Đàn ông lúc buồn sẽ tìm đến… thuố.c
Bài viết này không dành cho những cậu trẻ hút thuố.c như bán mạng hay sĩ diện với đời, cũng không dành cho những người chưa bao giờ được sờ đến thuố.c.
ảnh minh họa
Nếu có ý định phản pháo, rằng lúc buồn tôi chỉ tìm đến rượu hoặc gái, thì vui lòng ấn go back, cảm ơn!Từ trước cho tới gần đây, người đàn ông duy nhất tôi chấp nhận được việc họ đưa điếu thuố.c lên môi và rít từng hơi khi ở ngay cạnh tôi chỉ có bố. Còn lại, trong con mắt khắt khe có phần tiêu cực, những thanh niên sống nông sâu không cần biết, cứ phì phèo nhả khói mà vô tình được hai đồng tử của tôi thu lại, đều chẳng ra gì.
Nhưng dạo này, có lẽ bản thân đã thôi hạn hẹp đi được mấy cen-ti. Tôi bắt đầu cởi mở hơn với những người đàn ông biết rít. Tôi đặc biệt quan sát họ một cách kỹ càng khi biết được lý do họ làm quen với điếu thuố.c, trong số đó, tôi chú tâm hơn một chút tới những kẻ bị – đá, hoặc đã tự – đá người tình. Tựu chung lại, là trái tim họ có một vết thương.
Video đang HOT
Chẳng biết nữa, khói thuố.c lúc đó ảo ảnh và cô quạnh như những miếng sương đêm, rơi lả tả chọc thẳng vào ngực trái người đàn ông kia chuyện gì chẳng rõ. Có thể là tình, cũng có thể là nhớ. Có thể là trầm ngâm hơi thở với giông bão cuộc đời đã đi qua. Thứ khói thuố.c ma mị và hoang hoải, của họ, đối với tôi là những đổ vỡ kết tinh được họ gắn chặt bằng lòng tự tôn của một đấng nam nhi trút hết cả cõi lòng ra mà hít, mà nhả, mà phiêu, mà nghĩ. Đàn ông gồng gánh bao nhiêu, đến lúc sức cùng lực kiệt lại quay về chân thành với điếu thuố.c. Hai bên đối diện với chính mình, không lên tiếng, không lao xao, chỉ lặng im nhịp nhàng cùng nhau tới từng hơi thở. Như hai gã tri kỉ bội tình, rủ nhau thành hội, thế mà cũng vui.
Ám ảnh hơn nữa khi giữa quán cafe, tôi bắt gặp làn khói trắng nhờ cuốn lấy bóng người cô độc in hằn lên bức tường trong một đêm tối đen như mực. Bầu trời kịt lại. Người đàn ông ngồi im, mắt thả xa xăm, thi thoảng chỉ thở dài rồi vẩy tay bỏ đi tàn thuố.c. Một động thái rất nhanh và gọn, sao cứ trông nặng trĩu như đang gánh cả thế giới trên vai?
Tôi đặc biệt thích thứ hương thơm của điếu thuố.c khi còn nằm lặng lẽ trong bao và vô cùng căm ghét cái mùi không thể diễn tả bằng lời của nó khi đã qua hô hấp trong phổi của những người đàn ông đối diện. Cho tới lúc tôi biết họ vì chông chênh mà hút, có thấy thương thương nhưng vẫn chẳng thế quý nổi cái thứ mùi đay nghiến, giày xéo tâm can như ký ức ấy.
Không phải rượu, cũng không phải đàn bà, thứ ám ảnh tôi hơn cả là lúc đồng hồ chếch về phía phải của 12 giờ, người đàn ông đứng trên ban công đặt tay trên điếu thuố.c. Tay còn lại hoặc cho vào túi, hoặc dựa trên thanh chắn. Cứ thử nhìn mà xem. Ai dám nói đàn ông thì không biết đau lòng vào lúc đấy? Ai dám nói đàn ông chỉ biết “cương” chứ không biết “nhu”? Đừng cố phán bừa.
Tôi đọc được rằng “người ta thở khói lên là vui, xuống là buồn”. Trừ những cậu choai ngậm đầu lọc vì sĩ, thì có lẽ thế, điếu thuố.c rít hộ cho những nút thắt gỡ mãi không rơi…
Nhưng thuố.c dẫu có lợi cho tâm hồn thì vẫn có hại cho sức khỏe, nên hãy thật cẩn trọng lúc mình cô độc, nhé đàn ông!
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên
Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...".
Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả: "Chuyện nhà cửa, cơm nước là của đàn bà, mắc gì anh phải làm?". Em vác mặt lên trời: "Vậy thì đừng có bắt em phải ra ngoài kiế.m tiề.n"...
Cứ lời qua, tiếng lại như vậy cho đến khi chị thẩm phán bực mình gắt: "Thôi, tôi quyết định xử cho hai người l.y hô.n. Vợ chồng gì mà cứ ăn miếng, trả miếng, chẳng ai nhường nhịn ai thì làm sao mà sống chung? May mà chưa có con chứ nếu không, hai người sẽ làm gương xấu cho con cái".
Vậy rồi hai đứa mình l.y hô.n. Năm đó anh 25 tuổ.i, còn em thì 23. Đành rằng cả hai đều muốn l.y hô.n nhưng khi điều đó thành sự thật thì anh cũng thấy chạnh lòng. Hai đứa mình có quá ít thời gian để nuôi nấng cho tình yêu đủ lớn trước khi thành chồng vợ. Cả hai dường như đều bị trúng tiếng sét ái tình nên cứ muốn lao vào nhau, muốn thuộc về nhau ngay những giây phút đầu tiên. Từ quen đến cưới vỏn vẹn 3 tháng, từ cưới đến l.y hô.n là 1 năm. Tổng cộng mình có 1 năm 3 tháng để trải nghiệm yêu đương, vợ chồng, ngắn ngủi quá phải không em? Đến bây giờ anh mới thấy nó ngắn ngủi chứ lúc chúng mình bất hòa, gây gổ thì anh thấy như thiên thu...
Dù vậy, anh cũng cảm ơn em, cảm ơn những năm tháng chúng ta là chồng vợ. Chính nhờ sự đổ vỡ ấy mà với cuộc hôn nhân sau này, anh đã biết nâng niu, trân trọng. Dù thỉnh thoảng vẫn mắc phải những lỗi lầm như khi xưa đã từng với em nhưng anh biết cách sửa chữa, khắc phục và trên hết, anh biết nhường nhịn để giữ bình yên cho nếp nhà của mình.
Cảm ơn em, người vợ đầu tiên của anh...
Theo VNE
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó... "Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi...