Đàn ông thật khó hiểu
Cánh mày râu mặc dù đã thề thốt chia ngọt sẻ bùi, như hình với bóng với nàng nhưng vẫn cứ lo cho mình một khoảng trời riêng.
Họ có một khoảng thời gian biến mất không thể quản lý, những cử chỉ không thể kiểm soát, những quyết định ngu ngốc không thể lý giải, những ý thích chẳng thể đồng cảm…
Họ bỗng rồ ga bất thần
Có những lúc họ muốn thử một cảm giác mạnh, phiêu lưu, mạo hiểm. Tốc độ và sự hú hồn của người chứng kiến, thế là đủ, hậu quả đến đâu chưa biết. Có nhiều chàng trai trẻ còn tỏ rõ thái độ không thích bạn gái ngồi cạnh khi tăng tốc lái xe vì sợ bị ngăn cản. Khoảnh khắc điên rồ qua đi họ vẫn có thể là người chỉn chu và chấp hành luật.
Lười tắm
Video đang HOT
Nhiều chàng nổi cáu khi bị mẹ giục đi tắm. “Mẹ chưa được hưởng cái cảm giác sung sướng là khi ngồi xem bóng đá đến khuya rồi nhảy lên vào chăn ngủ ngay. Nếu bị bắt vào buồng tắm, xì nước vào người lúc đó là một cực hình”, “Chỉ có đàn bà mới phải tắm”, đàn ông lý giải như vậy.
Có bệnh nhưng lờ đi
Đa số cánh mày râu đều sợ uống thuốc, tiếp xúc với bác sĩ, đến bệnh viện. Họ cho rằng những việc làm trên làm họ mất đi phong độ, vẻ mạnh mẽ, bất cần. Có nhiều bà mẹ phải năn nỉ để cậu con trai uống thuốc, trong khi đó anh ta làm việc đó như để ban ơn cho mẹ.
Con trai hiếu thảo
Ở thành phố anh là một người đàn ông thành đạt, khi về quê anh ta là một người con hiếu thảo. Anh ta dành những khoản tiền lớn xây nhà cho thày u, cho các em, cho cô dì, cho việc xây mộ tổ, cải tạo đường làng… Thày u, làng xóm sẽ tự hào khi anh về quê hương nghênh tiếp. Phụ nữ nông cạn không thể hiều hết những nỗi niềm kiểu này đâu.
Phút yếu lòng bất chợt
Càng mạnh mẽ, rắn rỏi bao nhiều càng dễ có những giây phút yếu đuối bấy nhiêu. Phái yếu có lúc phải ngạc nhiên vì người hùng của mình sao lại dễ mủi lòng, dễ khóc đến thế. Các nhà tâm lý thanh minh hộ cho họ rằng: “Có những phụ nữ dịu dàng là thế mà đôi khi có những quyết định cứng rắn. Vậy thì đàn ông nam tính mạnh cũng có lúc rơi lệ chẳng phải là khó lý giải”.
Theo VNE
Gửi anh của một thời
Người ta thường bảo "Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, rất đậm đà và cũng rất đắng cay". Đã ba năm, kể từ ngày anh lên tiếng đặt dấu chấm cho mối tình đầu của chúng mình, em vẫn không thể quên...
Quên sao được khi mà trong ví em luôn có hình của hai đứa chụp chung. Có lẽ bức hình là rào chắn để em không thể tới với người con trai khác. Em không còn nhớ anh da diết như những ngày đầu anh nói chia tay nữa, tim em cũng không còn đau mỗi khi em thấy anh đi với người con gái khác nữa. Chỉ còn một nỗi nhớ trống rỗng, không tên và khó hiểu, chai lì vì đã hy vọng nhiều, và thất vọng quá nhiều.
Có những lúc ngồi một mình trên sân thượng, em ngắm những đóa điệp vàng rụng lả tả xuống sân nhà. Nỗi nhớ anh lại ùa về, em nhớ con đường ngày xưa hai đứa đi chung, nhớ những buổi chiều cùng đạp xe trên con đường dài hút hút tưởng như là bất tận, nhớ bàn tay ai ấm áp đưa lên vỗ về, và nhớ ánh mắt ai đó tìm em dáo dác trong một buổi tối mưa dữ dội. Tất cả những ký ức về anh tưởng đã chôn chặt trong lòng giờ lại ùa về như cuộn phim không lời.
Em có phải là mối tình đầu của anh không nhỉ? Có lẽ là không. Anh là con thuyền, anh thuộc về biển cả với những con sóng ngoài khơi cứ chòng chành mãi không biết chán. Em chỉ là bờ cát, em thuộc về những gì bình yên mà anh cho là nhàm chán.
Anh ra đi. Cuộc sống đã có vô vàn lý do để chúng mình trở thành hai kẻ yêu nhau hạnh phúc nhất thế gian thì cũng có ngần đấy lý do để mỗi người trở thành người bất hạnh trong tình yêu với người kia. Em chưa bao giờ trách anh vì điều đó.
Anh đã từng nói "khi nào còn yêu, người ta còn tha thứ lỗi lầm cho nhau". Em đã coi câu nói đó làm niềm tin để vững vàng sống tiếp và cũng để tha thứ cho anh dù biết rằng anh không bao giờ quay lại. Tỏ ra cứng rắn và nở những nụ cười với anh, em ước gì mình là mặt trời để mang những tia nắng mà thực chất là những giọt nước mắt kia sưởi ấm cho thế gian và tự hào rằng nỗi đau của mình có thể mang hạnh phúc cho người khác. Nhưng sao khó quá.
Bây giờ em đã là một cô gái thành đạt trong công việc, có những thứ mình muốn, tất cả chỉ để chứng minh cho anh thấy rằng em đã trưởng thành như thế nào từ nỗi đau anh để lại cho em. Hôm nay trời lại mưa, cũng trong một chiều mưa thế này ba năm trước, anh đi bên em và nói "mình không bao giờ xa rời nhau". Trách anh sao thay đổi quá nhanh nhưng biết sao được khi những thứ em có thể mang lại cho anh chỉ là những gì anh cho là nhàm chán.
Em đã nghĩ không biết mình sẽ thế nào vào ngày cưới của anh. Nhưng giờ em lại thấy thật bình yên khi nhìn anh nắm tay một cô gái khác bước vào lễ đường. Cô gái đó thật đẹp và chắc hẳn sẽ mang lại cho anh những gì anh muốn. Tiền là gì nhỉ, tiền không thể mua được tất cả, nhưng thật đáng buồn là nó lại mua được nhiều thứ. Hay ít ra thì nó cũng đã làm anh có được những gì anh mong muốn khi cưới cô gái kia.
Quay chân bước đi trong ánh chiều tà, trên con đường quen thuộc ngày nào hai đứa đi chung, em rút bức ảnh hai đứa mình ra, nhìn ngắm và chợt buồn vì những hạnh phúc mình có được sao mong manh quá. Đã tới lúc em nên để nó đi, chúc anh hạnh phúc trên con đường anh đã chọn và vững vàng với bến đỗ của mình.
Theo VNE
Thư gửi tình yêu tương lai Em sẽ mỉm cười đón anh, rồi hét thật to hỏi sao anh đến muộn, nhéo vài cái thật đau cho anh nhớ rằng luôn có em ở đây, từ trước đến bây giờ, vẫn đợi ở nơi này... Trong khi em đang gõ lạch cạch những dòng chữ này gửi đến tình yêu tương lai thì một nửa của em đang lang...