Đàn ông như quả dưa hấu, xanh vỏ thì đỏ lòng
Giá như anh ta không tỏ ra đàng hoàng thì có lẽ tôi không khinh thường anh ta đến thế. Anh ta khác nào quả dưa hấu, xanh vỏ nhưng lại đỏ lòng.
Chồng rất quan tâm, chăm sóc tôi – Ảnh minh họa: Internet
Tôi nghĩ rằng, đàn ông trên đời này ai cũng có thể ngoại tình trừ chồng mình. Bạn bè thường nói tôi rất may mắn khi có người chồng hiền lành như anh. Tuy không đẹp trai, ga lăng nhưng anh yêu thương vợ hết mình. Tuy không nói ra nhưng tôi rất hãnh diện và tự hào về chồng.
Tôi và anh yêu nhau 5 năm mới cưới. Tình cảm chúng tôi rất sâu đậm. Anh thuộc tuýp người ít nói chỉ thể hiện tình cảm qua những hành động. Những buổi chiều đi làm về nhà đã thấy anh cắm sẵn nồi cơm. Nấu vài món đơn giản như rau xào, trứng luộc. Những bữa cơm giản dị nhưng tràn đầy tiếng cười. Có lần tôi đi làm quên mang áo mưa. Biết những buổi chiều hay có mưa, anh tranh thủ buổi trưa chạy qua công ty nhét vội vào tay tôi tấm áo mưa rồi chạy về chỗ làm. Vợ bệnh anh lo lắng từng viên thuốc, xuống bếp nấu cháo tía tô cho tôi giải cảm.
Tôi cũng không cần gì nhiều hơn ở một người chồng như thế. Không cần nhiều tiền, giàu có chỉ cần yêu thương nhau như vậy là đủ rồi. Chồng tôi điện thoại cũng không cần cài mật khẩu. Bởi vậy, tôi rất yên tâm và không bao giờ nghi ngờ sự chung thủy của anh.
Video đang HOT
Một hôm, anh để quên laptop ở nhà. Chưa bao giờ anh bất cẩn như vậy vì laptop như vật bất ly thân của anh. Công việc anh cần online nhiều nên hầu như lúc nào cũng mang máy theo. Hôm ấy lại là ngày nghỉ, tôi định bụng cầm máy đến công ty cho anh. Anh gọi điện cho tôi, liên tục nhắc đem máy gấp cho anh xử lý công việc. Tôi chưa kịp thay đồ anh đã gọi hối vài cuộc nữa.
Tôi cầm máy lên thì thấy máy chưa tắt, chỉ đang ở chế độ ngủ. Tôi bật máy lên, anh cài sẵn Facebook. Vì tò mò nên tôi mở ra xem, một tài khoản hoàn toàn khác với cái tôi biết. Chợt màn hình nhấp nháy tin nhắn mới đến.
- Anh đến công ty chưa?
- Trưa nay mình hẹn nhau ở chỗ cũ nhá. Em nhớ anh quá, hai ngày không gặp rồi còn gì.
Tôi như chết lặng. Kéo lên và những dòng tin nhắn khiến tôi rụng rời: “Anh yêu em, anh rất nhớ em. Công việc bận quá, rảnh rỗi anh sẽ ghé thăm em liền”. Nước mắt tôi trào ra, cảm thấy như tim mình bị ai bóp nghẹt. Bình tĩnh lại, tôi tắt máy và mang đến cho chồng. Tôi lặng im coi như chưa hề biết đến chuyện anh ta ngoại tình. Tôi sẽ bắt quả tang để anh ta không thể chối cãi được.
Tôi đã kịp ghi lại tài khoản Facebook của cô kia. Tôi kết bạn, và cô ta xác nhận. Thỉnh thoảng tôi có vào hỏi han và tâm sự với cô ta. Cô ta hoàn toàn không biết tôi là ai. Thân nhau hơn một chút, cô ta cũng bắt đầu kể cho tôi nghe về mối tình của cô ta. Oái oăm thay, đó chỉ là cô gái mới lớn đang hạnh phúc ngập tràn trong tình yêu lãng mạn. Cô ta không hề biết người yêu đã có vợ. Cô cũng hay kể người yêu cô tốt, anh hứa hai năm nữa ổn định nhà cửa hai người sẽ cưới nhau. Tôi cười khinh bỉ, thì ra cô ta cũng là nạn nhân của gã đàn ông trên môi lúc nào cũng thề nguyền thủy chung.
Chồng tôi vẫn trở về nhà đúng giờ, vẫn nấu cơm, quan tâm đến vợ. Bây giờ tôi cảm thấy tởm lợm, buồn nôn. Đằng sau người đàn ông luôn tỏ vẻ tử tế là một con sói lõi lọc, giả tạo. Giá như anh ta không tỏ ra đàng hoàng thì có lẽ tôi không khinh thường anh ta đến thế. Anh ta khác nào quả dưa hấu, xanh vỏ nhưng lại đỏ lòng.
Hôm nay, cô gái trên Facebook lại tâm sự với tôi hôm nay là sinh nhật của cô. Người yêu đã hẹn ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng. Tôi vờ hỏi địa chỉ, cô ta không nghi ngờ mà kể cho tôi nghe. Hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy rõ bộ mặt giả tạo của người đàn ông đó.
Tôi mua một bó hoa thật đẹp, đến địa chỉ cô gái cho. Từ xa tôi đã thấy hai người ngồi ở một góc trong nhà hàng. Tôi bước lại gần. Anh suýt nghẹn khi thấy tôi, lắp bắp không nói nên lời. Cô gái nhìn tôi ngạc nhiên không kém. Tôi đưa cho cô ta bó hoa và bảo: “Chúc mừng sinh nhật em, nhân tiện giới thiệu chị là vợ của người đàn ông khốn nạn này”.
