Đàn ông họ yêu vội vàng quá, tôi theo không kịp!
Có thể nhiều bạn cho rằng những lời tôi viết trên kia là để bao biện cho việc không có người yêu. Không phải như vậy! Việc tìm người yêu không khó, căn bản là bạn có muốn hay không mà thôi.
Tôi là thành viên của hội Forever Alone, là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân và nêu cao quan điểm “Không yêu vội làm tội trái tim”. Tôi thích tự do để làm điều mình thích hơn là việc ngồi hàng giờ đồng hồ cầm khư khư điện thoại để nhắn những câu sến sẩm cho người yêu. Cũng chẳng phủ nhận khi lang thang giữa thành phố đông đúc không tránh khỏi chạnh lòng vì người với người ai cũng có tay đan nhưng tôi chẳng buồn phiền hay tủi thân quá lâu. Tôi thích độc thân nên điều đó chẳng ảnh hưởng gì cả. Thật ra vào thế kỉ 21 này cùng với sự ra đời của hàng trăm loại mạng xã hội, việc tìm được người yêu là điều không khó. Thế nhưng tôi cảm thấy những mối tình ấy thật mong manh và dễ dàng đổ vỡ. Tôi thích những mối tình có thời gian tìm hiểu lâu dài rồi sau đó mới quyết định tiến xa hơn nữa.
Có thể đọc đến đây các bạn sẽ thấy tôi là cổ hủ thậm chí là lạc hậu, Tuy nhiên, bản thân mỗi người đều có quan điểm riêng cho mình, đặc biệt là chuyện tình yêu. Tôi có cô bạn cứ dăm bữa nửa tháng lại khóc lóc, trạng thái trên facebook cập nhật liên tục. Hỏi ra mới biết cô ấy vừa mới chia tay người yêu. Thế mà mấy ngày sau đó, tôi thấy cô nàng lại tay trong tay với một anh chàng mới. Tôi hỏi cô ấy rằng sao vừa chia tay người yêu đã có anh mới rồi, không níu kéo gì anh kia à. Cô ấy cười và đáp lại rằng: “Níu kéo gì mày ơi, phũ tao thì tao rũ, còn nhiều anh đang đợi mình mà”.
Và vài tháng sau đó vòng tuần hoàn lại được lặp lại. Tôi không biết cô bạn định nghĩa thế nào là yêu nhưng tôi cảm thấy những mối tình như vậy chóng vánh và tẻ nhạt quá. Dần dà người ta lại không trân trọng những thứ mình đang có. Vậy nên tôi thích độc thân hơn!
Cũng có anh chàng hỏi tôi rằng: “Sao em không tìm người yêu đi, một mình vậy làm gì?” Tôi chỉ cười và bảo rằng: “Em thích độc thân hơn anh ơi. Con trai các anh yêu vội vàng quá, em theo không kịp. Mới quen vài ngày đã đòi làm người yêu, tính tình thì chưa hiểu hết. Vì vội vàng, vì chưa hiểu hết nhau nên suốt ngày giận dỗi. Như vậy mệt mỏi lắm. Và tại sao phải chọn cách hành hạ nhau như vậy? Độc thân không thích hơn sao?”
Mỗi dịp cuối tuần tôi và đám bạn “Ế” lại hò nhau tụ tập. Người ta bảo sai lầm của những đứa ế là đi tụ tập với những đứa ế khác. Và chúng tôi vẫn thường đổ lỗi cho nhau rằng “vì tao suốt ngày đi với mày nên tao mới ế. Mày phải có trách nhiệm với tao nhưng nể tình chị em tao sẽ chỉ ăn hết tiền của mày thôi, thân xác mày tao không cần”. Rồi sau đó là những trận cười bể bụng hay đơn giản là những giây phút thoải mái bên nhau. Mỗi khi có người bảo: “Suốt ngày đi với nhau chả ế!” thì chúng tôi lại cười và đáp rằng: “Chúng tôi không ế chỉ là thích độc thân hơn”.
Và tôi thấy thật sự thương cảm cho những cô nàng có người yêu mà mắc bệnh hay ghen. Ghen để hâm nóng tình cảm thì không sao, đằng này lại ghen suốt ngày thì thôi xong. Đi đâu, làm gì, với ai đều phải báo cáo. Các cô ấy có người yêu mà đâu có được hạnh phúc như tôi, đâu có tự do như tôi. Vậy nên tôi thích độc thân hơn!
Video đang HOT
Ai rồi cũng sẽ được yêu và yêu thì chẳng bao giờ là muộn cả. Độc thân chỉ là khoảng thời gian để ta khám phá bản thân, khám phá cuộc sống và làm những điều mà ta yêu thích. Hãy cứ tìm hiểu nhau cho thật kĩ rồi hẵng tính đến giai đoạn tiếp theo, không phải để cưới nhau, đơn giản là để yêu và làm cho nhau hạnh phúc.
Có thể nhiều bạn cho rằng những lời tôi viết trên kia là để bao biện cho việc không có người yêu. Không phải như vậy! Việc tìm người yêu không khó, căn bản là bạn có muốn hay không mà thôi. Dù có người yêu hay độc thân thì cũng phải làm cho bản thân hạnh phúc. Bây giờ tôi cảm thấy độc thân hạnh phúc nên tôi thích độc thân.
Theo Blogtamsu
Đừng vội vàng nắm tay của người dưng...
Gắn bó cuộc đời với một gã trai là chuyện của tương lai! Đừng ủ ê là mình ế, tình yêu thế nào rồi cũng đến, đừng vội vàng nắm tay của người dưng, nó dễ khiến cho mình đã cô đơn lại càng thêm mộng mị. Một cô gái có thể không xinh đẹp nhưng cần có tư chất. Hãy yêu thương mình một cách hạnh phúc!
Tôi thích đi bộ bên hàng cây hoa sữa mỗi độ thu về, thích cái nắng ấm ám giữa mùa đông giá lạnh, thích những cơn mưa rào xối xả của mùa hè nóng nực, và yêu hơn cả là vẻ đẹp trong trẻo của hoa lá khi vào xuân. Tôi say mê tiếng đàn guitar của một chàng trai trẻ. Tôi thích coffee và yêu nhạc Trịnh. Nhưng thật nguy hiểm khi tôi cũng thích - một - mình!
Tôi là một con ngựa hoang - một con ngựa hoang không thuần chủng!
Thế rồi một ngày, mẹ tôi bảo, lấy chồng đi. Đó là khi tôi 22 tuổi và vừa mới bước cả hai chân ra khỏi cánh cổng trường đại học. Có cái gì đó hoang mang và ngỡ ngàng.
Tôi không nghĩ 22 tuổi là độ tuổi để tôi lấy chồng, tôi chưa bao giờ suy nghĩ về việc mình sẽ chuyển đến một gia đình khác sống, gọi cha mẹ người khác là cha mẹ, và tháng ngày về sau chăm lo làm lụng bên gia đình người ta. Có thể cũng vì chưa có người yêu nên chuyện kết hôn với tôi bây giờ từ xa vời đến xa xỉ như đứa trẻ thuở nào mơ mộng hái một vì sao trên trời.
22 tuổi, tôi chưa có một công việc ổn định, chí ít tôi cũng muốn phấn dấu thêm cho tương lai của mình, tôi không muốn ở nhà và ăn bám chồng ngày ngày, tháng tháng một cách nhàm chán và ngại ngùng.
22 tuổi, tôi chưa có khả năng tài chính để lo lắng cho bản thân chứ đừng nói là người khác, tôi không muốn phụ thuộc vào người đàn ông sẽ - là - của - mình.
22 tuổi, tôi chưa đủ chín chắn để nhường nhịn em trai mình chứ đừng nói sẽ nhu mì, hiền thục bên gia đình nhà chồng, tôi cần có thêm va vấp để biết cuộc sống chẳng dễ dàng và có màu hồng như mình tưởng.
22 tuổi, tôi còn chưa đi hết những nơi tôi muốn đến, chưa làm hết những việc tôi muốn làm; tôi sợ sẽ chẳng bao giờ đi được, làm được nếu có thêm một ông chồng và gia đình chồng, nhất là e ngại chồng không cùng chí hướng.
22 tuổi, tôi chưa đủ trưởng thành để chăm lo cho các đấng sinh thành, thật vô lý nếu như tôi lấy chồng sau bao vất vả, cố gắng mà bố mẹ đã nuôi nấng tôi. Mặc dù mẹ tôi bảo, thấy con cái hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của mẹ cha. Tôi vẫn cho là chưa được.
22 tuổi, mẹ chăm tôi là chính. Vừa lo tôi ốm, bây giờ mẹ lo thêm tôi ế. Tối tối mẹ lại bắt đi chơi, ai gọi mẹ cũng bảo nghe đi và nói chuyện cho dịu dàng. Ôi mẹ tôi! Tôi bây giờ không có ai thì thấy thiếu, có thêm ai lại thấy thừa. Có lẽ quá quen với việc không nói chuyện với ai nên thấy phải trả lời điện thoại hoặc tin nhắn thật là thảm họa. Hoặc có thể, tôi đúng là đã ế nên không thích có người yêu.
22 tuổi, ngày nào tôi cũng thức dậy trên chính chiếc giường của mình, trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Điều ấy thật hạnh phúc, tôi không muốn thay đổi nó.
Thức dậy bên cạnh một người đàn ông có lẽ cảm giác cũng sẽ như vậy, nhưng nếu không phải là người tôi yêu thương thì có lẽ còn hơn là ngục tù.
22 tuổi, tối nào tôi cũng ăn món ăn mẹ nấu, ở nhà và xem phim cùng gia đình. Điều ấy thật hạnh phúc, tôi không muốn thay đổi nó.
Coffee có thể nồng ấm, bữa tối cùng người khác có thể ngon nhưng nếu không phải là người tôi yêu thương thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
22 tuổi, khi nào có hứng thú, tôi và đứa bạn thân của mình sẵn sàng "rủ nhau đi trốn", điều ấy thật tuyệt vời, tôi chưa muốn đánh đổi nó.
Đời người như một đại lộ với nhiều ngã ba, ngã tư và đèn xanh đèn đỏ. Khi đứng ở ngã rẽ phải biết nên dừng hay đi tiếp, nên chờ đèn xanh hay vượt đèn đỏ. Cân nhắc không hoàn toàn đúng nhưng không thể đi liều.
Tại sao, cứ phải lấy chồng khi bản thân chưa sẵn sàng. Bây giờ về nhà là thấy chữ "chồng" ngay trên cánh cửa rồi. Sẽ không đâu, cho đến khi nào tôi biết mình cần một người để sẻ chia, xây dựng một tổ ấm.
Ngoài kia, có biết bao nhiêu cô 22 tuổi mà chưa lấy chồng. Đừng lấy! Nắng vẫn vàng, và cuộc sống vẫn đẹp tươi đó thôi. Tuổi trẻ như con đường một chiều, đã qua rồi không quay đầu đi lại được. Các cô còn điều gì chưa làm, hãy làm đi. Gắn bó cuộc đời với một gã trai là chuyện của tương lai! Đừng ủ ê là mình ế, tình yêu thế nào rồi cũng đến, đừng vội vàng nắm tay của người dưng, nó dễ khiến cho mình đã cô đơn lại càng thêm mộng mị. Một cô gái có thể không xinh đẹp nhưng cần có tư chất.
Hãy yêu thương mình một cách hạnh phúc! A Beautiful Bad Girl ...
Theo iblog
Bi kịch bất ngờ sau cuộc hôn nhân vội vàng của gái già "Anh ta khỏe lắm đúng không? Ngày xưa yêu mình lão hay đòi hỏi lắm, đêm nào cũng thế. Mình chịu không nổi nên bỏ đấy". Hà vốn là con một gia đình khá giả khi từ bé cô được bố mẹ cưng chiều hết mực. Vừa mới ra trường ổn định công việc bố mẹ cô đã sớm sắm cho con gái...