‘Đàn ông khôn không dâng vợ cho kẻ khác’
Sự coi trọng tiền bạc của chồng tới mức có thể buông lời, dâng vợ cho hàng xóm khiến chị uất nghẹn dù chị đâu có kém ai. Nhưng rồi, anh cũng phải hối hận khi thấy chị dần thuộc về người khác.
Anh và chị yêu nhau 4 năm thì cưới. Trong suốt 4 năm yêu nhau, anh không ngừng theo đuổi và yêu chị hết lòng. Ngày đó, chị rất xinh đẹp, cạnh chị có không ít đàn ông theo đuổi. Nhưng với chị, ngoại hình, gia cảnh không mấy quan trọng. Chị rất thích những người đàn ông hài hước, xuất hiện đúng lúc chị cần một bờ vai dựa dẫm.
Ngày đó, lúc anh đến là khi chị đang chới với muốn quên đi mối tình đầu. Chị gặp anh, người đàn ông nói chuyện dí dỏm nên có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Hơn 3 tháng sau, anh ngỏ lời hẹn hò và nhận được sự đồng ý từ chị. Kể từ ngày đó, anh trở thành một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của chị.
4 năm yêu nhau là quãng thời gian chị không bao giờ có thể quên. Anh chăm lo cho chị từng tí một, từ bữa ăn, giấc ngủ. Những khi chị buồn, anh đều có mặt đúng lúc. Đặc biệt ngày đó, anh chưa từng mắng mỏ chị dù chỉ một lần.
Chị ra trường có công việc ổn định. Tuy nhiên, công việc tốt, vẻ ngoài xinh đẹp cũng chưa đủ điều kiện thuyết phục gia đình anh đồng ý để hai người đến bên nhau. Họ phản đối vì gia cảnh chị ở quê quá nghèo. Chưa kể nhà chị đông anh em, họ sợ anh lấy vợ nghèo, đông con lại phải nai lưng gánh trách nhiệm. Nói đúng hơn trong tâm niệm, bố mẹ anh luôn muốn con mình lấy một người giàu có.
Dù thế, anh vẫn bảo vệ tình yêu 4 năm của mình hết lòng. Anh tuyên bố, không lấy chị, cả đời anh sẽ sống một mình. Còn chị chỉ biết nước mắt ngắn dài. Chị cảm thấy chênh vênh, hụt hẫng.
Rồi mọi sóng gió tạm lắng, hơn 1 năm sau đó, bố mẹ anh đành xuống nước cho anh chị cưới nhau. Và mấy tháng sau ngày cưới chị mang bầu con gái đầu lòng.
Khi yêu anh rất lãng mạn (Ảnh minh họa).
Cũng từ ngày có được chị, anh bắt đầu thay đổi. Bố mẹ anh dù đã nhận chị làm dâu, nhưng trong tâm khảm vẫn luôn tìm mọi cách để khiến anh hối hận về quyết định của mình.
Có lẽ, người ta nói sau đám cưới, tình yêu cũng chết mòn theo năm tháng. Cuộc hôn nhân của anh chị cũng gần đúng với câu nói đó. Sau 4 năm kết hôn, giờ đây anh chị sống với nhau gần như chỉ còn là trách nhiệm, vì con cái mà thôi.
Đầu tiên phải nói tới anh-em (nội, ngoại) trong gia đình anh, có rất nhiều người lấy vợ cùng năm với anh. Họ không giống anh vì chọn những cô vợ giàu có. Và kết quả sau hôn nhân, anh-em anh đều có nhà Hà Nội do bố mẹ vợ mua cho, người không có nhà thì có xe. Chính điều đó khiến bố mẹ anh tức lắm, suốt ngày đưa chị ra so sánh “dâu giàu”, “dâu nghèo”.
Anh mới đầu còn tặc lưỡi bỏ qua, nhưng lâu dần, anh bị tư tưởng “trọng giàu” của bố mẹ làm cho lung lay. Từ chỗ tôn thờ, sống chết có được chị, anh quay ra hắt hủi, coi thường.
Nhiều khi anh thấy chị lôi thôi, lếch thếch, thấy gia đình vợ toàn người nhà quê, nói năng bỗ bã, anh vò đầu bứt tai: “ Sao ngày xưa tôi có thể lấy cô vợ chân ngắn lại nghèo kiết xác như thế nhỉ?”.
Video đang HOT
Mỗi ngày ra ngoài tiếp xúc với người giàu, anh càng cảm thấy chán chường. Anh hối hận sao trước đây không lấy cô A xấu một chút nhưng lại có họ hàng làm trên tổng ngân hàng lớn. Có phải về đó, giờ anh đỡ vất vả hơn không?
Có lần mẹ vợ ra, chở mẹ vợ quê mùa, gầy guộc đi chơi, anh còn mỉa mai: “Xưa kia có cô con gái ông hiệu trưởng yêu con, bảo con về đó làm, con không lấy đấy”, “Con ngày xưa chỉ toàn mấy tiểu thư con nhà giàu mê thôi. Nếu lấy họ giờ đây chắc đời con khác rồi”… Anh chẳng để ý, mẹ vợ nước mắt rơi từ lúc nào rồi. Anh kệ, bà thích nghĩ gì thì nghĩ.
Trong cuộc sống thường ngày, anh luôn đem chuyện tiền nong, kinh tế ra chèn ép chị. Nhiều lúc, anh nói những câu hờ hững như “Nhà em không có tiền mua nhà, coi như em không có tiếng nói trong gia đình này. Em đang ở nhà anh đấy”.
Chưa kể đi làm về muộn, vợ gọi anh lúc nào cũng chì chiết: “Anh đi làm kiếm tiền, em giỏi em tự kiếm đi”, “Đã nghèo còn bày đặt quản lý”,…
Biết bao lần, anh khiến chị cảm thấy chơi vơi, hụt hẫng. Anh thậm chí còn chưa một lần lắng nghe chị nói, dù chỉ là một giây phút thôi. Anh luôn sống theo quan điểm của mình. Với anh, chị sau hôn nhân chỉ là con một gia đình nghèo khó, ăn bám chồng, dù chị đã cố gắng bứt phá ra khỏi định kiến đó.
Có khi anh còn gọi điện mắng chị xối xả: “Cô điên à. Cưới rồi còn bày đặt lãng mạn để cạp đất ăn sao?”, “Suốt ngày nhắn với chả tin”,… Chị cảm thấy cần một bờ vai, cần một người để yêu thương thấu hiểu cho mình. Nhưng giữa Hà Nội, chỉ mình chị cô đơn lạc lõng, con còn thơ bé, chị biết tỏ lòng cùng ai.
Có lẽ, chị sẽ âm thầm chịu đựng tất cả. Chị sẽ sống cam chịu cả đời vì con cái. Nhưng rồi đợt mới đây, khi vợ chồng chị gom góp mua một căn hộ mới, chị mới rõ anh là con người thế nào.
Rút cuộc anh cũng chỉ là con người ham danh lợi, trọng của cải mà thôi. Anh mua nhà nhưng không thèm trao đổi với chị, chỉ anh và gia đình anh thôi. Anh gạt chị ra khỏi “cuộc chơi” một cách phũ phàng.
Khi chị hỏi anh “Sao anh không nói cho em biết?”, anh trừng mắt: “Nhà này của bố mẹ tôi mua. Cô không có quyền nói ở đây. Bố mẹ cô cũng chẳng góp đồng nào. Thế mới nói có tiền thì mới có tiếng nói”. Chị nghe thế nước mắt giàn giụa.
Chưa kể, bố mẹ vợ ra chơi, anh đối xử chẳng đâu vào đâu, khi nào cũng chăm chăm cho rằng, ông bà đang ra để “kiếm chút tiền tiêu”. Trong mắt anh người nghèo lúc nào cũng chỉ sống vì tiền. Và bố mẹ vợ anh cũng thuộc kiểu người nghèo nên không được chàng rể như anh tôn trọng.
