Đàn ông lúc nào cũng giống một đứa trẻ hư!
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: “Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người”.
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về…
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
Vậy mà cuối cùng Minh cũng bỏ tôi để theo một cô gái khác. Lý do anh đưa ra nghe cứ như đùa: “Ở bên em, anh luôn tự ti, mặc cảm mình nhỏ bé. Anh cứ như một đứa trẻ không bao giờ trưởng thành”. Anh xin lỗi, căn dặn tôi một số điều rồi xin chuyển công tác “để không làm em khó xử”.
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Video đang HOT
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: “Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về…”. Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: “Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện…”.
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: “Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay”.
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: “Anh yêu em vì cái gì?”.
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ… Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do…
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương…
Theo VNE
Đường về vắng bóng em
Bên ly cafe chát đắng tôi thấy buồn man mác, hụt hẫng không nói ra được, như chính mình đang thiếu đi một thứ gì đó.
Hà Nội những ngày cuối tháng 8 với cơn mưa kéo dài không ngớt. Lặng thinh trong góc quán bên ly cafe nhìn xuống phố với dòng người đi lại vội vã tránh mưa, tý tách những giọt mưa rơi bên thềm mái hiên, chiếc lá úa vàng mong manh nặng trĩu nước như gượng hết sức mình chống chọi với ngày cuối cùng trước khi mùa thu ập đến.
Mùa thu sao buồn thế, giữa cái se se lành lạnh, mọi thứ quạnh hiu như những con đường xơ xác toàn lá thu rơi... tất cả dường như tĩnh mịch, mặt nước hồ kia bao la nhưng không có nổi một gợn sóng, mọi thứ đều khe khe rồi dần dần lặng im cuốn chìm vào thu như căn phòng của chính tôi và em.
Tôi và em làm cùng công ty, ở cùng dãy trọ, đi về cùng nhau trên cùng một chiếc xe. Nhưng mỗi khi đi làm về hai căn phòng, hai cửa sổ mà tôi và em như hai kẻ xa lạ, lặng thinh trong căn phòng đó em có thế giới riêng của em và tôi cũng vậy cảm giác hai bên bức tường là hai thế giới khác biệt.
Tôi tự cảm thấy mình tự ti và có phần nào không xứng với em (Ảnh minh họa)
Làm sao bước qua bức tường ngăn cách vô hình đó, bức tường trong suy nghĩ của em và tôi. Muốn gọi em một tiếng đi cafe, trà chanh hay dạo phố mà sao thấy khó quá giọng tôi cứ nặng trĩu không cất lên được, cái ý nghĩ tồn tại bấy lâu nay của tôi "Tôi và em khác nhau quá từ hoàn cảnh xuất thân đến thói quen cuộc sống" làm cho tôi tự cảm thấy mình tự ti và có phần nào không xứng với em.
Nhưng cái cảm giác lạnh lùng đó chỉ xuất hiện khi hai đứa về với hai căn phòng, đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng giật mình "Anh ơi dậy chưa, chờ em tý nhé..." vội vã tỉnh dậy cho một ngày mới đi làm, tôi và em trở thành hai con người khác biệt, thân thiện, hòa đồng, vui vẻ đi cùng nhau trước sự ghen tỵ săm soi của những kẻ không quen đưa ánh mắt ngước nhìn.
Hôm nay, đã mấy ngày em nghỉ việc ở công ty, với tôi cảm giác vẫn bình thường. Nhưng sao hiện tại bên ly cafe chát đắng tôi thấy buồn man mác, hụt hẫng không nói ra được, như chính mình đang thiếu đi một thứ gì đó. Có lẽ nào tại trời mưa hay tại đường về vắng bóng em?
Phải chăng tôi đã yêu em rồi sao (PKL_ Cà Rôt)?
Theo VNE
Chồng đòi "yêu" khi con còn đỏ hỏn Cay đắng khi đêm đầu tiên trở về nhà sau mấy ngày ở viện chống chọi với cơn đau đẻ tôi lại phải "chiều" chồng khi đứa con đỏ hỏn non nớt nằm bên cạnh. Tôi quen anh trong một dịp giao lưu văn nghệ năm 2 giữa hai trường. Hình ảnh một anh chàng ôm cây đàn ghita, giọng hát khàn khàn...