Đàn ông khôn, đừng bao giờ bỏ quên vợ mình!
Chị đến địa chỉ như đã được thông báo, chị không mất nhiều thời gian để nhận ra xe của anh ở ngoài khách sạn đó.
Chị run run, chị muốn cố gắng xóa đi cái suy nghĩ anh không phải là kẻ phản bội, có thể anh vào đó có việc gì và anh sẽ không giấu chị. Chị gọi cho anh, đầu dây bên kia bắt máy bằng giọng đầy khó chịu:
- “Có chuyện gì thế?”
- “Anh đang ở đâu đấy, bao giờ anh về ăn cơm?”
Ảnh minh họa
- “Đang ở công ty chứ ở đâu. Mà em ăn trước đi, anh ăn rồi. Thế nhé”.
Vậy là đã rõ tất cả. Anh đi ngoại tình, anh đi ngủ với gái và anh nói dối chị. Vậy mà bấy lâu nay chị tôn thờ anh như tôn thờ một vị thánh sống.
Chị không vào khách sạn. Chị quay về. Tối hôm đó chị không ăn cơm, chị để mâm cơm nguội ngắt rồi vào phòng nằm ngủ.
Sáng hôm sau chị dậy sớm ra khỏi nhà khi mà anh đang ngủ. Chị đi dạo phố, rồi chị ghé vào một hàng hoa, mua ít hoa hồng vàng về cắm. Khi chị đang đi đường, anh gọi qua điện thoại:
- “ Sao sáng nay em không nấu đồ ăn sáng, cũng không gọi anh dậy. Em có biết là anh đi làm muộn rồi không?”
- “Em không nắm được lịch trình của anh. Sáng nay em phải đi mua hoa và làm tóc nữa. Em bận, anh tự ăn bên ngoài đi nhé”.
Video đang HOT
Rồi chị cúp máy. Lần đầu tiên sau gần 10 năm làm vợ anh, chị là người tắt điện thoại trước. Chị có thể cảm nhận được sự chưng hửng và hụt hẫng của anh đầu dây bên kia bởi vì đó là cảm giác mà chị vẫn thường trải qua khi anh đột ngột cắt điện thoại.
Chị đi sắm cho mình những chiếc váy, chị cắt tóc ngắn và nhuộm màu nâu đỏ. Chị đi làm móng, trông chị thật sành điệu. Mọi người bị sốc khi nhìn thấy ngoại hình của chị. Ngay cả anh cũng ngạc nhiên khi thấy vợ đột nhiên thay đổi. Nhưng anh cũng chẳng đoái hoài, anh không khen ngợi cũng chẳng chê bai. Vì anh có một mối quan tâm khác, mối quan tâm trẻ hơn bên ngoài.
9h tối anh không thấy vợ điện thoại. Ở trong vòng tay người tình anh bắt đầu thấy nóng ruột. Thường vào giờ này chị sẽ gọi cho anh bằng cái giọng rụt rè: “Anh ơi, sắp xong việc chưa? Bao giờ anh về, em vẫn đang đợi cơm anh”. Nhưng cả tháng trời nay, chị không bao giờ điện thoại cho anh. Thi thoảng, anh bật điện thoại lên và thấy hụt hẫng khi không có một dòng tin nhắn hay một cuộc gọi nhỡ của chị.
Anh gọi cho vợ, nhưng chị không bắt máy. Anh quyết định về nhà sớm hơn dù cô nhân tình tìm cách giữ lại. Về nhà, anh không thấy có mâm cơm trên bàn như bao lần. Căn nhà tối thui không có bóng người. Anh gọi điện cho chị, lần này chị nghe máy:
- “Đang ở đâu vậy?”
- “Em đang đi ăn tối với một người bạn. Có việc gì vậy?”
- “Mấy giờ rồi có biết không? Mà cơm nước sao không có?”
- “Hôm nay, anh lại ăn ở nhà à? Vậy anh nấu tạm đồ trong bếp nhé. Em bận rồi”
Chị lại cúp máy. Anh không thể biết chị ở đâu.
Chị đẹp lên từng ngày. Chị không còn giống là người vợ ngày ngày ở trong bếp nấu nướng và chờ anh. Chị thay đổi, chị lột xác nhưng chị quá xa xôi so với anh. Anh bắt đầu thấy nhớ… thấy thèm một sự hiền hòa và cam chịu của chị. Nhưng giờ chị dửng dưng với mọi điều. Anh say khướt về nhà chị không hề lo lắng. Anh đi tới tận khuya chị không hề điện thoại. Anh không về, điện thoại báo chị cũng nhẹ nhàng đồng ý… Sự tự do mà chị mang lại cho anh khiến anh sung sướng lúc ban đầu nhưng lại mang lại cảm giác khó chịu và tức tối về sau…
Chị đã từng là một người con gái đẹp nhưng vì yêu anh, vì muốn là hậu phương vững chắc cho anh nên sau khi cưới chị tình nguyện ở nhà chăm sóc chồng con. Chị nghĩ sự hi sinh của mình là cần thiết và chồng sẽ trân trọng. Chị đánh đổi sự nghiệp và nhưng cơ hội của mình để nhận được một lời chê bai: “Em nhạt và nhàm chán quá” của anh.
Anh ngủ dậy không thấy chị nằm bên. Anh hốt hoảng vì điều đó. Đã gần 1 tháng nữa qua đi, chị vẫn tự do và thoải mái cho anh như vậy. Nhưng anh thì đã không còn thiết đến chỗ người tình. Anh nôn nóng muốn biết xem chị đi đâu, làm gì, vì sao chị thay đổi… Những thứ đó còn khiến anh quan tâm hơn nhiều so với sự hờn dỗi của cô người tình.
Trên bàn chị để lại một mẩu giấy nhỏ: “Em đi du lịch một mình 3 ngày cho khuây khỏa. Anh tự lo cho cuộc sống của mình nhé. Con em gửi về bên ngoại”. Anh thấy tim mình đau khi chị bỏ lại anh thoải mái như vậy. Chị muốn trải nghiệm cảm giác không có anh, điều đó làm anh thấy buồn. Hình như chị đang chuẩn bị tâm lí cho việc không cần anh trong cuộc đời.
Anh muốn đợi vợ về để thú nhận với vợ rằng anh đã ngoại tình và xin chị tha thứ. Anh muốn chị đẹp như bây giờ nhưng xin chị hãy gần anh như xưa, đừng xa cách nữa. Anh nóng ruột điện thoại cho vợ nhưng chị tắt máy. Tới tận đêm, khi anh gọi điện chị mới nghe:
- “Em đang ở đâu?”.
Chị nói địa chỉ và rồi trong đêm ấy anh lao đến tìm chị, tìm người vợ mà bấy lâu nay anh bỏ quên. Còn chị, chị yên tâm chờ đợi vì chị tin chắc là anh sẽ đến…
Đêm ấy anh lao đến tìm chị, tìm người vợ mà bấy lâu nay anh bỏ quên.
Nguồn:Khotruyenhay
Nhìn vợ người đẹp mà chán vợ mình!
Nhìn vợ bạn lại nghĩ tới vợ mình, chỉ mong vợ mình được như vợ bạn. Vợ mình xấu không phải do cô ấy xấu, chỉ là do cô ấy không biết làm đẹp cho mình.
Tôi phải thú nhận rằng có lúc tôi đã từng xao lòng trước một người đàn bà khác. Và tội lỗi hơn đó lại là người phụ nữ của bạn tôi, là người vợ của anh bạn tôi chơi rất thân, làm cùng công ty. Lắm lúc tôi muốn dừng lại thứ cảm xúc này nhưng khó lòng cầm được lòng. Tình cảm mà, đâu thể nói thôi là thôi.