Chị thấy hụt hẫng vô cùng, câu nói “Không có tiền không có tiếng nói” luôn ám ảnh chị. Nó khiến chị không còn chút hào hứng với gia đình anh nữa. Chị biết, càng nói chị càng bị khinh rẻ, càng nói chị càng bị coi thường trong gia đình anh.
Có những lúc anh còn tự hào về bản thân, anh nói với chị “Em may mắn lắm mới lấy được anh đấy. Xinh đẹp để làm gì khi không có tiền hả em?”. Hoặc những câu đại loại như “Em không bao giờ yêu được ai tốt hơn anh đâu”. Chưa kể mẹ anh suốt ngày khen con trai “Cô may mắn lắm mới được làm dâu nhà này đấy”.
Từ ngày chị lỡ miệng nói rằng: “Thì con cũng chọn người có học thức địa vị để yêu mà mẹ. Ai chẳng muốn lấy được người chồng đàng hoàng để con cái mình sướng”, mẹ chồng chị thường xuyên chì chiết “Ý cô là muốn chọn người học thức, địa vị cao hơn con tôi sao? Còn có người nào hơn được nó”.
Đàn bà như cô cho không cũng chẳng ai lấy (Ảnh minh họa).
Anh giờ đã thay đổi, anh chẳng còn hiểu vợ nữa. Anh cũng chẳng quan tâm tới vợ mình khóc hay cười. Với anh chỉ có kiếm tiền. Anh không hay biết rằng, anh đang đẩy vợ mình vào vòng tay của những người đàn ông khác. Họ mơ ước có được một người vợ như vợ anh. Họ cần một người phụ nữ biết lo lắng, chu toàn cho gia đình.
Có anh hàng xóm mới về độc thân, đẹp trai, hiện đang là chủ công ty trang trí nội thất có tiếng. Anh hàng xóm suốt ngày qua nhà chị chơi. Những khi đó, anh luôn đùa “Ông chưa có vợ, tôi tặng ông vợ vụng thối, vụng nát của tôi đấy”.
Những khi đó, anh không hiểu rằng, người hàng xóm đang rất khó chịu. Anh ta cảm thấy anh là người chồng bất lịch sự, không biết trân trọng những gì mình đang có.
Mỗi sáng nhìn thấy chị dậy lo cơm nước, phơi phóng quần áo, anh hàng xóm bỗng cảm thấy thèm một gia đình, một người vợ đảm như thế. Chưa kể, đôi lần nhìn thấy chị khóc, người đàn ông ấy chỉ muốn được làm bờ vai cho người đàn bà như chị dựa dẫm.
Còn chồng chị vẫn mặc kệ, vẫn vắt chân xem ti vi mặc mọi việc nhà cho chị làm một mình. Khi anh hàng xóm sang đùa “Anh không giúp vợ cơm nước sao?”, anh làu bàu “Việc vặt ấy cứ để đàn bà lo”.
Những tin nhắn hỏi han, quan tâm của anh hàng xóm ngày càng nhiều khiến cho chị tìm lại được niềm vui trong cuộc sống. Những khi chồng chị giễu cợt “Cô thích thằng hàng xóm ấy hả, còn lâu nó mới yêu loại đàn bà như cô”, “mẹ sề như cô cho không người ta còn không thèm. Ngồi mơ đi, mơ đi”,… Chị nghe mà ứa nước mắt.
Một ngày khi vợ chồng anh cãi nhau, anh chửi cô không tiếc lời. Khi anh định cho cô mấy cái bạt tai như thường lệ thì anh hàng xóm xuất hiện.
Anh ta nắm lấy cổ tay anh rồi kéo chị về phía mình “Anh nói tặng cô vợ này cho tôi đúng không? Tôi lấy”. Nói rồi anh ta kéo chị đi khiến anh mất mặt chưng hửng. Khi anh nói “Nó là vợ tôi, hãy để nó nói”. Chị không nói gì trừng mắt nhìn chồng.
Cũng từ hôm đó, anh hàng xóm thể hiện sự quan tâm vợ anh ra mặt khiến anh không khỏi tức mắt, bị tổn thương. Hiện chị đã tuyên bố ly thân. Dù không nói ra, nhưng anh đang cảm thấy cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trong gia đình nhỏ bé của mình.
Nhìn thấy vợ ngày càng xinh đẹp, trẻ trung, anh bỗng thấy sợ mất vợ hơn bao giờ hết. Bây giờ anh mới thấm thía câu “Đàn ông khôn đừng dại dâng vợ mình cho kẻ khác”, hay “Đàn ông khôn đừng biến vợ mình thành báu vật của kẻ khác” là hoàn toàn đúng.
Thu Hoài
Lời thú tội của vợ sắp cưới khiến chú rể tương lai 'chết nửa linh hồn'
"Em muốn nói gì nữa không?", sau khi đưa ra quyết định của mình, Trung mệt mỏi hỏi Quyên. Cô lau nước mắt, cầu xin anh: "Xin anh đừng hủy hôn được không?"...
Hôn lễ sắp được cử hành, cuối cùng tình yêu của Trung và Quyên cũng đơm hoa kết trái. Vui mừng hơn nữa, Quyên đã mang thai gần 3 tháng, đó cũng là lí do khiến 2 người quyết định kết hôn sớm hơn dự định ban đầu. Thương vợ sắp cưới nghén ngẩm vì mang thai, mọi khâu chuẩn bị cho hôn lễ hầu như đều một tay Trung lo liệu.
Trước lễ ngày cưới 10 ngày, khi mọi thứ cho tiệc cưới gần như sẵn sàng đâu vào đấy, ảnh cưới đã chụp, nhẫn cưới đã mua, bàn tiệc đã đặt, khách khứa cũng mời gần xong, Quyên bỗng hẹn Trung tới một quán café yên tĩnh để nói chuyện. Trung cười thầm, có khi lại là bản thông báo về "nguyên tắc làm chồng" mà Quyên muốn anh phải thực hiện, hay đại loại là bàn bạc vài quy tắc sống chung sau đám cưới đây mà.
Nhưng khi nhìn Quyên buồn bã, lo lắng và thấp thỏm ngồi đấy, trong lòng Trung đột nhiên thấy bất an. Ngày trọng đại sắp đến, cô có điều gì không vui ư? Vội vã hỏi han, biết sức khỏe 2 mẹ con vẫn tốt, Trung mới thở phào nhẹ nhõm. Song mấy lời sau đó của Quyên lại khiến tim anh trùng xuống.
"Anh ơi, có một việc em vẫn giấu anh. Đáng nhẽ em phải nói sớm hơn, nhưng vì em quá sợ hãi, quá sợ mất anh, nên mới lần khứa tới lúc này. Nhưng em lại càng sợ để sau này anh biết thì anh sẽ hận em mất, chi bằng cứ nói ra ngay từ bây giờ...", Quyên nước mắt rơm rớm, nghẹn ngào nói.
Ảnh minh họa
Sau đó, dù vô cùng khó khăn nhưng Quyên cũng nói xong điều muốn nói. Trung ngồi đờ đẫn không biết phản ứng thế nào, trong đầu chỉ văng vẳng mấy câu nói phũ phàng chát đắng mà Quyên vừa thốt lên.
Vậy ra, hôm nay Quyên hẹn gặp anh là để thú tội. Còn nguồn cơn câu chuyện thì là, cách đây khoảng 3 tháng, anh và Quyên cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, lí do không có gì to tát, nhưng do chẳng ai chịu nhường ai, mỗi người vài câu nói mất kiểm soát thế là ra chuyện. Đương lúc thất vọng và chán nản về bạn trai, người yêu cũ của Quyên lại bất ngờ liên lạc. Quyên bèn đi gặp anh ta, 2 người có uống rượu và cuối cùng do không kiềm chế được bản thân, thêm vụ hờn dỗi Trung, Quyên đã "lên giường" với anh ta. Hôm sau tỉnh dậy, Quyên hối hận vô cùng, cắt đứt mọi liên lạc với người yêu cũ và chủ động làm lành với Trung.
