Đàn ông khi yêu có hai loại cơ bản, một là lụy tình, hai là lạnh lùng như anh…
Nên em chẳng trách nổi anh, lẽ nào đi trách một cơ số đàn ông lạnh lùng như anh, lòng em vốn không quản nổi.
Mình yêu nhau được bao lâu rồi hả anh?
Mà sao em thấy tim mình mỏi mệt.
Mình thương nhau nhiều bao nhiêu hả anh?
Mà sao em thấy lòng mình nặng trĩu.
Anh ạ. Thật quá buồn cười nếu như lúc này em hỏi anh: Anh có yêu em không? Chúng ta đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu mùa hoa bằng lăng tím. Đi qua những yêu thương ngọt ngào và đi qua luôn cả tuổi thanh xuân của em. Những tháng ngày thanh xuân trong trẻo, đẹp đẽ ấy em vẫn cứ mãi để dành. Em lặng lẽ cất giấu, lặng lẽ ngắm nhìn. Thanh xuân ấy chỉ có em và anh.
Rồi cũng lại qua.
Em yêu anh. Và anh cũng yêu em, em biết. Thời đại này chúng ta cứ tự nhiên mà yêu nhau như thế. Tự nguyện thương nhau và làm cho nhau hạnh phúc.
Đến cả việc chấp nhận tổn thương vì đối phương chúng ta cũng tự nguyện nốt. Ấy thế mà lại có nhiều người đứng bên ngoài mặc cả. Họ bình phẩm, họ chê bai, thậm chí họ còn gia hạn cho cả tình yêu của chúng ta, thật là nực cười anh ạ. Em mặc kệ, anh có mặc kệ nổi không?
Yêu nhau nhiều nhưng chẳng đủ
Thương lắm rồi cũng thành người dưng
Câu chuyện tình yêu muôn đời theo quy luật ấy
Video đang HOT
Em thì nhỏ bé, còn anh quá mạnh mẽ
Nên em cần nhưng không thể níu
Anh lại chẳng níu vì hình như cũng không cần
Miết mải đuổi bắt nhau vòng vòng
Em chỉ muốn anh chậm lại một bước, chỉ một bước
Cho em được thương anh
Hơn ai trên đời, em hiểu anh và hiểu cả những điều anh nghĩ. Anh tính lạnh lùng và chẳng nặng những chuyện tình yêu. Có thể anh yêu em thật nhiều đấy, nhưng nếu em rời đi nhất định anh sẽ để em đi, vì em muốn thế.
Có thể anh sẽ đau lòng thật nhiều đấy nhưng nhất định anh sẽ không hé nửa lời, em biết. Đàn ông khi yêu có hai loại cơ bản, một là lụy tình, hai là như anh. Nên em chẳng trách nổi anh, lẽ nào đi trách một cơ số đàn ông lạnh lùng như anh, lòng em vốn không quản nổi.
Nên em lại trách mình. Em trách em.
Em cố chấp, em trẻ con, là lỗi ở em. Em yêu anh, là em sai rồi, lẽ ra từ đầu em không được yêu anh. Nhưng em biết, đời này chẳng có “giá như”. Những ngày tháng anh đuổi em chạy, mải miết, đã qua. Em chỉ cần anh đứng im, em sẽ tiến về anh một bước.
Cho em được thương anh, đúng nghĩa yêu thương.
Có thể em yếu đuối, nhưng khi anh cần, cứ vai em mà tựa.
Cuộc sống anh dẫu mệt, hãy để em bên anh.
Theo Emdep
Đàn ông khi yêu có hai loại cơ bản, một là lụy tình, hai là lạnh lùng đến đáng sợ...
Anh tính lạnh lùng và chẳng nặng những chuyện tình yêu. Có thể anh yêu em thật nhiều đấy, nhưng nếu em rời đi nhất định anh sẽ để em đi, vì em muốn thế.
Mình yêu nhau được bao lâu rồi hả anh?
Mà sao em thấy tim mình mỏi mệt.
Mình thương nhau nhiều bao nhiêu hả anh?
Mà sao em thấy lòng mình nặng trĩu.
Anh ạ. Thật quá buồn cười nếu như lúc này em hỏi anh: Anh có yêu em không? Chúng ta đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu mùa hoa bằng lăng tím. Đi qua những yêu thương ngọt ngào và đi qua luôn cả tuổi thanh xuân của em. Những tháng ngày thanh xuân trong trẻo, đẹp đẽ ấy em vẫn cứ mãi để dành. Em lặng lẽ cất giấu, lặng lẽ ngắm nhìn. Thanh xuân ấy chỉ có em và anh.
Rồi cũng lại qua.
Em yêu anh. Và anh cũng yêu em, em biết. Thời đại này chúng ta cứ tự nhiên mà yêu nhau như thế. Tự nguyện thương nhau và làm cho nhau hạnh phúc. Đến cả việc chấp nhận tổn thương vì đối phương chúng ta cũng tự nguyện nốt. Ấy thế mà lại có nhiều người đứng bên ngoài mặc cả. Họ bình phẩm, họ chê bai, thậm chí họ còn gia hạn cho cả tình yêu của chúng ta, thật là nực cười anh ạ. Em mặc kệ, anh có mặc kệ nổi không?
Yêu nhau nhiều nhưng chẳng đủ
Thương lắm rồi cũng thành người dưng.
Câu chuyện tình yêu muôn đời theo quy luật ấy
Em thì nhỏ bé, còn anh quá mạnh mẽ.
Nên em cần nhưng không thể níu.
Anh lại chẳng níu vì hình như cũng không cần.
Miết mải đuổi bắt nhau vòng vòng
Em chỉ muốn anh chậm lại một bước, chỉ một bước
Cho em được thương anh.
Hơn ai trên đời, em hiểu anh và hiểu cả những điều anh nghĩ. Anh tính lạnh lùng và chẳng nặng những chuyện tình yêu. Có thể anh yêu em thật nhiều đấy, nhưng nếu em rời đi nhất định anh sẽ để em đi, vì em muốn thế. Có thể anh sẽ đau lòng thật nhiều đấy nhưng nhất định anh sẽ không hé nửa lời, em biết. Đàn ông khi yêu có hai loại cơ bản, một là lụy tình, hai là như anh. Nên em chẳng trách nổi anh, lẽ nào đi trách một cơ số đàn ông lạnh lùng như anh, lòng em vốn không quản nổi.
Nên em lại trách mình. Em trách em.
Em cố chấp, em trẻ con, là lỗi ở em. Em yêu anh, là em sai rồi, lẽ ra từ đầu em không được yêu anh. Nhưng em biết, đời này chẳng có "giá như". Những ngày tháng anh đuổi em chạy, mải miết, đã qua. Em chỉ cần anh đứng im, em sẽ tiến về anh một bước.
Cho em được thương anh, đúng nghĩa yêu thương.
Có thể em yếu đuối, nhưng khi anh cần, cứ vai em mà tựa.
Cuộc sống anh dẫu mệt, hãy để em bên anh.
st
Là phụ nữ, nhất định không cần phải lụy tình, chỉ cần chung tình là đủ Vợ không cần phải cả ngày chạy theo chân chồng làm gì. Không cần phải suốt ngày hỏi: "anh đi đâu?" "anh đang làm gì?". Bởi đàn ông, họ thường không thích sự gò bó, thứ họ cần là tự do. Không có một phép toán cụ thể nào để đo lường sự không chung thủy giữa hai giới, nhưng với bản lăng...