Đàn ông… đàn bà!
Sự hi sinh của người phụ nữ đôi khi rất vô hình mà người đàn ông không đủ sâu sắc để hiểu hết, để bù đắp cho họ
Sao cứ mải trách đàn ông vô tâm, vô trách nhiệm mà ngay chính bản thân cũng vô tình không giữ được một cuộc sống yên bình, êm ấm?
Phụ nữ sao mà khổ thân đến vậy, cứ tự trói buộc mình, quanh quẩn bên đàn ông, yêu thương và tin tưởng họ tuyệt đối… để tới khi thấy người đàn ông của mình thay đổi, đến bội bạc mà vẫn chịu thiệt thòi. Không những thế lại còn nhận thêm phần lỗi về mình để rồi lo toan hơn, bận bịu hơn và ngày càng rối bời hơn bởi những cảm xúc hoài nghi luôn thường trực.
Thông thường, người phụ nữ Á Đông luôn biết hi sinh cho gia đình, cam chịu, chấp nhận những thiệt thòi và dành những điều tốt đẹp nhất cho chồng, cho con. Chỉ đơn giản vì họ vui từ những bữa cơm do chính tay họ nấu, vui khi nghĩ mình là hậu phương vững chắc cho chồng thành đạt, cho con thơ khôn lớn, trưởng thành…. Họ vui vì gia đình là kiệt tác điêu khắc từ sự nhẫn nại, chăm chút dưới đôi tay khéo léo và tấm lòng của họ. Nhưng sự hi sinh đôi khi rất vô hình mà người đàn ông không sâu sắc để hiểu hết, để bù đắp cho họ. Họ sẽ dần lùi về phía sau coi như là số phận an bài và nhận lại được từ những người đàn ông họ yêu thương là sự lạnh lẽo, hững hờ. Cái cô đơn lấn chiếm, họ càng im lặng thì càng cô độc hơn trong chính căn nhà của mình.
Video đang HOT
Khi lựa chọn xong một con đường, nếu cảm thấy sai lầm thì nên bắt đầu lại…
Sự nuối tiếc, ân hận sẽ lấn dần cảm xúc của họ và cái ám ảnh về sự chia tay một ngày đang tới. Tại sao họ không làm chủ được bản thân, sao cứ phải lệ thuộc cảm xúc vào người đàn ông của mình? Sao từ đầu, phụ nữ không tạo cho mình cái quyền cũng “được chán” khi đàn ông không biết cách yêu thương, không biết cách thể hiện tình cảm? Sao cứ mải trách đàn ông vô tâm, vô trách nhiệm mà ngay chính bản thân cũng vô tình không giữ được một cuộc sống yên bình, êm ấm? Sao cứ dựa dẫm vào đàn ông để lòng thêm nặng trĩu? Sao họ không nhìn xa hơn bởi cuộc sống còn vô khối những điều hay và mới mẻ… Phụ nữa phải biết sinh ra để yêu thương và được yêu thương chứ?
Hãy học cách độc lập thay vì hi sinh tất thảy tâm hồn và thể xác cho đàn ông, để rồi hết sự dại khờ này tới dại khờ khác, đến khi quay lại càng nuối tiếc hơn… Lúc đó, phụ nữ sẽ chỉ biết khóc lóc, níu kéo với điệp khúc “giá mà…” rồi tự cảm thấy đau thương, mất mát. Có thể, đàn ông làm họ đau lòng, tổn thương, làm cho tâm can rối bời hay cảm giác uất hận dâng trào thì phụ nữ và đàn ông vẫn là hai cuộc đời riêng biệt. Không ai có trách nhiệm với mình bằng chính bản thân, đàn ông sinh ra không phải để làm thay đổi cuộc đời của một người phụ nữ. Đàn ông đôi khi mang tới hạnh phúc cho phụ nữ, cũng có khi mang tới bất hạnh cho họ… nhưng tất cả còn có thời gian và cơ hội. Khi lựa chọn xong một con đường, nếu cảm thấy sai lầm thì nên bắt đầu lại… dù là con đường đó là một ngã rẽ mới thì cũng nên đi bằng chính đôi chân và những cảm xúc yêu thương của mình!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nếu không giữ lấy em... em sẽ ngoại tình!
Đừng vô tâm bỏ em lại một mình như thế này nữa... Nếu không giữ lấy em, em sẽ ngoại tình đó anh ạ!
Đàn ông họ trăng hoa, họ thường ngoại tình với những người phụ nữ khác... thôi thì họ hơn mình về điều đó! Thế nên mình mới thần tượng, mới phục, mới yêu, mới nhớ...
Lâu nay, tớ thần tượng vài blogger và những câu chân lý của họ, đọc nghe sao mà hay, mà sâu sắc đến vậy! Thậm chí, tớ còn cố gắng lