Đàn ông sau ly hôn thường nghĩ gì về vợ cũ?
Nhưng có ai dám chắc rằng, không có 1 lúc nào đó bạn tự hỏi: Bây giờ anh ta đang nghĩ gì sau khi đã ly hôn?
Hai người trong một cuộc hôn nhân sẽ cùng nhau trải qua ngọt bùi rồi đến ngày mâu thuẫn, tranh chấp và đáng tiếc hơn là thời điểm không thể cứu vãn, ly hôn sẽ kết thúc tất cả. Phụ nữ đa phần là người thiệt thòi trong “cuộc chơi” này. Nên sau khi nếm đủ tổn thương, cuối cùng cô ấy cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng có ai dám chắc rằng, không có 1 lúc nào đó bạn tự hỏi: Bây giờ anh ta đang nghĩ gì sau khi đã ly hôn?
Để giải đáp phần nào thắc mắc ấy, để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của Cường – người đàn ông 35 tuổi thành đạt, tự nhận mình có tất cả nhưng vẫn cuối cùng vẫn “trắng tay”.
Anh tâm sự: “Tôi đã yêu vợ cũ được 3 năm và chúng tôi trải qua cuộc hôn nhân 8 năm. Lúc đầu, tất cả đều tốt đẹp nhưng khi thời gian qua đi tôi thấy mọi thứ trở nên buồn tẻ chẳng có lý do.
Vợ cũ của tôi, từ một cô gái ngây thơ, vụng về đã biến thành một người mẹ ‘có trình độ’. Cô ấy đủ khả năng làm tốt việc cơ quan, việc nhà, đối phó sự biếng ăn và nghịch ngợm của các con cùng những nết khó tính của bố mẹ chồng. Một chút nhàm chán và lặp lại khi nhìn cô ấy, đây không phải cuộc sống mà tôi muốn.
Tuổi trẻ lãng mạn của những ngày đầu đã biến mất mãi mãi sau mỗi lần vợ tôi sinh nở. Tôi biết cô ấy muốn được tôi khen chăm chỉ, giỏi giang nhưng tôi không quan tâm.
Giống như hầu hết đàn ông, tôi cảm thấy vợ tôi giống như một bảo mẫu thậm chí là người giúp việc. Tôi dần dần dành thời gian và năng lượng của mình vào thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng trò chuyện với một vài cô gái trẻ, để tôi lấy lại niềm đam mê như một người đàn ông phong độ.
Video đang HOT
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình huống chi là ly hôn. Nhưng sau khi thấy những tin nhắn mơ hồ đó, vợ cũ của tôi kiên quyết đề nghị ly hôn. Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy không thể sống thiếu tôi. Tôi cũng không bao giờ đánh giá đàn ông sợ ly hôn hơn phụ nữ.
Chúng tôi giống như trong tất cả các trường hợp đổ vỡ hôn nhân: Một người chồng không muốn ly hôn và một người vợ khăng khăng đòi ly hôn.
Tôi nhớ khi thẩm phán hỏi cô ấy: ‘Tôi nghĩ người đàn ông này vẫn còn tình cảm với cô, cô có chắc sẽ tìm được ai đó tốt hơn anh ta không? Tôi muốn nhắc cô rằng bây giờ cô là một bà mẹ có 2 con. Cô có chắc chắn sẽ mang lại một cuộc sống tốt hơn cho con cái của mình? Người đàn ông đã nhận ra lỗi lầm thì nên cho anh ta một cơ hội’.
Bất chấp sự hòa giải, câu trả lời tôi nhận được chỉ có 4 từ: ‘Tôi không đồng ý’
Tôi biết rằng tôi không bao giờ có thể khiến cô ấy tin 1 lần nữa. Vào lúc đó, tôi nhận ra, tất cả những gì tôi đang có chỉ là một ‘con sán’ còn thứ tôi mất đi lại là cả sự sống.
Trong những ngày sau ly hôn, tôi không hạnh phúc như tôi tưởng tượng. Tôi cảm thấy chông chênh, đầy sợ hãi, khó chịu và thất vọng. Tôi cảm thấy bản thân có lỗi với tất cả mọi người: vợ, con, bố mẹ, kể cả là người thứ 3 mà tôi đã tham lam không muốn mất.
Điều đau đớn nhất là mỗi lần tôi đi gặp con thì tôi cũng sẽ gặp vợ cũ. Những bộ váy mới, kiểu tóc được thay đổi của cô ấy khiến tôi ấm ức trong lòng. Thật nực cười khi tôi giả vờ bỏ qua mọi điều tích cực mà cô ấy đã làm trước đó. Rốt cuộc, tôi chỉ có thể giả vờ chơi đùa cùng con 1 cách vô tư nhất và lén nhìn vợ cũ như 1 kẻ tội đồ.
Hai ngày trước, tôi thấy một người bạn kết hôn được hơn 20 năm đăng ảnh: ‘Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới. Mình đã mua một chiếc bánh kem và về nhà thì thấy vợ cũng mua chiếc gần giống trong cùng một cửa hàng. Thật thú vị! Vợ chồng mình cứ thần giao cách cảm với nhau thế đấy!’.
Tôi đột nhiên ghen tị và căm ghét bản thân mình một cách điên rồ. Tôi nhớ rằng tôi cũng đã có nhiều năm thấu hiểu và chia sẻ với cô ấy. Vợ nấu ăn còn tôi phụ bếp, cô ấy lau nhà còn tôi rửa bát. Nhưng càng về sau tôi càng giống 1 gã chồng phế nhân, về đến nhà chỉ ăn và ngủ, chưa bao giờ biết trân trọng những gì vợ làm. Tôi hối thì đã quá muộn rồi”.
Thế mới nói, thành công lớn nhất của người đàn ông không phải là danh tiếng và tài sản, cũng không phải là những mỹ nhân vây xung quanh. Thành công thực chất là sự trọn vẹn giữa sự nghiệp và gia đình, không quá giàu nhưng có thể nắm tay người mình yêu và già đi cùng nhau. Nếu nói hôn nhân là “công việc” quan trọng nhất trong cuộc đời của một người đàn ông thì vợ là “đối tác” quan trọng nhất trong cuộc sống của anh ấy, hãy tập trung thời gian đầu tư và chia sẻ.
Rồi sẽ có 1 ngày nào đó bạn nhận ra, chúng ta sẽ đạt được rất nhiều và mất cũng rất nhiều. Người duy nhất thực sự sẵn sàng đồng hành cùng bạn đến cùng, chỉ có vợ bạn. Thế nên đừng để sự nóng nảy bất chợt hay phút tham lam ngẫu hứng mà mất đi nửa cuộc đời.
Món hàng lạ 0 đồng được giao đúng ngày quyết định ly hôn và nỗi niềm vỡ òa của người vợ về sự thật bấy lâu
Dung đã chia tay với Cường sau vẻn vẹn 1 tháng. Thế nhưng ngày cô cầm quyết định ly hôn cũng là 1 món hàng lạ được chuyển đến, Dung đã bật khóc khi mở ra...
Ở với nhau đến 15 năm, có với nhau đến 2 mặt con nhưng người như Cường luôn khiến Dung có cảm giác ngấy. Đàn ông cả ngày nói được 3 câu, cứ như mỗi lời anh ta thốt ra là rơi mất vàng vậy. Đã thế, người gì ngày lễ cũng chả ý kiến chút nào. Lúc nào thấy vợ hậm hực quá thì Cường bảo em muốn gì anh mua nào. Dung ứ hừ đàn ông thì phải biết ý, trước ngày lễ hỏi còn có chút ý nghĩa, chứ giờ thì muộn rồi, cô đâu có cần. Tiền cô cũng kiếm ra, có thể tự mua được, chỉ có đàn ông tinh tế thì không tài nào mua được thôi.
