Đàn ông Một đám độc đoán và ích kỷ
Anh ta không hề coi tôi là vợ, mà chẳng qua chỉ coi tôi là một người giúp việc nhà và một con đàn bà làm tình mỗi khi anh ta muốn.
Mỗi ngày, tôi phải tất bật từ sáng đến tối với việc thức dậy sớm, cho con cái ăn uống, đưa con đi học rồi lại cơm nước cho chồng. Chồng tôi không thích ăn cơm tiệm, cứ đi ăn cơm tiệm là lại lảm nhảm bên tai tôi: “Anh chán ăn cơm ngoài phố lắm rồi, ăn chẳng ra cái thứ gì, nấu thế thì nuốt trôi thế nào được…” Thế nên, buổi trưa tôi cũng tranh thủ về nhà nấu cơm cho chồng ăn rồi lại sấp ngửa đến công ty. Chiều đi làm về thì hết đón con đến dọn dẹp nhà cửa, không việc gì là không đến tay. Thương chồng, tôi cố gắng hết sức để lo cho anh ta từ miếng ăn đến giấc ngủ. Ấy vậy mà thứ tôi nhận lại được lại là sự phản bội, ích kỷ của chồng.
Cứ đi làm về là anh ta lại gác chân lên bàn xem ti vi, vểnh râu lên ăn vài mòn ăn vặt đã được vợ chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh. Mặc kệ cho vợ bận rộn hết con cái đến bếp núc. Nhiều lúc, tôi giận chồng nói đôi ba câu thì anh ta lại tức giận, nói rằng việc nhà là việc của phụ nữ, việc của đàn ông chỉ là kiếm tiền lo cho cuộc sống. Anh ta còn thách thức tôi “Có giỏi thì kiếm nhiều tiền hơn tôi đi”. Phận làm người phụ nữ, bao nhiêu năm hưởng lương nhà nước ít ỏi, tôi lại kìm lòng cho qua.
Chồng tôi lúc nào cũng áp đặt suy nghĩ của anh ta cho tôi, không bao giờ để ý đến suy nghĩ của vợ (Ảnh minh họa)
Khi tôi mang thai, đến lúc bụng bầu 8 tháng thì mọi việc trong nhà tôi vẫn phải quán xuyến, không thiếu một việc gì. Ấy vậy mà chồng tôi vẫn chẳng đoái hoài, anh ta vẫn nhậu nhẹt cùng bạn bè tới khuya, chẳng thèm nghĩ đến vợ. Anh ta và đám bạn bè của anh ta, đích thị là những kẻ vô tâm chỉ nghĩ đến bản thân.
Video đang HOT
Có lần, tôi đưa hai con sang nhà hàng xóm chơi. Bên nhà hàng xóm có một cái bếp cũ đã bỏ lâu không dùng. Thằng con trai lớn của tôi mới năm tuổi, thấy cái bếp nhỏ lạ, chạy thẳng vào chơi. Tôi mải dỗ thằng con thứ hai đang khóc, vô tình không để ý đến con trai lớn. Bỗng, một con chó to từ trong bếp nhảy xổ ra, cắn vào chân thằng nhỏ một cái vào chân. Nó gào lên khóc lớn trong sợ hãi. Tôi ẵm ngay thằng bé lên cao, còn bác hàng xóm túm lấy con chó lôi lại. Thằng bé bị chảy máu, tôi vội vàng đưa nó về nhà. Thấy con khóc lại bị chảy máu ở chân, chồng tôi nổi cơn tam đình, cầm ngay một chiếc dép dưới chân ném thẳng vào người tôi, quát lên “Con kia, mày trông con thế à”. Thế rồi, anh ta giật thằng bé từ tay tôi, đưa nó đi bệnh viện.
Tôi đứng trân trân nhìn chồng, vừa bất ngờ trước hành động của chồng vừa thương con. Đàn ông, đúng là những kẻ độc đoán. Chưa cần biết lý do mọi chuyện, đã đổ hết mọi tội lỗi lên vợ. Anh ta cũng chẳng nghĩ đến tôi cũng thương con biết nhường nào, cũng xót xa thế nào khi thấy con bị đau.
