Đàn ông đích thực đã tuyệt chủng?
Có những niềm tin sắt đá lại hóa sai lầm…
Ngày bé, tôi đọc ở đâu đó rằng chàng trai đích thực sẽ mang giùm bạn cái túi hành lý, giúp bạn mở cửa, tôn trọng bạn, và luôn nhắc bạn nhớ rằng mình vô cùng xinh đẹp…
Nhưng, lớn lên trong một gia đình mà ba thế hệ toàn phụ nữ khiến tôi luôn tự hứa rằng mình phải trở thành người phụ nữ đủ cứng cỏi, để ít nhất có thể mang giùm túi hành lý, giúp mở cửa, tôn trọng và nhắc hai người phụ nữ còn lại trong nhà nhớ rằng họ vô cùng xinh đẹp.
Rồi từ đó, tôi cho mình cái quyền phủ nhận luôn giá trị của việc “có một ai đó trong đời để yêu”, với lý lẽ rằng “ngoài kia chẳng có nổi một chàng trai đích thực“.
Mọi việc chỉ thực sự thay đổi khi tôi gặp một dạng quan tâm cứ mãi bám rịt lấy tôi ngày này qua tháng nọ, được chuyển từ người này sang người khác ở bất kì chặng đường nào tôi đi. Đó là những khoảnh khắc tôi cảm nhận được sự quan tâm từ một người khác phái, xin gọi tên là những chàng trai đích thực.
Đó là buổi chiều đầu tiên tôi đến Paris trong đời.
Hôm đó nhiệt độ ngoài trời là 12 độ C, lạnh đủ để cô bé 17 tuổi so vai theo từng đợt gió thốc. Nhưng theo một phản xạ có điều kiện, tôi lắc đầu nguầy nguậy khi anh trai người Pháp hỏi có muốn mượn áo khoác, hay khăn quàng cổ của anh không. Thế rồi, từ góc nhìn toàn vẹn xuống tháp Eiffel ở quảng trường Trocadéro, anh Julien đã khoác lên vai tôi chiếc khăn choàng cổ ấm áp.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra có một người khác phái quan tâm tới sức khỏe của tôi, dù đó là một sự quan tâm của anh trai đến cô em gái bướng bỉnh. Chiếc khăn đó không chỉ sưởi ấm cơn lạnh run đầu tiên của tôi nơi đất Pháp, mà còn nhen nhóm một tình anh em mới vừa chớm nở thôi.
Sau này, trong những tấm bưu thiếp hay dòng tin nhắn gõ vội trên mạng xã hội, Julien luôn nhắc chừng “mặc ấm vào em gái nhé, trời chỗ em giờ này chắc là phải lạnh lắm rồi đấy”.
Cũng chính Julien là người đã chỉ cho tôi thấy cách mà một chàng trai đích thực yêu.
Lần đi cùng anh trai và chị dâu trên chuyến tàu đêm lên Lào Cai, không ngủ được, cả ba chúng tôi kéo nhau qua khoang ăn uống đúng lúc các nhân viên đoàn tàu đang hát karaoke. Vì nhóm chúng tôi có “yếu tố nước ngoài” nên các cô chú chỉ cho phép anh chị tôi hát miễn phí một bài duy nhất – thay vì những hành khách người Việt thích hát bao nhiêu bài cũng được. Và bài hát đặc biệt mà anh chị tôi đã chọn là “Et si tu n’existais pas”.
Video đang HOT
Cho đến lúc này, lời hát: “Nếu trên đời này không có em thì hãy nói cho anh biết lý do tại sao anh tồn tại trong cuộc sống này?” cất lên bằng chất giọng lệch tông hòa với tiếng bánh tàu rầm rập va vào đường ray, là phiên bản tôi yêu thích nhất của tình khúc bất hủ Pháp.
Và tôi đã nhận ra là tình yêu đích thực không nhất thiết phải được sinh ra trong một hoàn cảnh lãng mạn.
Tôi đã luôn được họ quan tâm và che chở, bằng cách này hay cách khác (Ảnh minh họa)
Những sự quan tâm của các chàng trai Tây phương đôi khi có pha một chút gia vị quyết liệt.
Francois, anh bạn chia căn hộ chung của tôi vào năm nay, cũng là một người như thế. Hôm đó, Francois hẹn sẽ cho tôi đi ké xe, vì cả hai cùng giờ tan học. Quá 5pm, khi cuống cuồng chạy ra chỗ hẹn vì biết mình trễ mất vài phút, tôi nhìn thấy anh chàng ngồi ở băng ghế trước cổng trường. Đợi tôi đã yên vị trên xe, Francois mới thú thật là hôm đó anh ta không có tiết cuối, nhưng vì đã hứa sẽ đón tôi, nên anh đã lái xe về nhà, sau đó ngồi đợi đến giờ tan học thì quay ngược lên đón tôi.
Thói quen tự thân vận động đã thành nếp làm tôi có chút choáng vì sự quan tâm của anh bạn, đặc biệt là khi quãng đường từ trường về nhà tôi chỉ mất khoảng 5 bến – và xe bus tuyến đó thường chạy liên tục cách mỗi 10 phút.
“Tại sao anh không nhắn cho em một cái tin là anh đã về nhà, như thế em chỉ việc bắt xe bus 5 phút là về đến nhà, còn anh thì không mất công quay lại trường?”.
“ Không, hôm nay anh đã hứa sẽ đón em thì anh sẽ đón”.
Một chàng trai đích thực có phải là người rất có trách nhiệm với lời hứa của mình như Francois, và như anh?
Ngày đó, khi trao cho tôi thành quả bức xếp hình Nhà thờ Đức Bà Paris, anh đã nói rằng nhất định anh sẽ đi tìm tôi. Và anh đã làm cho tôi tin rằng, khi một nửa trái tim lên máy bay về một nơi xa lắm, thì nửa trái tim còn lại không phải mòn mỏi ngồi chờ, hay tệ hơn là đi tìm một nửa khác. Anh đã lên đường theo tôi sang Pháp.
Đã mấy mùa lạnh, anh là người lãnh trách nhiệm báo cho tôi biết mùa thu trong sân kí túc Đại học đã vàng đến chừng nào, hay tuyết đã ngập đủ dày để chơi trò nếm tuyết chưa.
Mùa đông năm nào tôi cũng thấy mình như viên tuyết nhỏ, lúc ở điểm xuất phát cứ tưởng mình đã thấu rõ chuyện đời, chuyện người. Rồi khi được lăn đi trong cuộc đời, lăn càng xa hơn càng dày thêm lên, tôi càng thấy những suy nghĩ lúc nhỏ của mình sai lè -cũng như niềm tin rằng những chàng trai đích thực đã bị tuyệt chủng vậy!
Bằng chứng là tôi đã luôn được họ quan tâm và che chở, bằng cách này hay cách khác, và ở một khoảnh khắc nào đó không thể đoán trước.
Cảm ơn những chàng trai bên đời đã khiến tôi nhận ra rằng, dù có ngày trở thành một hòn tuyết khổng lồ, thì tận sâu trong gốc rễ, tôi luôn là một viên tuyết nhỏ. Và một cô gái có thành công hay không trong công cuộc trở thành một người phụ nữ cứng cỏi, cũng sẽ thấy mình may mắn khi được vây quanh bởi những người đàn ông đích thực.
Theo 24h
"Chuẩn men", anh ở đâu?
Đàn bà hoàn hảo sẽ hiếm khi gặp đàn ông đích thực.
Các cô hoa hậu hay trả lời sao nhỉ? Tôi sẽ chọn người yêu (chồng) của tôi là một người cao hơn tôi một cái đầu.
Trả lời như vậy cực hợp lý. Vì cái đầu của (một số lớn) các cô thấp lè tè. Ai ai cũng muốn chở che, thương xót. Nhưng với mẫu đàn bà hoàn hảo đầy đủ cả công dung ngôn hạnh thì rất hiếm trang nam nhi quân tử muốn bao bọc. Mà họ đâu cần bao bọc. Hiếm tìm được ý trung nhân là vì vậy. Chảy máu chất xám không nguy bằng chảy máu hôn nhân.
Cuối cùng, đàn bà Việt giỏi giang toàn bị đùn cho Tây. Ở bển dễ thở hơn. Đàn ông đích thực nhiều hơn. Chí ít họ không tự ti, không yếm thế và biết tôn trọng phụ nữ hơn đàn ông Việt. Một cô bạn thân khác cũng trong nhóm chúng tôi chưa chồng lại giương cao ngọn cờ tự do. Nên cô chỉ hợp với Tây. Dù thật lòng thâm tâm cô mong tìm một ý trung nhân hay chí ít một người yêu cùng màu da, cùng nền văn hóa. Chảy máu yêu đương, chảy máu hôn nhân là vì thế.
Đã đến lúc nên nhận diện một sự thật! Đàn ông Việt đang thừa về số lượng nhưng thiếu chất lượng. Đấy chưa kể do giới tính bị biến đổi. Phần nữa do các phẩm chất đạo đức, phẩm tính cách, tri thức và quan trọng nhất là văn hóa ứng xử, quan niệm về tình yêu, hôn nhân của đa số đàn ông Việt.
Bình thường và tầm thường
Mẫu phụ nữ "cổ điển" (thậm chí là... cổ hủ) đang chiếm 85% ở Việt Nam hiện nay. Nội trợ, kinh doanh, công nhân, viên chức... Ta gặp họ ở bất cứ đâu với các đặc điểm tiêu biểu cho phụ nữ Việt: nào phải đảm đang việc nhà, giỏi việc cơ quan. Và giờ thêm những đặc tính "thời sự" hơn: phải là bạn, là người tình của chồng, là con ngoan của bố mẹ hai bên, mẹ giỏi của các con mà làm gì làm, công trên việc dưới gì vẫn phải tươi đẹp, lộng lẫy, mỉm cười nhẹ nhàng, cấm cáu gắt, cằn nhằn. Và đòi hỏi từ đàn ông ngày một ít đi. Chỉ cần đôi khi về nhà ăn cơm. Nếu chồng có ngoại tình, lập tức phải xem lại mình. Lỗi ở mình. Và rỉ tai nhau câu thần chú mầu nhiệm: mắt không thấy, tim không đau, miễn sao không sao nhãng vợ con. Không biết phụ nữ Việt Nam còn tiếp tục gia giảm mình đến điểm nào nữa thì mới chịu dừng lại.
Khi một người đàn ông ngoại tình, phụ nữ ngơ ngác trào lên các diễn đàn giãi bày thì lập tức cũng nhận về vô số các lời khuyên đại loại như hãy thay đổi chiến thuật, nhẹ nhàng, dịu dàng, quyến rũ, nóng bỏng. Đó là những lời khuyên thiện ý còn thì người vợ nào không có khả năng diễn đạt sẽ nhận được vô số lời ném đá rằng bị như vậy là đáng, rằng ông chồng nào cũng cần trở về ngôi nhà mà vợ không phải là con quỷ dữ hay sư tử lắm điều.
Các nhân vật đáng thương khóc rống lên vì mình đã sai, sai nặng quá mà không hiểu từ đâu. Còn ông chồng mặc nhiên được đòi hỏi cao hơn, cao hơn nữa, cao đến không có đỉnh dừng từ các bà vợ. Suy cho cùng phụ nữ đức hạnh luôn thiệt. Tôi vừa mất cả buổi sáng để đưa một cô bạn đi hút mỡ bụng. Dù tôi giải thích bao nhiêu cũng không làm cô nhụt chí khi dành lại chồng từ tay tình địch. Người phụ nữ đã ba lần sinh nở. Hai cô công chúa và cố một hoàng tử sau cùng thì nghĩ là đã hy sinh toàn toàn vì... nhiệm vụ cách mệnh. Nhưng nào yên. Người đàn ông đó bị vợ bắt gặp toàn nhắn tin... xin con. Và anh ta hàng đêm xem trên lằn bụng vợ những vết tích sinh đẻ và sỉ vả như một thú vui. Vậy mà người đàn bà bụng tròn gợi cảm đấy vẫn phải tìm mọi cách giữ bố cho con. Phụ nữ tự làm khổ mình, tự nhún mình đến thế là cùng...
