Đàn ông là vậy, họ không thích những người lắm lời
Hòa là cô bạn thân dạy cùng trường với tôi, là một giáo viên dạy văn có kinh nghiệm, nhưng khổ một nỗi là hay nhiều lời.
Ngày chủ nhật Hòa gọi điện rủ tôi đi siêu thị, vốn đã lâu chưa đi siêu thị nên tôi đồng ý ngay. Vừa đến cổng, tôi đã nghe tiếng Hòa réo ở bên trong: “Chồng con gì, vợ nhờ vá giùm chiếc xe mà không làm, có chồng mà cũng như không”. Nghe vậy tôi cười nói mấy câu cho Hòa xuôi, thì cô lại được thể, quay sang chồng chì chiết: “Hết giờ làm lại đi rượu chè, anh coi cái nhà này chẳng khác gì cái quán trọ, mọi việc mình tôi phải lo hết”.
Ảnh minh họa
Chồng Hòa vẫn ngồi yên không nói câu nào, mặc cho Hòa muốn nói gì thì nói, riêng tôi, thì biết tính của bạn mình. Đã tức ai điều gì là Hòa nói không nể mặt, có thể lôi cả chuyện quá khứ ra mà mắng mỏ. Trong lúc Hòa nghỉ giải lao tôi chêm vào: “Anh Lâm đi vá xe đi. Còn cậu đi siêu thị với mình thôi”. Khi Lâm dắt xe đi ra thì Hòa gắt lên: “Anh không đi đâu hết! Để xe đó tôi tự lo. Không cần anh. Ra khỏi nhà không rượu chè, bia bọt thì cũng tấp vào quán hát với mấy con mắt xanh mỏ đỏ, tôi lạ gì đàn ông các anh”.
Mặt anh Lâm lúc này tím lại, vì có tôi nên anh kiềm chế được cơn giận dữ của mình. Tiếng anh đanh gọn: ” Em nói vậy không sợ bạn bè cười cho à?”. “Kệ nó! Nó cười thì hở mười cái răng”, lúc này mặt tôi đang đỏ chuyển sang tái mét. Tôi không trách gì câu nói của Hòa vì tôi biết tính của Hòa nói xong là thôi, nhưng tôi lại càng thấm thía câu nói của các cụ: “Giận quá mất hay, nóng quá mất khôn”.
Tôi lay vai Hòa: “Thôi cậu đừng nói nữa có được không? Nói dai, nói dài thành nói dại, từ nãy tới giờ mình thấy anh Lâm có nói gì đâu, việc cỏn con vậy có nên nhiều lời như vậy không?”. Nghe tôi nói vậy cháu Hà con gái của Hòa đang học lớp sáu liền nói theo: “Dì ơi! Dì cứ để cho mẹ cháu nói, tính mẹ cháu xưa nay vốn thế mà dì, không chừng hai ba con cháu phải nghe cả ngày, mẹ cháu chưa buông tha cho ba cháu đâu, tối nay hai ba con cháu lại được nghe “cải lương” nữa đấy”. Nghe cháu Hà nói vậy, Hòa đang ngồi bỗng đứng bật dậy như một chiếc lò xo quát con: “Con với cái, tao mang nặng đẻ đau, nuôi nâng mày, giờ mày trả ơn tao vậy ạ!”. Cháu Hà bỏ đi nói với theo một câu: “Mẹ cháu bắt đầu chuyển gam sang cháu rồi đấy dì ạ!”.
Lúc này chồng Hòa không ở đây nữa, giờ chỉ còn lại tôi với Hòa. Hòa đổi giọng: “Khổ cái thân mình vậy đó, chồng với chả con”. Chờ cho Hòa nguôi cơn giận tôi đưa ly nước mát cho Hòa và nói: “Cậu thật chẳng giống ai! Chỉ có một lỗ thủng chiếc săm xe mà cậu làm to chuyện. Lẽ ra cậu không nên nói nhiều, như vậy làm mất hòa khí vui vẻ trong nhà.
