Đàn ông thành đạt, giàu có thường đã có vợ
Chị khao khát lấy được một người đàn ông thành đạt, giàu có bởi chị xinh đẹp.
Hóa ra, suy nghĩ lấy một người đàn ông giàu có vì chị xinh đẹp là chị đã sai. Tiền bạc không mua được hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Chị nghĩ mình được ông trời ban cho sắc đẹp, thế nên, chị luôn nghĩ, vì mình xinh, mình đẹp nên mình càng phải cố gắng có được người đàn ông xứng đáng. Tiêu chí của chị là chọn một người chồng thành đạt, giàu có, có công danh sự nghiệp.
Thế nên, 27 tuổi, chị mới bắt đầu tính chuyện kết hôn. Khổ nỗi, ở cái tuổi ấy rồi chị chẳng tìm được người nào như ý. Vì những gã nào giàu có, tiền bạc, địa vị thường là những gã đã có gia đình. Những tay công tử khua môi múa mép, chỉ dựa vào tiền bạc của bố mẹ, nay tiêu hết, mai không có gì thật chẳng phải là tiêu chí chị chọn. Với lại, ở tuổi như của chị, đàn ông thành đạt chưa vợ có mấy ai.
Chị đành chọn người có vợ để yêu, hoặc chị không chọn người ta, người ta cũng chọn chị. Chị đã từng thất tình vì yêu phải một gã có vợ mà không hề hay biết. Nhưng đến khi mọi chuyện vỡ lở, dù có thanh minh thế nào thì họ vẫn cho rằng, chính chị là người đàn bà cướp chồng người khác.
Video đang HOT
Rồi chị lại chia tay mối tình đầu của mình. Một mối tình chị tưởng chừng sẽ đơm hoa kết quả. Nào ngờ, người đàn ông chị yêu thương đã có gia đình và không thể nào tiếp tục mối quan hệ với chị khi mọi chuyện bị bại lộ. Thôi thì, mơ ước lấy người đàn ông giàu có thành đạt chẳng thành, chị đã nghĩ, chỉ cần là yêu thôi, cưới ai cũng được. Chị không còn dám đặt ra tiêu chí gì nữa. Với chị, mọi tiêu chí lúc này chẳng có gì quan trọng.
Chị không dám mơ mình có thể lấy được một anh chồng thành đạt giàu có ở tuổi này. Nếu không phải người có gia đình thì cũng là người có vấn đề về đầu óc. Hoặc là kẻ kênh kiệu, khó ưa. Cuối cùng, chị yêu một người bình thường, với công việc và mức lương cũng bình thường.
Cuộc sống của chị khá hạnh phúc. Người đàn ông ấy là một người tốt. Chị thật may mắn vì có được người như anh. Cứ ngỡ lấy người chồng giàu có, có địa vị mới sung sướng nhưng chị đã lầm. Một người bình thường, yêu thương vợ con mới là quan trọng. Không ai tốt như anh. Một người chu đáo, có chí hướng làm ăn, chịu thương chịu khó, chăm sóc vợ, còn gì hơn thế.
Hóa ra, suy nghĩ lấy một người đàn ông giàu có vì chị xinh đẹp là chị đã sai. Tiền bạc không mua được hạnh phúc. Hạnh phúc chính là nằm ở tâm con người. Một người chồng hiểu mình, quan tâm, lo lắng cho mình mới là người quan trọng và cần thiết với người phụ nữ.
Các bạn cũng vậy, đừng nghĩ, cứ phải lấy chồng giàu mới hạnh phúc. Tất nhiên, vợ chồng cần có kinh tế thì mới vững về tương lai. Nhưng kinh tế làm nên từ sự đồng cam cộng khổ của cả hai. Vì thế, hãy chọn một người đàn ông yêu mình thay vì chọn người giàu có để rồi sau này, sống mà không được như ý. Nhé chị em!
Theo Eva
Bố vợ rủ con rể đi "đổi gió" gặp tai bay vạ gió
Tôi chẳng còn biết tính sao, nên đã đem chuyện này kể với bố vợ, ông một mực bắt tôi không được nói chuyện này ra, phải giữ kín "sống để bụng chết mang theo" , nếu mẹ vợ tôi mà phát hiện ra thì ông sẽ không còn đường sống yên, vợ tôi mà biết thì bao nhiêu năm hình tượng của ông cũng sẽ sụp đổ.
Làm sao tôi có thể thú nhận với vợ tất cả, tất cả là tại chính bố đẻ của cô ấy đã "vẽ đường cho hươu chạy". Rồi cô ấy sẽ nhìn bố mình với ánh mắt thế nào, sẽ coi khinh bố mình ra sao. Nhưng nếu không nói ra, thì giờ tôi biết xoay sở thế nào với lá đơn ly hôn đây, cô đang rất cương quyết vì cô một mực khẳng định mình rất chung thủy, chỉ có tôi mới lăng nhăng và đem cái căn bệnh xã hội ấy bước vào gia đình mình. Chẳng lẽ chỉ vì một lần mắc lỗi mà tôi đánh mất gia đình hạnh phúc của mình sao.
Tôi lấy vợ đến nay cũng đã được 5 năm, có một gia đình hạnh phúc với cô vợ đẹp, thành đạt, con cái ngoan ngoãn. Là một chàng trai tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập rồi lấy vợ nên tôi ở rể nhà bố mẹ vợ. Được tiếng là ở rể nhưng tôi lại khá hợp với bố vợ, khéo lo chu tất nên tôi được lòng gia đình cô, mặc dù sống ở rể nhưng chưa bao giờ tôi bị cái mặc cảm là "chó chui gầm trạn" mà tôi thấy như đang sống trong chính ngôi nhà của mình, được bố mẹ, anh em nhà vợ đối xử rất tốt coi như con trai trong nhà.