Tôi đã từng yêu vợ mình cháy bỏng một thời. Tôi cũng từng nghĩ, đó là người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất, là người phụ nữ sẽ khiến cả đời này tôi phải dựa vào. Ngày gặp em, em xinh đẹp, dịu dàng, nết na, ăn nói nhẹ nhàng. Người con gái như vậy ai mà không thích. Đó là chưa kể đến chuyện em ham học, chịu khó như thế nào, thành tích học tập của em lúc nào cũng đứng nhất lớp và điều đó càng làm tôi yêu thương em hơn.
Tôi đã mất hơn 1 năm để làm quen và chinh phục em, cuối cùng tôi đã đánh gục được trái tim người đẹp. Em trao cho tôi tình yêu và sự chân thành. Thời gian làm sinh viên, nhờ có em mà tôi đã vượt qua được nhiều khó khăn. Chính em đã giúp đỡ tôi, chăm sóc tôi những ngày tháng đó và khiến tôi có được niềm tin vào cuộc sống. Sau này, khi ra trường, tôi kiếm được một công việc ổn định, thu nhập kha khá và chúng tôi cưới nhau.
Tôi đã mất hơn 1 năm để làm quen và chinh phục em, cuối cùng tôi đã đánh gục được trái tim người đẹp.(ảnh minh họa)
Vợ tôi là người phụ nữ hiền thục, ai cũng khen ngợi. Em biết cư xử, khiến người khác yêu thương em, quý trọng em. Nhưng lâu dần, tôi càng ngày càng cảm thấy vợ mình có vẻ gì đó lạnh lùng, hoặc có thể là vì em hiền quá, hiền tới mức người làm chồng như tôi cảm thấy khó chịu.
Em ít nói, chỉ biết đi làm về rồi hỏi chồng ăn gì thì nấu. Em không bận tâm xem tôi muốn đi đâu hay có muốn thay đổi không khí hay không. Những lần tôi đề đạt chuyện đi nhà hàng ăn thì em cười bảo "đi nhà hàng làm gì anh, anh thích ăn gì em nấu được hết, còn ngon hơn nhà hàng. Ra ngoài hàng không an toàn lại tốn kém". Tôi thích là thích cái không khí lãng mạn ở nhà hàng chứ không phải là chuyện tốn kém hay không. Tôi thừa nhận vợ biết nấu ăn, nấu ngon là khác nhưng không có nghĩa là như thế thì ngày nào tôi cũng ăn cơm ở nhà với vợ.
Vợ ít nói, nên ở cùng với bố mẹ chồng, vợ cũng chẳng mấy khi cởi mở, cười vui vẻ. Vợ lúc nào cũng trầm trầm tính, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ.
Sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, vợ trở nên trầm cảm. Có lẽ là bệnh trầm cảm thì đúng hơn. Vợ ít nói rồi thì bây giờ còn ít nói hơn nữa. Vợ không biết chăm chút bản thân mình nên thân hình sau sinh sồ sề, luộm thuộm. Có những sự kết hợp quần áo của vợ mà tôi không tài nào hiểu nổi. Tại sao người phụ nữ xinh đẹp, từng có gu ăn mặc như vợ thì bây giờ nhìn lại lếch thếch như vậy.
Vợ không hiểu, một người đàn ông dù đã kết hôn, họ mong muốn có được một người vợ chỉn chu,xinh đẹp dịu dàng biết bao.(Ảnh minh họa)
Tóc tai bù xù, đến giục vợ đi cắt tóc vợ cũng không đi. Vợ bảo, cắt làm gì, cứ để thế búi tó lên cho nó đẹp nhưng nhìn lôi thôi phải biết. Lúc nào bạn bè tới nhà chơi, vợ cũng giữ bộ mặt nghiêm nghị. Người khác đùa vợ vài câu nhưng chẳng thấy vợ phản ứng gì, chỉ cười cho xong chuyện. Như người ta thì sẽ đáp lại vài câu hài hước, tỏ ý vui vẻ, đằng này, vợ cứ lầm lũi trong bếp như bóng không hồn. Ai bảo gì thì vợ cũng chỉ cười cho xong chuyện...
