Đàn ông tham tình nên không từ chối khi đàn bà dâng hiến
Đàn ông mà em, họ tham tình, nhiều khi là bất chấp, nếu em đã có ý đồ mồi chài, dâng hiến, tôi nghĩ anh rể em khó lòng mà cưỡng nổi.
ảnh minh họa
Tôi thấy em trả thù chị gái mình như vậy là quá hồ đồ, không thể chấp nhận được. Đọc bài viết “Bẫy tình anh rể để trả thù” của em, tôi thấy thiếu gì cách làm cho chị gái nhận ra được lỗi lầm của mình mà chị em vẫn yêu thương, hòa hợp. Cần gì em phải lạnh lùng bẫy tình anh rể mình để bây giờ tan nát, đổ vỡ hết cả như vậy. Đàn ông mà em, họ tham tình, nhiều khi là bất chấp, nếu em đã có ý đồ mồi chài, dâng hiến, tôi nghĩ anh rể em khó lòng mà cưỡng nổi.
Em trả được nỗi hận chị gái vì luôn hiếp đáp, khinh khi em nhưng em đã gây ra tội ác là chia rẽ tình chồng nghĩa vợ của chính chị ruột mình.
Video đang HOT
Sau sự việc này, đã chắc gì họ còn giữ được hạnh phúc gia đình. Trách em, nhưng tôi cũng trách cả chị gái, cả mẹ đẻ của em nữa. Sự việc em gây ra, phần lớn là do lỗi ở họ. Làm mẹ, làm chị mà không biết yêu thương đùm bọc con mình, em ruột mình thì thử hỏi chuyện đã xảy ra do hận thù lấn án lý trí mà em đã làm, họ có đứng ngoài cuộc được không?
Hay chính họ cùng chung nỗi nhục nhã, ê chề khi gia đình tan nát, danh dự, tiếng tăm gia đình bỗng chốc nhơ nhuốc, bị người đời đàm tiếu, khinh bỉ.
Chuyện đau lòng cũng đã xảy ra, tất cả mọi thành viên của gia đình em đều phải gánh chịu. Tôi nghĩ bây giờ cần mình bạch, rạch ròi với nhau. Nếu muốn duy trì cuộc sống gia đình, thì hãy ngồi lại, xem mức độ lỗi lầm của từng người đến đâu, tha thứ hay trừng phạt thế nào cho ai cũng “tâm phục, khẩu phục” thế nào thì mới mong có được quan hệ tốt trong nội bộ gia đình.
Sẽ khó đấy nhưng không có nghĩa là không thể. Cố gắng lên em ạ, với những người máu mủ ruột thịt của nhau không có lý gì mà ôm hận như kẻ thù không đội trời chung mãi được.
Theo VNE
Chồng vô sinh, nhà chồng ép tôi có con với bố chồng
"Con ơi, con hãy giúp gia đình này người nối dõi đi con. Chồng con không thể nhưng bố thì có thể", bà mẹ chồng nài nỉ.
Tôi năm nay 25 tuổi, sinh ra lớn lên ở một vùng quê nghèo thuộc ngoại thành Hà Nội. Tôi yêu và dâng hiến nhưng khi có bầu cũng là lúc kẻ tôi yêu cao chạy xa bay, để tôi có con mà không có chồng.
Rồi mọi người trong làng cũng gán ghép tôi với anh, người đã bị vợ ly hôn. Chồng tôi sinh trưởng trong gia đình mấy đời độc đinh. Đến đời bố chồng tôi cũng vậy. Ông lấy hai bà vợ chính thức, sinh 6 cô con gái, được mụn con trai là chồng tôi bây giờ, nhưng anh ấy trí tuệ không bình thường nên bố chồng tôi rất buồn. Kệ cho hàng xóm dị nghị, người đời chê trách, ông vẫn "đi lại" với mấy người phụ nữ khác chỉ để có được cậu con trai mà rồi cũng không thành.
Gia đình chồng tôi khao khát có con trai, một người con trai bình thường về trí tuệ chứ không như chồng tôi. Đó dường như là nỗi ám ảnh, là khát khao cháy bỏng của bố chồng tôi. Khao khát ấy được nhân lên khi chúng tôi cưới nhau. Gia đình nhà chồng rất mong tôi đẻ được thằng cu, nhưng rồi vô cùng thất vọng khi biết chồng tôi vô sinh. Bố chồng tôi già xọm đi nhanh chóng. Và rồi sau nhiều đêm trăn trở ông cũng tìm ra được kế sách. Thật trớ trêu, kế sách ấy được mẹ chồng tôi hưởng ứng.
Một buổi sáng chồng tôi đi làm vắng, ông bà gọi tôi vào nhà ngồi nói chuyện: "Con ơi, con hãy giúp gia đình này người nối dõi đi con", mẹ chồng tôi khẩn khoản, "Chồng con không thể nhưng bố chồng con có thể". Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình. Tất cả dường như sụp đổ dưới chân. Tôi nhìn mẹ chồng rồi nhìn bố chồng mà lòng đau như cắt. Một kế hoạch điên rồ mà trong suy nghĩ, tưởng tượng tôi cũng không thể hình dung ra. Ngay tức thì, tôi lao vào buồng nằm khóc tức tưởi trong cảm giác tủi hổ.
Thế nhưng, hành động đó của tôi lại bị cha mẹ chồng hiểu lầm là tôi đã đồng ý. Đêm hôm đó, khi chồng tôi đã ngủ say, thấy có cái gì chọc chọc vào lưng, tôi giật mình nhìn qua cửa sổ thấy mẹ chồng đang vẫy tôi ra ngoài để lén thực hiện âm mưu có con trai. Tôi không dậy, nằm vờ như đã ngủ.
Rất nhiều đêm như vậy, tôi đầy căng thẳng và sống trong sợ hãi. Chồng tôi thấy biểu hiện lạ, gặng hỏi, tôi kể hết sự tình. Anh thẫn thờ bỏ đi làm ăn xa. Tôi sống trong dằn vặt và lo lắng vô cùng. Tôi rối trí vì không biết phải ứng xử ra sao.
Tôi thương chồng không được bình thường về trí tuệ lại mắc phải bệnh vô sinh. Tôi cũng thương bố mẹ chồng. Chỉ vì chuyện người nối dõi mà nhìn ông như ông già 70 tuổi dù mới 55. Nhưng nghĩ đến cảnh phải ăn nằm với người đã sinh ra chồng mình, tôi thấy kinh tởm, khiếp hãi, rùng rợn. Không từ nào tả xiết cảm xúc trong tôi.
Từ ngày chồng tôi bỏ nhà ra đi, tôi cũng về nhà mẹ đẻ. Tôi đang vô cùng quẫn trí và không biết phải làm sao đây.
Theo VNE
Ớn lạnh khi nghe chồng kể chuyện tình quá khứ Tôi thầm ước giá như tôi có thể xóa hết quá khứ của chồng để mà sống thì có phải là tốt hơn không. Đã đành không biết thì không sao, biết rồi lại không thể không suy nghĩ và lo lắng. Bài viết được đăng tải lại từ báo Megafun. 2 năm trước, tôi quen chồng tôi trong một chuyến đi team...