Là một thằng đàn ông, anh ta không những không mang lại cho vợ con một cuộc sống êm ấm mà đổi lại chỉ toàn thấy những giọt nước mắt . Lẽ ra, thấy vợ mệt mỏi vì cuộc sống hằng ngày, chí ít cũng có lời hỏi thăm an ủi, động viên vợ “Em ơi, cố gắng lên”. Đằng này, những lời nói nhẹ nhàng động viên ấy, đến trong mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ đến. Anh ta lúc nào cũng nghĩ mình là trụ cột gia đình, nghĩ rằng chỉ cần mỗi tháng ném vào mặt vợ một xấp tiền là mọi thứ sẽ ổn thỏa. Thế nhưng, cuộc sống gia đình không phải chỉ có tiền là đủ. Gia đình là nơi để yêu thương và chở che cho nhau, để những sự quan tâm làm động lực cho người ta tiến bước chứ không phải là nơi vùi dập hạnh phúc như chồng tôi đang làm.
Tôi cam chịu sống với một người chồng vô lương tâm (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn cứ cố gắng chịu đựng cuộc sống vì hai con, cho đến khi tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Tôi thấy hoàn toàn sụp đổ, bao nhiêu sự cố gắng của tôi vì gia đình đã bị chồng tôi phá tan tành. Tôi hận anh ta, hận đến tận xương tủy. Anh ta không hề coi tôi là vợ, mà chỉ coi tôi là một người giúp việc nhà và một con đàn bà làm tình mỗi khi anh ta muốn. Tất cả những gì tôi đã hy sinh cho anh ta đều bị đổ xuống sông xuống bể, kể cả tình yêu mặn nồng thuở nào.
Đàn ông, chẳng qua là một đám khốn nạn và đáng nguyền rủa. Là những kẻlăng nhăng, thiếu suy nghĩ và kém hiểu biết. Lúc nào cũng tự cao, nghĩ rằng mình giỏi nhất thế gian này. Nhưng than ôi, cái bản chất tồi tệ của đám đàn ông ấy, chẳng bao giờ thay đổi được. Họ thật không xứng đáng để phụ nữphải hi sinh.
Theo Afamily
Uất nghẹn nỗi đau vừa mất con, nhà chồng tương lai ép hủy hôn
Thực ra đó chỉ là cái kế hoãn binh của nhà chồng tương lai. Chị uất nghẹn, chị không ngờ nhà anh lại tàn nhẫn đối với chị như thế...
Không được may mắn như những người con gái khác, ngoại hình chị dưới mức trung bình. Đã thế chị lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không được cho ăn học tử tế đàng hoàng. Từ nhỏ đến lớn chị cũng chẳng đi đâu xa mà chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp bố mẹ chăm bẵm ruộng vườn.
Mọi người trong làng bảo chị cầm tinh con Hổ nên cao số, đã ngoài 30 nhưng vẫn chưa có ai đến hỏi cưới. Thấy bố mẹ sốt ruột vì lo chị ế, chị cũng có phần đứng ngồi không yên. Nhưng khổ nỗi đối tượng chưa xuất hiện, chị biết cưới ai bây giờ?
Ảnh minh họa
Trong khi nhà chị đang ngồi trên chảo lửa thì anh xuất hiện. Vẻ mặt lo âu của bố mẹ chị tan biến thay vào đó là sự mừng vui khó tả. Dù biết anh đã trải qua một đời vợ, do vợ anh không thể sinh con cho anh nên hai người đã li hôn. Dù biết bố mẹ anh nổi tiếng gia trưởng độc đoán,dù cho chị không ưng mối này lắm nhưng bố mẹ chị vẫn không ngừng làm công tác tư tưởng cho chị: "Con lấy chồng ở với chồng cả đời chứ bố mẹ chồng rồi cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay". Không được bố mẹ chị lại làm căng: "Mày muốn ở vậy cả đời cho thiên hạ họ cười à", chị đành gật đầu chấp thuận.
Đi lại tìm hiểu được một thời gian thì anh đặt vấn đề với chị: "Bố mẹ anh bảo sang năm mình cưới mới hợp, bây giờ mình có con trước chứ anh và ông bà mong mỏi có cháu bế bồng lắm rồi". Lúc đầu chị không đồng ý, phần vì chị sợ anh gạt, phần vì chị nghĩ dù có ế mình cũng không để thiên hạ cười chê là "ăn cơm trước kẻng". Nhưng anh bảo: "Phải có thai trước rồi bố mẹ anh mới đồng ý cho cưới vì như thế mới chắc chắn", lại được bố mẹ chị hùa vào:"Đúng đó con ạ, thời buổi giờ hiếm muộn vô sinh nhiều lắm!", lại một lần nữa chị nhắm mắt nghe theo.
Chẳng bao lâu sau biết chị có thai, nhà anh mừng lắm. Cái vẻ mặt khó chịu của bố mẹ anh được thay hoàn toàn bằng những nụ cười tươi hớn hở. Họ thường xuyên mua những món ngon sang tẩm bổ cho chị, thường xuyên gọi điện hỏi han, dặn dò anh phải chăm sóc mẹ con chị cho thật chu đáo. Rồi nhanh chóng lên lịch chọn ngày lành tháng tốt để rước chị về làm dâu. Thấy bố mẹ anh như thế chị cũng cảm thấy vui lòng, có lúc chị thoáng nghĩ: "Số mình có lẽ được nhờ con"...
Nhưng đời nào có như mơ. Khi cái thai được gần 3 tháng, khi ngày cưới đang cận kề thì chị chẳng may sơ ý bị ngã, khiến chị bị sảy thai. Nỗi đau mất đi giọt máu của mình khiến chị gầy hao, suy sụp. Đáng lẽ lúc đó anh và nhà anh phải động viên an ủi để chị vượt qua nỗi đau này. Đằng này nhà anh lại trách móc chị vụng về, đi đứng không cẩn thận để làm mất đi đứa cháu nội của họ: "Không hiểu nhà chị đi đứng kiểu gì mà đến nông nỗi thế. Người đâu mà đoảng thế không biết". Thái độ của bố mẹ anh lại quay ngoắt 180 độ, lại cay nghiệt, độc đoán như ngày nào.
Nỗi đau mất con vẫn còn chà xát tâm can chị thì nhà anh lại nhanh chóng tuyên bố hủy hôn. Lấy lí do: "Lúc này con chị vừa mất, cưới xin không tốt, đợi mọi thứ nguôi ngoai rồi sẽ xem lại ngày cưới sau". Thực ra đó chỉ là cái kế hoãn binh của nhà chồng tương lai. Chị uất nghẹn không ngờ nhà anh lại tàn nhẫn đối với chị như thế. Chị biết thừa là nhà anh muốn trì hoãn việc cưới xin lại để đợi khi nào chị có con rồi mới cưới. Chị cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm cái họ cần là đứa con chứ không phải là chị, lấy anh chắc chắn chị chỉ có nước khổ. Có lẽ lúc này chị không thể nào chịu đựng nổi nữa, chị bất chấp điều tiếng, bất chấp sự ép buộc của bố mẹ chị thẳng thừng đáp lại sự quá đáng của nhà chồng tương lai: "Cháu không cần anh ấy nữa, hai bác muốn cưới ai cho anh ấy thì cưới. Cháu sẽ không lấy anh ấy nữa đâu".
Chị rời bỏ mảnh đất mà mình gắn bó từ nhỏ để đến với vùng đất mới ôm theo nỗi hận về sự quá quắt của nhà chồng "hụt". Thời gian trôi đi, nhưng vết thương lòng vẫn con đau âm ỉ. Thi thoảng quá khứ ấy lại hiện về lòng chị lại uất ức, cổ họng chị lại nghẹn đắng, từng giọt nước mắt mặn chát lại cứ thế thi nhau tuôn trào.
Theo Nguyenlam/Afamily
7 tật xấu bạn không nên thể hiện khi nói chuyện Sức hút của một người không chỉ đến từ ngoại hình, sự tài giỏi mà còn từ cách giao tiếp, trò chuyện. Có những người bạn, ta muốn trò chuyện cùng họ hàng giờ đồng hồ, nhưng có những người chỉ cần ngồi cùng một phút, bạn đã cảm thấy vô cùng chán chường và mệt mỏi. Hãy biết lắng nghe (ảnh minh...