Bao lần tôi góp ý, vợ cũng mặc kệ. Vợ bảo, không thích nói chuyện nhiều, chỉ thích ở nhà với chồng con. Nhưng tôi thì không thích thế. Tôi thích một người vợ vui vẻ, hòa đồng nhã nhặn...
Hôm sang nhà anh đồng nghiệp chơi, tôi tình cờ gặp vợ anh này. Vợ anh ấy xinh xắn, dễ thương, ăn nói dễ nghe, sởi lởi vô cùng. Dù đã có hai con nhưng vợ anh bạn tôi nhìn như thiếu nữ. Cách ăn nói khôi hài khiến lần nào chúng tôi đến chơi cũng được mẻ cười no nê. Vợ anh bạn này không mấy giữ kẽ chuyện phụ nữ, đàn ông, cứ ăn nói vui vẻ thoải mái, không ý tứ mấy, nhưng điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy vui và tự nhiên khi sang nhà anh bạn.
Nấu ăn thì tuyệt vời rồi, chẳng thể chê vào đâu được, vợ tôi có khi còn không bằng vợ đồng nghiệp. Tôi cũng khen ngợi vợ bạn lắm lắm. Nhiều lần được mời sang ăn cơm, tôi dần quên những bữa cơm vợ mình nấu, cũng ít về nhà ăn cơm hơn. Vợ bạn xinh đẹp, nhìn vóc dáng như con gái, ăn mặc đẹp lại còn lộng lẫy, biết ăn nói, khéo léo, vui vẻ với người khác và rất biết giữ hình ảnh.
Tôi ngưỡng mộ vợ bạn, chỉ thích vợ mình được như thế thì hay biết mấy. Tôi đảm bảo, vợ tôi mà ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ, và tóc tai chỉnh tề như vợ bạn thì vợ bạn xách dép không kịp. Chỉ là vợ không chịu chăm chút bản thân mình, nói còn khó chịu, tỏ vẻ không cần thiết. Thú thực, đã có lúc tôi xao lòng trước vợ bạn, chỉ ước vợ mình được như thế, rồi cảm thấy cần một người như vợ anh đồng nghiệp biết bao.
Vợ không hiểu, một người đàn ông dù đã kết hôn, họ mong muốn có được một người vợ chỉn chu, xinh đẹp dịu dàng biết bao. Đừng nghĩ, kết hôn rồi thì mọi chuyện đã xong, không cần làm đẹp, nếu vậy thì chỉ có mất chồng.
Nhìn vợ bạn lại nghĩ tới vợ mình, chỉ mong vợ mình được như vợ bạn. Vợ mình xấu không phải do cô ấy xấu, chỉ là do cô ấy không biết làm đẹp cho mình. Nhắc rồi thì không nghe, bây giờ tôi phải làm sao? Cứ nhìn hình ảnh lôi thôi của vợ lúc này, tôi chán nản, chẳng muốn gần gũi. Tôi còn lo, mọi chuyện cứ như vậy thì có ngày tôi ngoại tình mất thôi... Giá như người phụ nữ nào cũng biết, làm đẹp là điều cần thiết ngay cả khi đã lấy chồng.
Theo Eva
Vợ khăng khăng "Ngày lấy anh em còn trinh" dù người cũ của cô ấy gửi cả tá clip "nóng" Tôi còn chưa nói hết câu, vợ tôi đã nhảy dựng lên thề thốt: "Em thề khi lấy anh em còn trinh nguyên. Anh phải tin em chứ". Tôi chỉ biết im lặng vì dù sao mọi thứ cũng là sự đã rồi. Nhưng tôi ghét thái độ giả dối của người đàn bà mà mình gọi bằng vợ. Nếu không có cái...