Tôi đưa tay cầm ly vang đang uống dở, tạt thẳng vào mặt anh ta. Cô gái khiếp đảm nhìn tôi. Tôi bảo: “Yên tâm đi, chị không đánh em đâu vì em cũng bị lừa. Gã đàn ông khốn nạn này là chồng chị đấy, vậy mà còn đi lừa lọc ở ngoài”. Cô ta há hốc mồm nhìn anh ta rồi bưng mặt khóc. Tôi không quên chụp lại tấm hình rồi quay bước ra ngoài, không thèm nhìn gã chồng đang run lẩy bẩy sau lưng.
Ngay lúc đó tôi đăng tấm hình trên Facebook và không quên tag chồng tôi vào. Hình ảnh cô nhân tình khóc, anh chồng mặt ướt sũng rượu vang kèm caption: “Mua hoa tặng sinh nhật tình nhân của chồng”. Tôi phải để cho mọi người thấy bản chất thật xấu xa, đê tiện giấu dưới vẻ một người đàn ông hiền lành, tử tế.
Tôi đau nhưng nghĩ mình may mắn khi chưa có con. Tôi đã viết sẵn đơn ly hôn, không có một lí do nào đủ thuyết phục để tôi ở lại bên người đàn ông ngoại tình, bội bạc đó nữa.
Theo PNSK
Giáo viên của tôi là người đáng sợ
Họ luôn nói chúng tôi không có tương lai, có mơ cũng không thành công bằng những giọng điệu khinh thường.
ảnh minh họa
Tôi 16 tuổi, học lớp 10, là người suy nghĩ nhiều và còn có lúc suy diễn. Khi viết ra những dòng này, bản thân tôi vẫn ngờ vực về mình. Gia đình tôi vốn nghèo khó, anh trai đang xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Lương của anh gửi về chẳng đủ để lo cho tôi nên tôi phải tự kiếm việc làm để đóng tiền học. Bố mẹ tôi đã già, chuẩn bị nghỉ hưu. Tôi luôn phải trăn trở, suy nghĩ làm thế nào để lo cho bố mẹ mình, làm cách nào để giảm bớt gánh nặng hàng ngày cho họ. Tôi làm thêm nhưng không làm được nhiều thời gian. Tất cả là bởi tôi phải đối mặt với giáo viên, phải chạy học thêm, phụ đạo tới mức không còn có cơ hội để nghỉ ngơi. Giáo viên của tôi tính tình cực kỳ đáng sợ, ít nhất là đối với tôi. Họ luôn nói chúng tôi không có tương lai, có mơ cũng không thành công bằng những giọng điệu khinh thường.
Tôi học không giỏi vượt trội, học được ở mức biết làm các bài dạng thường chứ không phải những bài của học sinh giỏi nên tôi luôn nỗ lực học rất nhiều. Đối với tôi việc học giỏi là một điều quan trọng để thay đổi cuộc sống sau này. Tuy nhiên, thay vì thầy cô động viên, họ lại vùi dập học sinh của mình bằng những câu mỉa mai rằng chúng tôi chẳng có tương lai. Tôi có lúc đã khóc và rất sợ học môn của những giáo viên đó, tôi sợ họ lại nói vậy lần nữa. Trước đến giờ, giáo viên luôn có cái nhìn không thiện cảm với tôi, có lẽ do cách tôi luôn cuống cuồng, rụt rè mỗi khi vào tiết của họ. Tuy vậy không hẳn là môn của họ tôi học dốt, có thể tôi học được nhưng lòng lúc nào cũng không thoải mái khi học. Có một lần, cô bạn ngồi cùng bàn của tôi trong lúc kiểm tra đã lật giở vở của tôi chép bài, giáo viên bắt được và thay vì phạt bạn của tôi thì lại phê bình và phạt tôi, tôi còn không biết cô ấy lấy vở mình từ lúc nào. Giáo viên bảo tôi chỉ giỏi ngụy biện, chống chế và thậm chí còn hủy bài thi của tôi.
Tôi cảm thấy thật sự bất công, rất sợ hãi dù bản thân tự biết không làm gì sai. Tôi sợ không vì bài kiểm tra mà vì cách giáo viên nhìn mình kiểu coi thường, ghét bỏ. Tôi từ lúc mới học đến giờ thực sự chưa từng thiếu bài, chưa bao giờ dám gian lận và luôn nỗ lực cho gia đình mình. Vậy mà tôi chỉ nhận lại sự săm soi, căm ghét của giáo viên với mình. Tôi không dám kể cho cha mẹ vì họ không giải quyết được và tôi cũng không muốn họ bận lòng về mình nữa. Tôi muốn hỏi mọi người vài điều: Điều tôi kể ở trên là do tôi tự suy diễn hay là thực sự? Làm cách nào tôi lấy được thiện cảm của giáo viên, xin đừng dùng vật chất vì nhà tôi thực sự không giàu có, dư dả. Làm cách nào để tôi có thể lấy lại điểm bài kiểm tra? Điểm số thực sự rất quan trọng với tôi, tôi lại không có quyền giải trình vì giáo viên luôn cho là ngụy biện.
Theo VNE
Tôi bị khinh thường vì ở rể như 'chó chui gầm chạn' Trước đây, tôi chỉ nghe người ta bảo "nhục như kiếp ở rể" hay kiếp "chó chui gầm chạn", và đúng là bây giờ tôi mới thấu... Chào mọi người, tôi là đàn ông, thế nhưng hôm nay tôi vẫn muốn viết vài lời tâm sự, mong mọi người bớt chút thời gian chia sẻ và cho tôi vài lời khuyên. Tôi vừa...