Cuộc sống nhàm chán trôi qua 15 năm, đàn ông như Cường là nói gì thì đáp ứng, chứ không bao giờ biết chủ động làm việc gì khiến cô có chút xúc động. Có hôm Dung mới làm tóc lượn qua lượn lại xem Cường có phản ứng gì không, Dung cố tình đứng trước gương vuốt vuốt, mà Cường chằm chằm nhìn vào tờ báo, không hề ngẩng mặt lên. Điên quá, Dung đá vào chân Cường: "Anh không thấy em có gì mới à?". Cường ngẩng lên nhìn 1 chút rồi bảo: "Vòng cổ mới ấy gì, đẹp thế" rồi lại cúi xuống. Dung tức trào lên tận óc vì chiếc vòng đó cô đã kể bao nhiêu lần rằng đó là kỷ vật bà cô để lại, nó quý giá và thiêng liêng thế nào. Cô cũng đeo nó 15 năm qua, vậy mà...
Hôm đó và nhiều hôm sau Dung không cho Cường chạm vào người. Ban ngày không tinh tế thì ban đêm sao có thể... Lắm lúc Dung cũng nghĩ ừ thì Cường tuy thế nhưng mà không mấy khi điều gì Dung đòi mà Cường không đáp ứng. Cường cũng chưa bao giờ đi về khuya muộn, Cường cũng biết chăm con. Thôi thì ừ hữ đi qua cuộc hôn nhân này vậy.
Thế rồi, không ít lần Dung đã phải tức lộn ruột vì những sự vô tâm mà Cường mang lại như chuyện chiếc vòng kia. Rồi cô lại phải nuốt nó xuống mà sống.
Thế nhưng, một hôm, Dung đến nhà bạn chơi, nhìn bạn được chồng ca ngợi bằng những lời có cánh. Chồng bạn vuốt mái tóc của bạn dịu dàng. Nhìn vợ chồng bạn nhặt rau trong bếp, cùng nhau bóc hành, thỉnh thoảng lại ghẹo nhau 1 chút mà Dung trào nước mắt. Chưa bao giờ Dung được hưởng những điều ngọt ngào như thế. Hôm đó Dung suy nghĩ mãi đến trào nước mắt khi Cường đang ngáy pho pho bên cạnh. Lần đầu cô nghĩ 1 cách nghiêm túc đến 2 từ ly hôn.
Sau khi thức cả đêm, sáng hôm sau Dung nói với Cường về quyết định của mình. Cường lặng lẽ như thể anh đã đọc được ý nghĩ của Dung vậy. Anh bảo: "Nếu anh làm gì sai, em có thể nói, anh sẽ sửa. Anh không muốn mất gia đình". Dung quả quyết: "Tất cả chúng ta lớn rồi. Đường đi phải tự tìm. Không có ai trẻ con để người còn lại phải dẫn bước. Em đã suy nghĩ kĩ trong vòng 15 năm qua rồi. Đây không phải là chuyện đùa".
Vậy là họ dẫn nhau ra tòa thật. Ngày ra tòa nhận quyết định, Cường nói: "Anh xin lỗi đã không làm em hạnh phúc thời gian qua. Nhưng anh nghĩ nếu em chia sẻ với anh những điều em không hài lòng. Đàn ông khác phụ nữ về suy nghĩ, không phải lúc nào cũng đoán trúng ý được. Nhưng dù sao để em cảm thấy ngột ngạt như thế, cũng là lỗi của anh. Anh thành thực xin lỗi. Anh vô cùng tiếc". Họ bước ra khi phía trước trời xanh nắng vàng rực rỡ và Dung cảm thấy nhẹ nhàng...
Thật lạ là đúng hôm đó Dung cũng gặp bạn ở tòa án. Bạn nói rằng, vợ chồng cô xuất hiện mâu thuẫn lâu rồi, chẳng qua là cố gắng hàn gắn thôi. Họ cũng có phút giây hạnh phúc thăng hoa, nhưng cũng có lúc là vực thẳm. Chồng bạn có tính cờ bạc nên đến món nợ to đùng cuối cùng thì bạn không thể chịu nổi nữa. Anh ta lấy sạch chút hy vọng cuối cùng của bạn. Dung thở dài, vậy ra mọi cuộc hôn nhân đều có 1 hố sâu thăm thẳm, chỉ có người ta có khơi ra hay không thôi sao?
Buổi chiều hôm đó, Dung nhận được 1 cuộc điện thoại báo nhận 1 đơn hàng 0 đồng. Dung ngạc nhiên bởi cô không nghĩ mình đã đặt món hàng gì. Nhưng người giao hàng nói rằng có thể ai đó gửi gì cho cô. Dung bước ra và nhận 1 món đồ có vẻ rất nặng. Vào nhà lúc mở ra thì Dung cảm thấy con tim mình đau nhói. Chiếc nồi ủ 5 triệu mà cô đã từng tìm kiếm rồi bỏ lửng trên máy tính, hôm đó Cường nhìn thấy và bảo: "Em muốn chiếc nồi này à?". Dung lẳng lặng không thèm đáp, bụng nghĩ gần nữa tháng lương của anh đó. Trên máy cũng có đoạn chat cô hỏi mua và người ta nói rằng đơn hàng đã hết, phải 3 tháng sau mới có thể có lại, vì thế Dung nói là thôi, cô không mua nữa. Vậy mà...
Hóa ra người đàn ông vô tâm của cô thực ra tuy chẳng thể hiện, chẳng ngọt ngào nhưng luôn muốn cô vui theo cách này hay cách khác. Chỉ có điều, anh ta dường như không có tài đọc vị phụ nữ thôi. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng muốn gì nói ra anh sẽ đáp ứng...
Dung bốc máy gọi cho Cường. Cường bảo: "Em để ý điện thoại nhé, chiếc nồi anh đặt cho em từ 3 tháng trước, họ nói rằng hôm nay sẽ mang tới. Xin lỗi em vì nó đến trễ quá. Với tối nay em làm việc đừng muộn quá nhé. Anh không ở cạnh để kéo em đi ngủ trước 11h như mọi ngày được đâu". Dung cảm thấy cay mắt, sao cô không để ý nhỉ, Cường lúc nào cũng kêu điện chói mắt và cô thường phải đi ngủ lúc 11h, nhưng bụng đầy hậm hực và nghĩ rằng đúng là gã chồng ích kỷ chỉ biết nghĩ đến việc sướng mình mà không nghĩ cho người khác.
Bất giác Dung cố nén tiếng khóc lại và hỏi: "Anh có muốn sáng mai ăn cháo sườn không. Em sẽ thử dùng nồi ủ?". Cường bỗng reo như trẻ nhỏ: "Thật không em, anh muốn, anh muốn"...
Hôm đó Dung đã dồn hết tâm huyết vào món cháo sườn để nêm nếm ngon nhất. Cô cười thầm khi nghĩ đến bữa sáng ngày mai, như 1 tình yêu được tái sinh 1 lần nữa...
Ly hôn 5 năm, chồng cũ đột nhiên tới tận nhà ôm chầm lấy tôi rồi đòi sống chung Tôi nào ngờ anh ta còn có gan trời khi đến tận nhà yêu cầu những điều này. Vợ chồng tôi sống với nhau được hơn 3 năm thì ly hôn. Đó là điều hiển nhiên khi chồng tôi có quá nhiều tật xấu. Anh ta vừa lười biếng vừa tham ăn lại keo kiệt. Sau khi dứt bỏ khỏi cuộc hôn nhân...