Cậu chỉ cần nói một câu nhỏ nhẹ thôi là anh Lâm đã biết lỗi rồi. Đàn ông là vậy, họ không thích những người lắm lời, lúc nãy có mình nên anh ấy nhịn cậu đấy”. Hòa như chợt hiểu ra sự nóng nảy vô lý của mình. Hòa thổ lộ: ” Ừ nhỉ! Nhiều lúc mình cũng không hiểu nỗi mình nữa, có lẽ mình nên bỏ cái tật xấu nói nhiều đi thôi, không thì cái gia đình mình cũng có ngày đổ vỡ hạnh phúc phải không cậu”. Tôi đồng ý, và cả hai chúng tôi đều cảm thấy vui.
Video đang HOT
Cũng vừa lúc ấy anh Lâm bước vào: “Xe anh đã vá xong rồi đây! Hai chị em tranh thủ đi siêu thị kẻo trưa”. Tôi đề xuất: “Anh Lâm chở Hòa đi cho vui”. Hòa cười rất tươi, nụ cười của người biết lỗi.
Theo GĐVN
Tức giận nên tát vợ 2 bạt tai, chồng chỉ nghe thủ thỉ: "Anh ngủ đi, đừng gạt tay em ra, vợ chồng dù có giận nhau thì cũng phải ôm nhau mà ngủ"
Tôi nhẹ nhàng nằm xuống, nếu như thường ngày tôi sẽ ôm vợ ngủ thì hôm nay tôi nằm hơi xa ra 1 chút. Tôi muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Bỗng dưng vợ tiến đến ôm rồi đắp chăn cho tôi rồi nói...
Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện tối hôm đó. Tôi thấy có lỗi với vợ rất nhiều. Có lẽ tôi đã quá nóng nảy, tôi thật đáng trách.
Tôi kết hôn cách đây 5 năm, hai vợ chồng đã có với nhau 1 bé trai 4 tuổi kháu khỉnh. Vợ là mối tình thứ 2 của tôi, em xinh đẹp trắng trẻo và rất thông minh. Vợ ít hơn tôi 6 tuổi, cả hai đều cùng làm truyền thông. Vì cùng ngành nghề nên em rất cảm thông cho tôi những lần tôi bận rộn ôm công việc.
Ảnh minh họa
Dù bên cạnh em có rất nhiều chàng trai giàu có theo đuổi nhưng em vẫn bền bỉ bên tôi, yêu tôi và lấy tôi. Giờ ngẫm lại tôi thấy mình tệ quá, suốt ngày lấy cơ làm việc để lo cho tương lai hai đứa nên nhiều khi tôi cũng bỏ bê em. Nhưng em chưa 1 lần than vãn hay đòi hỏi, tôi mặc nhiên nghĩ em sướng khi yêu được người biết lo toan như tôi. Tôi đâu nghĩ rằng em cũng rất tủi thân khi tôi chẳng hề lãng mạn như bao người khác.
Lấy nhau về em rất đảm đang, em không để chồng ăn sáng bằng đồ hàng quán như người khác. Em luôn dậy sớm nấu cho bố con tôi những bữa ăn ngon. Chuyện nhà cửa đều do em quán xuyến, tôi thương vợ nên cũng hay vào bếp phụ giúp em nấu ăn rửa bát. Nói chung cuộc sống vợ chồng chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi hài lòng với những gì mình có.
Vợ đẹp con ngoan chẳng có gì đáng vui mừng hơn, tôi chưa 1 lần đánh vợ cho đến hôm đó. Bình thường vợ đảm nhiệm đưa con đi học đón con về, nhưng chiều hôm ấy vợ có việc đột suất phải đi gặp khách hàng thay sếp nên em nhắn tin cho tôi:
- Lát anh về đón con hộ em nhé. Em có chút việc.
Tôi cũng bận nên không đón con được, tự dưng công ty lại triệu tập 1 cuộc họp gấp. Tôi là phải báo cáo công việc nên nhắn tin qua loa lại cho vơ: "Anh bận rồi, em chịu khó về sớm đón con nhé". Nhắn tin xong tôi cũng không để ý vợ có nhắn lại hay không.
Tối đó 8 giờ tối về tới nhà vợ con chưa thấy đâu, nhà cửa tối thui. Tôi gọi điện thì thấy thuê bao, hoang mang quá tôi chạy ra trường thì thấy con đang chơi 1 mình may mà cô giáo vẫn ở lại cùng con. Thấy bố đến nó òa lên khóc. Tôi thấy rất tức giận, vợ con gì mà đi giờ này chưa chịu về. Tôi tưởng tượng đến cảnh cô ấy đi hát hò nhảy múa này nọ. 9 giờ vợ mới về đến nhà, tôi tức tối cho vợ luôn 2 cái bát tai.
- Cô làm gì mà giờ mới về hả? Để con đứng khóc 1 mình 8 giờ chưa ai đón, làm mẹ mà như vậy à?
- Em nhờ anh đón con hộ em rồi mà, hôm nay em phải đi gặp khách hàng thay sếp. Với lại máy em hết pin rồi nên không gọi cho anh được.
- Đi cả tối chẳng lẽ không xạc được cái pin hay mượn điện thoại gọi về à?
- Em sai rồi, em xin lỗi.
Cô ấy lại ôm lấy con rồi xin lỗi con rối rít. Nghĩ đến cảnh con khóc nức nở tôi thấy giận lắm, nhưng tự nhiên tát vợ xong cũng thấy thương thương. Cô ấy khóc rồi lặng lẽ đi lên phòng thay đồ, tắm rửa cho con.
Tôi ngồi lại phòng khách và hút thuốc, muốn lên xem vợ con thế nào nhưng vừa giận, vừa thấy có lỗi. Đêm đó khi tôi lên phòng thì vợ đã tắt điện đi nằm, chắc sợ tôi thấy khuôn mặt bị sưng do cái bạt tai lúc nãy. Tôi nhẹ nhàng nằm xuống, nếu như thường ngày tôi sẽ ôm vợ ngủ thì hôm nay tôi nằm hơi xa ra 1 chút.
Tôi không biết cảm xúc mình lúc đó là gì nữa có lẽ tôi sợ cô ấy giận. Tôi muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Bỗng dưng vợ tiến đến ôm rồi đắp chăn cho tôi, cô ấy thỏ thẻ:
- Anh đừng giận em nữa, em biết em sai rồi. Em cứ tưởng anh sẽ về đón con nên chủ quan quá. Anh ngủ đi, đừng gạt tay em ra, vợ chồng dù có giận nhau thì cũng phải ôm nhau mà ngủ. Vì nếu giận nhau mà bỏ nhau được thì hãy giận còn giận nhau mà ngày mai mình vẫn là vợ chồng và hết cuộc đời này vẫn bên nhau thì đừng giận nhau nữa chỉ thêm mệt anh à.
Câu nói của em khiến tôi bật khóc, tôi nghĩ lẽ ra em phải là người giận tôi. Tôi sợ mình chạm vào sẽ bị em gạt ra mới đúng đằng này em lại tha thứ và suy nghĩ rộng lượng như vậy.
- Anh xin lỗi, tại anh nóng nảy quá, để anh lấy đá chườm cho em.
- Em không sao đâu, em chườm lúc nãy rồi. Anh cứ ngủ đi.
- Em không giận anh à?
- Em bảo rồi mà, vợ chồng dù có giận nhau thì cũng phải bỏ qua và ôm nhau ngủ. Phụ nữ chỉ cần 1 cái ôm đôi khi có thể xua tan hết mọi thứ, vì thế anh hãy ôm em nhiều vào. hì
Tôi siết chặt vợ trong vòng tay, nước mắt tuôn ra: "Anh thật may mắn khi lấy được 1 người vợ vị tha và ấm áp như em".
Theo WTT
Mẹ chồng vừa ném trả vàng vừa nhiếc con dâu hồi môn cũng giả, nào ngờ cô nói một câu khiến bà im bặt Quen Hùng là tôi cũng biết, mẹ Hùng có những tật xấu gì, ngay khi chưa về làm dâu bà đã tỏ rõ thái độ với tôi. Bố chồng tôi mất đã lâu, nhà lại chỉ có mỗi Hùng - chồng tôi là con một, thành ra trong nhà mẹ chồng là to nhất, chẳng ai nói gì được bà. Mẹ chồng tôi...