Đàn ông đần mới bị vợ mình tẩn
Nếu là một phụ nữ bị chồng đ.ánh cho thâm tím mặt mày thì ai cũng xuýt xoa thương xót. Nhưng ngược lại nếu là đàn ông bị vợ đ.ánh thì đa phần họ sẽ bị thiên hạ nhìn với con mắt dò xét rồi có khi còn bình luận những câu rất vô tình “Chắc thằng này thần kinh có vấn đề” hay “Đần thì vợ nó mới tẩn cho chứ”, “Đúng là đồ chồng nhu nhược”.
Kêu than rồi c.hửi bới mãi mà ông Tùng vẫn im lặng nhẫn nhục, bà lại càng tức giận… Ảnh minh họa
Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp chồng bị vợ b.ạo h.ành, nhưng chẳng ai đứng ra ngăn cản mà họ chỉ giương mắt lên xem rồi bình phẩm nọ kia. Trường hợp ông Tùng hàng xóm nhà tôi cũng tương tự. Ông Tùng đường đường là một cán bộ nhà nước, còn vợ ông bán thịt lợn ở chợ.
Chênh lệch trình độ là một nhẽ, về ngoại hình, vợ chồng ông Tùng cũng chẳng có đ.iểm gì gọi là xứng đôi vừa lứa. Ông Tùng thì bé bé thư sinh mà bà vợ, nói như các cụ ngày xưa là “to như cái cối lỗ”. Nghe bảo, trước đây lúc ông Tùng sắp lấy bà này, ai cũng gièm là cặp đũa lệch khó nên cơm cháo. Thế nhưng bố mẹ ông ở quê thì lại “khoái” con dâu to khỏe. “Buôn thịt thì đã sao? Nó khỏe nó còn sinh con đẻ cái, nó kiếm ra t.iền. Sau chúng tao già còn trông cậy vào vợ chồng mày chứ lấy vợ đồng nghiệp lương cán bộ quèn có mà c.hết đói”.
Vợ chồng ông Tùng lấy nhau xong nghe đâu chỉ yên ổn được chừng một năm thì bà vợ sinh thói dở nết với lý do “Tưởng lấy ông cán bộ nhà nước thì đời tôi đỡ khổ. Ai ngờ vẫn phải làm con buôn thịt. Đã thế còn phải gánh thêm mấy của nợ (ý nói ông Tùng và cả bố mẹ già của ông)”. Hóa ra bà lấy ông Tùng cũng là có chủ đích, tưởng được nở mày nở mặt, đâu ngờ… ông Tùng cũng chỉ là nhân viên quèn nghèo kiết xác, đã thế sức khỏe lại kém nên ngoài những việc nhàn hạ ở cơ quan ông chẳng làm thêm được gì.
Sau một thời gian chung sống, phát hiện thứ mình cần thì chồng không có, bà phải gánh vác hết mọi việc trong nhà, ngoài ngõ lại thêm bố mẹ chồng ở quê nay ốm mai đau, t.iền chữa bệnh cũng vợ chồng ông phải lo hết, bà như nổi điên. Bỏ quách ông chồng ròm đi cho nhẹ nợ thì bà chẳng nghĩ đến nhưng hàng ngày cứ mang ông Tùng ra hành cho bõ tức. Đã vậy, hết kêu than rồi c.hửi bới, ông Tùng cũng chỉ im lặng nhẫn nhục. Bà lại càng tức, chán c.hửi chồng thì quay sang dựng cả tông ti họ hàng nhà chồng lên để c.hửi.
Ông Tùng thì cứ nghĩ “vợ nói mãi khắc chán”, “tránh vợ chẳng xấu mặt nào”. Nói mãi mỏi mồm mà ông cứ im như thóc giống càng khiến bà thêm sôi m.áu, dần dà, bà gia giảm cho lão chồng vài cái giúi, cốc, thụi… Về sau mỗi lần “lên cơn” thì bà cứ thẳng tay mà nện cho hả tức.
Nhiều lần bị vợ đ.ánh đau lắm nhưng ông Tùng vẫn phải nhịn, không phải vì không dám phản kháng mà sự thực là sức ông đ.ánh không lại bà vợ lực điền. Ông còn lo nếu làm vợ phật ý thì kiểu gì bố mẹ ông cũng bị cắt khoản viện trợ t.iền thuốc thang hàng tháng. Thế nên ông cố chịu đựng. Mà được cái bà rất biết “giữ thể diện” cho chồng. Lần nào đ.ánh chồng bà cũng đóng cửa kín mít nên hàng xóm chẳng ai biết mà can thiệp suốt mấy năm trời.
Video đang HOT
Một lần, ông Tùng được vợ nhờ đi giao thịt lợn. Vốn chẳng quen việc, ông bị người ta lừa cân điêu, mất khoản t.iền lớn. Khổ ông Tùng, mang t.iền về cho vợ lại hí hửng tưởng được việc, thế nào vợ cũng khen vài câu, định từ nay sẽ cố gắng giúp vợ. Kiểm t.iền xong thì bà vợ rít hai hàm răng lại với nhau gầm lên rồi túm gáy ông Tùng như túm con mèo ném văng vào gầm chạn.
Ông Tùng chẳng dám hé răng cự cãi. Chỉ sẽ sàng bảo vợ: “Thôi mất rồi thì thôi, từ sau tôi cẩn thận hơn”. Bà vợ điên tiết cho rằng chồng đã ăn hại còn già mồm, vớ ngay cái búa đinh gần đấy, vừa dứt câu “bà đ.ập cho c.hết bớt cái của nợ này” thì chiếc búa táng thẳng vào đầu ông T.
Quá bất ngờ, ông T chỉ kịp kêu “á” một tiếng, m.áu c.hảy ướt mặt rồi ngất lịm. Thấy m.áu tóe loe, bà hốt hoảng kêu cứu, hàng xóm mới chạy sang đưa ông T đi cấp cứu. Ấy thế mà vào viện sau khi tỉnh lại bác sĩ hỏi nguyên do, ông T lại nói “giữ thang cho vợ đóng đinh nên bị búa rơi vào đầu”.
Đúng là thời nào cũng thế, phụ nữ bị đ.ánh còn dám kêu “Ối làng nước ơi cứu tôi với, thằng chồng nó đ.ánh c.hết tôi rồi”. Còn đàn ông bị vợ đ.ánh, đố anh nào dám lên tiếng. Dù tôi chắc chắn số phái mạnh bị phái yếu b.ạo h.ành chẳng hề ít nhưng chỉ vì cái sĩ diện hão của bản thân mà cố “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Cứ nói phụ nữ giỏi chịu đựng, nhưng đàn ông họ giỏi hơn nhiều. Bao nhiêu tổ chức xã hội về phòng chống bạo lực gia đình, “nhà tạm lánh”, “nhà bình yên” nhưng mà hình như chỉ dành cho phụ nữ.
Đàn ông bị b.ạo h.ành không thiếu nhưng không phải ai cũng dám kêu. “Nói ra để thiên hạ người ta c.hửi vào mặt à?”, người cảm thông thì ít, tỏ ra ngờ vực c.oi t.hường thì nhiều.
Vậy nên, đàn ông nếu không muốn mình rơi vào trường hợp đó thì hãy nhớ lấy một câu nói vui của thiên hạ rằng “đàn bà chỉ nên để họ leo tới nách, đừng để họ leo lên cổ vì sớm muộn họ cũng tìm cách cưỡi lên đầu”.
Theo VNE
Mệt quá, 1 ngày chồng thử làm vợ
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người.
Thấy bà vợ suốt ngày than khổ, kêu trời kêu đất, quát tháo các ông chồng là: "Các ông thử làm đàn bà xem, nếu làm được thì tôi phong các ông là Thánh sống". Ý vợ là, làm vợ cực khổ, cực khó, lại mệt nhọc. Tôi thì tôi không cho là thế, vì đàn ông chúng tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiện, k.iếm t.iền cho cả nhà, nuôi vợ, nuôi con mới là việc lớn. Chúng tôi ngoại giao, công việc rồi t.iền bạc, không có chúng tôi thì đàn bà các chị, các em lấy gì mà nương tựa. Chúng tôi không vất vả thì thôi, nói gì mấy bà đàn bà.
Nhưng vợ tôi bĩu môi dài thườn thượt, bảo tôi là không biết gì, không hiểu cho người vợ phải vất vả thế nào. Vợ còn bảo: "Kiếm t.iền á, đổi vai đi, ai chẳng kiếm được t.iền, đâu chỉ đàn ông. Nếu anh thích, thử làm vợ một ngày xem sao?".
Nhất định không chịu thua bà vợ, thế nên, sáng nay, không giống như mọi ngày ngủ tới tận sưng mắt mới dậy, rồi đ.ánh răng rửa mặt, ăn đồ ăn sáng xong đi làm, tôi dậy rất sớm. Còn vợ vẫn nằm trên giường ôm con.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. Nhưng hôm nay, không cần chạy. Tôi lượn ra chợ, xách mấy túi đồ ăn sáng, xách cả thức ăn buổi trưa buổi tối bỏ tủ lạnh cũng đã nhọc lắm rồi. Mỏi rã rời cánh tay, nói chi tới chuyện chạy bộ làm gì.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy ra chợ mua ít đồ. Bình thường, sáng ta nếu không đi đâu sớm, tôi thường dậy chạy thể dục rồi mới về nhà chuẩn bị đi làm. (ảnh minh họa)
Khổ nhất là cái khâu mặc cả, vợ đã dặn, không được họ nói bao nhiêu là mua từng ấy, vì đàn ông đi chợ hay bị bắt nạt lắm. Thế là cứ trả lên trả xuống vài đồng bạc. Cuối cùng bực quá, tôi chẳng buồn mặc cả nữa, họ cứ nói bao nhiêu thì tôi mua ngần ấy. Về tới nhà, vợ hỏi giá, bị vợ nói cho một trận mát cả mặt. Lúc ấy, vợ tôi mới dậy đ.ánh răng, rửa mặt, thong dong đi vào ngồi đợi chồng chuẩn bị bữa sáng cho ăn.
Mới thử được tới công đoạn đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ ăn sáng mà tôi đã thấy mệt phờ người, lại còn bị phen mất mặt vì mặc cả quá đà ở hàng chợ. Cuối cùng, khi tới lượt mình đ.ánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm thì đã gần muộn. Tôi hộc tốc phi xe đến cơ quan, may ra kịp, vừa chạy vào quẹt thẻ vừa thở hổn hển, ai nhìn cũng tưởng tôi có việc gì trọng đại. Ấy thế mà sáng nào vợ tôi cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, thong thả đ.ánh răng rửa mặt đi làm, mà vợ còn làm sớm hơn cả tôi. Bái phục!
Tôi không phải đưa con đi học, vì trường học cùng đường đi tới cơ quan vợ. Nhưng đón con là chuyện của tôi, vì tối ấy vợ có việc bảo về muộn. Hết giờ hành chính, tôi lập tức đứng dậy đón con. Trời ơi, lâu lắm rồi tôi mới về tầm này, bình thường, sau giờ tan tầm khoảng 1 tiếng, tôi mới thong dong đi về, vừa đi vừa hút thuốc vì lúc đó luôn nghĩ, đã có vợ chuẩn bị cơm nước ở nhà. Nhưng giờ, không về thì không kịp đón con, còn đi chợ. Tôi vội chạy xe đến trường, tìm mãi không thấy lớp của cô giáo. Đã nhờ vợ miêu tả tỉ mỉ, còn xin cả số điện thoại của cô, thế mà tìm hoài không ra. Trước giờ tôi đâu có làm việc này, trường của con ra sao, lớp học con ra sao tôi còn không hay biết, đón thì làm sao mà đón nhanh được. Tôi vội gọi cho cô, cô lại bảo tôi đi đường ấy, thế là cứ lòng vòng mãi. Cuối cùng cũng may tìm được lớp. Khi ấy thì trời đã tối mò.
Vợ gọi mãi mà sao chưa thấy tôi về, tưởng tôi có việc gì. Khi đó, tôi mới chạy qua chợ, mua vội tí thức ăn, một món rau, một món thịt.
Về tới nhà, đầu tóc tôi bù xù, con thì khóc thét vì bố lao xe ầm ầm, lạng lách, con sợ quá. Quyết không thua vợ, tôi vào bếp chuẩn bị món ăn. Tôi gọi vợ: "Dầu đâu, chảo đâu em, nồi đâu, gạo ở đâu...?", tất cả những thứ ấy tôi đều không biết, tôi phát mệt lên vì phải tìm chúng. Tôi cứ hỏi thì vợ lại bảo: "Việc anh, anh làm, không là được thì anh thừa nhận thua đi". Thế là tôi lại tìm, mò mẫm, cuối cùng thì xong được bữa cơm đúng chỉ có hai món. Tôi ăn ngấu nghiến như người c.hết đói không biết tới ngon là gì. Còn vợ tôi thì nhăn mặt, chê món mặn, món nhạt thếch. Tôi thử nậm giọng, đúng là mặn thật, trời ơi, thế mà tôi ăn không hay biết gì.
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp.(Ảnh minh họa)
Tôi đi tắm, còn vợ ngồi xem ti vi, như cái việc mà tôi vẫn thường làm khi vợ dọn dẹp. Vợ bảo tôi rửa bát, lau nhà, tôi cũng làm, mồ hôi vã ra, vừa tắm xong lại như người chưa tắm. Con còn chưa ngủ thì tất nhiên việc dạy con học là phần của tôi. Bắt thằng cu lôi sách vở ra cũng mệt, hướng dẫn nó học chữ này, chữ nọ còn bực hơn. Cứ nằm hướng dẫn con như thế, tôi thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Mở mắt ra thì đã sáng.
Vợ tôi gọi dậy, bảo: "Anh không dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng à, còn đưa con đi học nữa...". Tôi sợ quá, chắp tay lạy vợ bảo: "Thôi em ạ, em tha cho anh, anh thua rồi. Từ nay em cứ làm thiên chức của người vợ, anh k.iếm t.iền, anh không thắc mắc gì cả. Anh biết em vất vả rồi, anh chịu đấy, không dám làm việc này ngày thứ hai. Không đổi vai gì hết, ông trời sinh ra là thế, em cứ làm vợ, còn anh cứ làm chồng. Thôi em đi chợ đi, anh ngủ tiếp đây". Nói rồi tôi lại lăn ra ngủ, tôi sợ quá, may mà vợ không bắt bẻ nhiều.
Đúng là một ngày làm vợ, dù mới trả qua mấy việc cơ bản mà đã thấy sợ hãi, mệt mỏi rồi. Thế mà làm cả đời với việc đi chợ, nấu nướng, giặt giũ, trông con thì chắc c.hết. Giờ mới hiểu được nỗi thống khổ của chị em. Từ nay tôi xin chừa cái thói so đo, tính toán...
Theo VNE
Làm người thứ ba, tôi cũng đ.au đ.ớn lắm! Cái ngày tôi trao thân cho anh, gật đầu nhận lời yêu anh, tôi biết mình đang đ.ánh cược với cuộc sống của mình. Tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả những lời đàm tiếu, những lời c.hửi rủa và cả sự khinh miệt của người thân, những người biết tôi đang say đắm một người đàn ông có vợ. Và tôi...