Nhắc đến lại khiến anh tự cười trào phúng cho bản thân mình, khi Quyên thông báo có tin vui, anh chưa một lần nghi ngờ cô, lập tức tin đó là con của mình. Anh tin tưởng cô đến nhường ấy, vậy mà cô nỡ lòng nào vì một chút cãi vã đã dễ dàng phản bội anh!
Ngồi ngẩn người thật lâu, Trung mới dần "tiêu hóa" và dám nhìn thẳng vào sự thật trước mắt. Lúc này Quyên nói ra, anh biết phải làm sao? Nếu cô thẳng thắn ngay từ lúc biết tin mang thai, quyết đoán từ chối lời cầu hôn của anh thì đã đành một nhẽ. Đến giờ cách đám cưới còn có 10 ngày, ván đã đóng thuyền, anh hủy hôn cũng dở, mà không hủy hôn cũng khó. Quyên đột ngột thú tội với anh có lẽ bản thân cô cũng biết, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Sau này sinh con ra bị Trung phát hiện, lúc ấy Quyên sẽ phải gánh thêm tội lừa dối chồng và gia đình chồng.
Trung khó nhọc nhìn vào bụng Quyên, nơi mấy hôm trước anh còn vuốt ve, âu yếm, nói chuyện với đứa trẻ. Nhưng giờ nó đã trở thành minh chứng hùng hồn nhất cho việc Quyên phản bội anh. Chuyện thành thế này, không hủy hôn còn biết làm thế nào? Bảo anh chấp nhận cưới một người vợ ngoại tình mang thai đứa con không phải của mình, anh không có lòng dạ rộng rãi được từng ấy.
"Em muốn nói gì nữa không?", sau khi đưa ra quyết định của mình, Trung mệt mỏi hỏi Quyên. Cô lau nước mắt, cầu xin anh: "Xin anh đừng hủy hôn được không? Mình cứ tổ chức đám cưới như thường, tất nhiên không đăng kí kết hôn gì hết, cưới xong chúng ta lập tức đường ai nấy đi. Em không nỡ để bố mẹ phải nhục nhã vì em, em cầu xin anh đấy!".
Trung chẳng biết trả lời Quyên thế nào. Làm vậy quả thực cô và gia đình sẽ đỡ mang tiếng, nhưng còn anh và bố mẹ anh thì sao? Bố mẹ anh vốn phấn khởi vô cùng khi "tậu trâu được cả nghé", thậm chí còn đang sửa nhà, thiết kế thêm phòng em bé rồi đấy. Trong lòng anh lại xót xa vô hạn, chẳng rõ khi ông bà biết tin này, sẽ có cảm xúc gì?
Anh nhìn cô lắc đầu: "Anh chỉ có thể hứa với em, nguyên nhân chúng ta hủy hôn anh sẽ không nói ra ngoài, cũng đề nghị bố mẹ anh không nói". Dứt lời anh đứng dậy bỏ đi trước. Thôi thì, việc mình gây ra, mỗi người hãy dũng cảm đối mặt với hậu quả của nó.
Giang Phạm / Theo Thời đại
Tâm sự rất thật của người đàn bà ngoan lý giải vì sao cứ thích đàn ông 'đểu' Họ có đủ mềm mại để chiều phụ nữ đỏng đảnh, họ cũng có đủ độ cương để phụ nữ hiền, cũng có đủ sự hờ hững để đàn bà bám lấy. Thế là đàn ông khôn, chứ có đểu đâu! Đàn ông đểu! Suy cho cùng cũng chỉ là giống đực. Ấy vậy mà có sự phân hóa khác nhau hoàn toàn...