Nói tới vợ tôi, cô làm giám đốc của một công ty truyền thông có tiếng của Hà Nội, xinh đẹp giỏi giang nhưng chưa bao giờ lơ là việc nhà, chăm sóc chồng con một tay cô lo hết. Cách cư xử với người ngoài cũng như gia đình nhà chồng thì không một ai có thể phàn nàn câu gì hết. Đời sống tình dục của vợ chồng tôi cũng được coi là mãn nguyện, cô ấy luôn biết cách chiều tôi, lúc nào tôi cũng tìm tòi khám phá cái mới nên đời sống vợ chồng tôi sau bao năm vẫn không thấy nhàm chán, bản thân tôi thấy như thế là thỏa mãn.
Gia đình tôi sẽ mãi cứ bình yên như thế nếu như không có chuyến công tác hai tháng vào nam của vợ. Cô ấy có thể chối từ không đi, nhưng với trách nhiệm cũng như tính cách của mình cô ấy đã không làm vậy. Ngày vợ đi cũng chính là lúc mà những cơn thèm khát tình dục trong con người tôi trỗi dậy, nhưng vì vợ, vì con mà tôi đã kìm lòng xuống, nghĩ rằng chỉ hai tháng nữa vợ lại về khỏa lấp đền bù cho mình.
Dạo gần đây, tôi thấy bố vợ tôi trải chuốt hơn, thường xuyên đi ra ngoài và khuôn mặt lúc nào cũng tươi roi rói. Cứ ngỡ rằng bố đã tìm được những người bạn chơi cờ mới nhưng ai ngờ, mấy ông già lại thường xuyên rủ nhau đến mấy quán mát mẻ để tìm lại tuổi xuân. Vì là đàn ông con trai nên bố tôi đã không ngần ngại nói điều này ra với tôi, ông còn năm lần mười lượt rủ tôi đi, tôi từ chối thì ông nói "vợ không có nhà, đến giải quyết bóc bánh trả tiền, bố không nói làm sao mà vợ mày biết được". Chiều lòng, cả nể bố vợ nên tôi cũng đi theo ông đến những chỗ mà ông là khách quen. Có lẽ người đàn ông đạo mạo khi vào những nơi này cũng thay đổi, bố tôi buông những lời ve vãn các cô gái ở đó, sẵn sàng sờ soạng lên thân hình gợi cảm cũng như không tiếc tiền bo cho các em. Tôi và bố ở hai gian phòng khác nhau, nhưng bản thân mỗi người trong chúng tôi đều hiểu ở bức tường bên kia đang diễn ra điều gì.
Một lần, hai lần bố rủ tôi cả nể đi theo, đến các lần sau ông rủ tôi đã cương quyết từ chối nhưng ông lại đe dọa không đi sẽ mách vợ tôi. Bí mật tưởng như giấu kín này tôi sợ vợ biết sẽ khinh và coi thường, nên rồi tôi cứ như một con rối làm theo tất cả các mệnh lệnh của ông. Trước đây tuần đi một hai lượt, nhưng giờ một tuần có khi tối nào ông cũng rủ tôi đi, con cái thì ông nhờ mẹ vợ tôi chăm, thấy bố vợ và con rể thân nhau nên mẹ tôi mừng lắm chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Sự việc vẫn cứ thế và sẽ mãi trong vòng bí mật nếu khi vợ tôi không đột nhiên xuất hiện những nốt mụn nước ở vùng kín cũng như đau rát. Ngày hai vợ chồng đi kiểm tra sức khỏe, cô ấy như chết lặng khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay và kết luận bị giang mai. Cô ấy bất ngờ tới mức ngồi sụp xuống dưới sàn nhà, cô ấy gào lên như chất vấn và tra hỏi tôi.
Tôi chẳng còn biết tính sao, nên đã đem chuyện này kể với bố vợ, ông một mực bắt tôi không được nói chuyện này ra, phải giữ kín "sống để bụng chết mang theo" , nếu mẹ vợ tôi mà phát hiện ra thì ông sẽ không còn đường sống yên, vợ tôi mà biết thì bao nhiêu năm hình tượng của ông cũng sẽ sụp đổ.
Làm sao tôi có thể thú nhận với vợ tất cả, tất cả là tại chính bố đẻ của cô ấy đã "vẽ đường cho hươu chạy". Rồi cô ấy sẽ nhìn bố mình với ánh mắt thế nào, sẽ coi khinh bố mình ra sao. Nhưng nếu không nói ra, thì giờ tôi biết xoay sở thế nào với lá đơn ly hôn đây, cô đang rất cương quyết vì cô một mực khẳng định mình rất chung thủy, chỉ có tôi mới lăng nhăng và đem cái căn bệnh xã hội ấy bước vào gia đình mình. Chẳng lẽ chỉ vì một lần mắc lỗi mà tôi đánh mất gia đình hạnh phúc của mình sao?
Theo Emdep
Không dám nói với con về việc mẹ bỏ đi với người đàn ông khác Chưa bao giờ tôi thấy mình bế tắc như lúc này, tôi không biết phải nói với các con tôi như thế nào về mẹ của chúng... Tôi 35 tuổi, vợ kém tôi 5 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 8 năm, có với nhau hai đứa con, một lên 7 và một lên 4 tuổi. Tôi không phải là một người đàn...