Có một thời đại thoái trào đã đi qua cách đây không lâu. Phụ nữ Việt Nam có vẻ chểnh mảng với các giá trị truyền thống ở chữ Công. Hiện tại điều này đã được khắc phục. Phụ nữ thời nay giỏi đủ thứ. Họ cũng chịu khó theo học các lớp nấu ăn, thêu thùa, làm bánh, cắm hoa, học trang điểm, học cách chăm con. Mà họ muốn là họ làm được. Nhưng đàn ông thì chả học gì sất. Đàn ông nướng mình trong bia cỏ, bia tươi sau giờ làm. Chưa kể lên mạng truy tìm xem em này, em kia giá bao nhiêu. Đủ tiền thì mơ màng, dò dẫm, chưa đủ thì chém gió ào ào, mơ tưởng. Họ đem những thói quen đó sau khi lập gia đình luôn. Họ gọi vợ là lợn sề, mái tã đủ thứ để ruồng rẫy đến xót xa.
Phụ nữ đẹp, giàu và thông minh, đang như là một "tội đồ" của hôn nhân (Ảnh minh họa)
Kiêu hãnh và... đơn thân
Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận rằng, phụ nữ đẹp, giàu và thông minh, đang như là một "tội đồ" của hôn nhân. Bởi vì làm đàn bà hoàn hảo khổ trăm bề. Hay là cứ như Ngọc Trinh phát biểu phải giả vờ hoặc ngốc nghếch thật sự, yếu đuối, mong manh để đàn ông sẽ tự biết và dâng tất cả. Tôi cũng xin thưa với cô Trinh rằng không phải phụ nữ nào cũng thích làm thợ vác đá nghe hiệu lệnh vứt đá rào rào để về dưới bóng râm và cũng không phải đàn ông nào cũng "dễ ăn" đến thế. Chúc mừng vì cô đã may mắn nhưng trong trường hợp những phụ nữ "có đầu" cũng có những lựa chọn khác.
Trong tháng này tôi nhận được bốn tin bạn bè làm mẹ đơn thân và đọc báo hoặc gặp 5 người có quen biết tuyên bố làm mẹ đơn thân. Một phụ nữ khác đang làm một tiệm may váy cưới và chụp hình cho cô dâu, một bà chủ thành đạt, ngoài ra cô còn nuôi thêm niềm đam mê họa sĩ thiết kế cho các phim nhựa. Trong khi cô chuẩn bị là single mom. Em bé được 4 tháng. Cô ăn mặc rất thời trang, yêu đời, xinh xắn. Cô trải lòng, thật ra chẳng ai muốn làm mẹ đơn thân, đàn ông đáng yêu nhưng xu hướng đàn ông như những cậu bé ham chơi ngày càng nhiều. Vậy thì đám cưới có cần không? Câu hỏi này gây nhiều tranh cãi. Đa phần sẽ bảo đó là một lối sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Trong khi đứa bé ra đời cần một sự cân bằng về mặt gia đình. Tức là một gia đình lý tưởng phải có ba và mẹ. Hôn nhân vẫn là giá trị vĩnh cửu chẳng qua là phụ nữ như một cách vô thức chống lại sự mất cân bằng đó. Họ kiêu hãnh vì chưa tìm được người xứng đáng. Vì họ tôn trọng bản thân họ và trong sâu thẳm họ thèm khát biết bao có ai đó cũng tôn trọng những giá trị của chính họ, hiểu họ và đồng tâm hiệp lực xây dựng cuộc đời chung.
Chứ nào ai mong muốn sau khi trả lời về nghề nghiệp thì cô diễn viên nổi tiếng tài sắc đã coi như một cách công bố với khán giả yêu quý của mình trong thời gian cô vắng mặt: " Đúng, tôi đã nghỉ hai năm để sinh một em bé cho riêng mình, phải, một em bé cho riêng mình thôi". Câu nói thản nhiên nhưng đọng lại dư âm của sự không vẹn tròn mà người trong cuộc kiêu hãnh, tự hất mặt lên trời để ngăn những giọt nước mắt vui mừng và cả xót xa cho sự lựa chọn của mình. Một thế hệ hoang mang trước cả sự chọn lựa của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam