Đàn ông “đắng” như vị cà phê
Khi chia tay nhau cô càng cảm nhận được vị cafe đắng chát hơn cũng giống như sự bạc bẽo của anh vậy.
Cô có thói quen mua cà phê mỗi sáng, trước khi đi làm, có thể uống hoặc không nhưng cô thích cái cảm giác làm mình tất bật, vội vã và có một chút sành sõi về hương vị của cà phê. Đó như là một thói quen, như những ngày xưa khi cô và anh còn bên nhau. Anh bảo “Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon, cũng biết cách thưởng thức, bất kể sang hèn… như không phải, ai cũng yêu và được yêu bởi em”. Vậy mà cô vui, vui và hãnh diện, như người ta thường cảm thấy thú vị hơn khi nói về cách uống một ly cà phê thay vì nếm thử ngay từ đầu, đơn giản, cà phê thật đắng.
Cô bây giờ, đủ hiểu để biết cách pha cho mình một ly cà phê, thêm vị ngọt của đường hay béo của sữa… tuy đơn giản hơn anh, nhưng cô uống cà phê, để hiểu cái mình muốn nghe không phải là câu “anh yêu em” mà là cái cô cần biết là “anh có lấy cô làm vợ”. Như anh không cần nhớ về cách pha chế nhưng biết lúc nào cần gọi một ly cà phê đen hay cà phê sữa cho cô…
Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon…
Cô là vậy, tinh tế và nhạy cảm. Kể từ khi anh đi, cô sống đơn giản hơn nhưng hưởng thụ và lãng mạn hơn. Cô bắt đầu tìm lại cảm giác cân bằng trong cuộc sống, vui buồn vẫn đan xen mà không quá ồn ào nhưng không còn quá đau và phải khóc. Vì cô bây giờ mới hiểu cà phê không tự ngon, không như món ăn nhìn là thèm ngay, cà phê cần anh, cô người pha, kẻ tận hưởng… cần có người uống và cảm nhận.
“ Người ta bảo, yêu nhau 20 năm còn chia tay, làm vợ chồng biết bao nhiêu ngày còn dễ dàng kí vào đơn li dị, có với nhau vài mặt con vẫn đường ai nấy đi. Vậy thì, yêu thương kia nào có nghĩa lý gì?”. Như cô, như anh, không còn đối diện để nhìn thẳng vào mắt nhau, để hiểu thêm nỗi đau từ đối phương… như bây giờ, anh không còn nắm tay cô và cô cũng không còn nhớ tới bờ vai anh để tựa mỗi khi mệt mỏi. Như cả hai quên đi cảm giác sau yêu, không là hôn nhân, không là nước mắt, chỉ là thói quen của gã đàn ông ghé uống cà phê bên lề đường mỗi khi rảnh rỗi, của cô gái băn khoăn… rụt rè, không thể…
Video đang HOT
thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế… (Ảnh minh họa)
Chả lẽ cứ phải cà phê một mình? Chả lẽ đợi ai đó lại pha chế cà phê cho mình? cà phê như đàn ông, như cái bản chất thật của nó, còn đàn bà mới chính là hương vị. Khi có đàn bà, đàn ông không thay đổi nhưng ngọt ngào và thú vị hơn… khi có đàn ông, đàn bà vẫn muôn đời là phụ nữ. Như người ta vẫn gọi cà phê sữa… thay vì sữa cà phê? Cô mỉm cười, lúc mông lung… cô vẫn thường nhầm khi gọi một ly “cà phê sữa không đường”! Ngạc nhiên, không ai hiểu nhưng cô hiểu, hiểu và cười ý nhị… sai rồi. Như một thói quen, chủ quán không còn hỏi, thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế… nhưng rồi sẽ có một người khác lại phải làm thay vì cô không bao giờ hiểu khi nào mình cần cà phê, cần đàn ông thực sự và cô cũng không thể biết thế nào là cà phê ngon mà chỉ có thể phân loại được cà phê khi đã nếm.
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Vũng lầy tình yêu
Tại sao chị phải chạy theo bóng hình của gã đàn ông hèn hạ ấy? (Ảnh minh họa)
Tôi thấy thương chị khi chị phải chạy theo bóng hình của một gã đàn ông bạc bẽo, hèn hạ...
Mối tình đầu trôi qua với những vết thương lòng không thể hàn gắn được. Những ân hận và hối tiếc... nhưng rồi tôi cũng có thể gượng dậy với sự nâng đỡ của người thân, bạn bè và những tình cảm chân thành mà họ dành cho tôi trong suốt thời gian qua.
Gượng dậy và bước tiếp con đường học vấn của mình. Đôi lúc nhìn về tương lai xa xôi... những giọt nước mắt của tôi lại chảy dài hai gò má... Dù tôi đã cố gắng hơn rất nhiều, sống tốt hơn rấy nhiều nhưng dường như tôi vẫn không thể thoát khỏi những ám ảnh của cuộc tình đầy sóng gió ấy.
Nửa năm trôi qua... dù cuộc sống rất khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cười, sống không lo âu và suy nghĩ nhiều như trước nữa. "Tuy vẫn chưa thể mở rộng tấm lòng và niềm tin vào đàn ông nhưng anh cũng không còn vé để bước vào cuộc đời tôi một lần nữa" - những lời tôi đã từng nói với anh, tôi tin mình sẽ quyết định đúng đắn cho tương lai của mình.
Mối tình đầu trôi qua với những vết thương lòng không thể hàn gắn được (Ảnh minh họa)
Chuyện của bản thân tôi, tôi đã tìm được lối thoát cho riêng mình nhưng dường như cái suy nghĩ của một cô sinh viên năm thứ ba Đại học đã già dặn, từng trải như một người phụ nữ tuổi 30. Đôi khi thấy chạnh lòng khi những người bạn cùng trang lứa vẫn rất hồn nhiên, vui vẻ đến trường, còn tôi cứ tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, với những người thân, người bạn của mình.
Tôi đã tự giải thoát cho bản thân mình khỏi cuộc tình nghiệt ngã ấy... nhưng chính lúc này, khi tôi tĩnh tâm để suy nghĩ lại tất cả thì tôi lại bàng hoàng khi nghe được câu chuyện tình đầy trái ngang của chị gái mình.
Chị gái tôi vừa mới tốt nghiệp Cao đẳng và cũng vào Sài Gòn lập nghiệp và tiếp tục học liên thông lên Đại học. Và điều trùng hợp nữa là chị gái tôi cũng yêu một anh chàng đang làm việc ở đất Sài thành này. Dù tuổi tác của hai chị em rất gần nhau nhưng vì mỗi người một nơi nên chúng tôi rất ít có thời gian để tâm sự và chia sẻ với nhau những buồn, vui, sướng, khổ trong cuộc sống. Nhưng khi chị chuyển vào đây làm việc, chúng tôi có nhiều thời gian để chia sẻ với nhau nhiều hơn thì cũng là lúc tôi nhận ra số phận tủi nhục của chị gái khi dẫn thân vào con đường tình ái đầy trắc trở.
Tôi không thể nào kìm lòng được vì những xót xa mà chị đang phải trải qua (Ảnh minh họa)
Tôi không rõ về quá khứ của chị gái mình như thế nào nhưng tôi chỉ cảm giác chị đang nuôi dưỡng một hạnh phúc ảo tưởng để rồi chị phó mặc bản thân mình với thái độ bất cần "Đâm lao thì phải theo lao". Tôi thấy thương chị khi chị phải chạy theo bóng hình của một gã đàn ông bạc bẽo, hèn hạ và chỉ lợi dụng chị vì nhu cầu tình dục của hắn... Tại sao số phận của chị em tôi lại ra nông nỗi này? Chúng tôi đâu phải là những đứa con gái không được giáo dục, học hành tử tế, cũng không phải là người xen vào giữa hạnh phúc của mái ấm gia đình khác... vậy mà sao chúng tôi lại phải chịu nỗi bất công này?
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt đắng chát chảy trên gò má chị, tôi không thể nào kìm lòng được vì những xót xa mà chị đang phải trải qua. Tại sao chị yêu thương gã đàn ông kia hết lòng mà cái chị nhận lại được chỉ là sự ghẻ lạnh, chán chường và đan đớn mà thôi!
Tôi không biết khuyên chị gái mình như thế nào để chị không đâm lao vào con đường lầm lỗi ấy nữa! Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thể kéo chị gái mình vực dậy sau vũng lầy này!
Nguyễn Hiệp (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lận đận với những cuộc tình Mỗi lần qua đêm với tôi, anh lại bảo vợ "Anh bận đi công tác" (Ảnh minh họa) Vậy là cũng đã bảy năm tôi bỏ nhà ra đi, không nhà, không cửa, không nơi nương chốn, còn anh chỉ sau mấy tháng đã dẫn một người đàn bà khác về ở chung và giờ họ đã có với nhau hai đứa con...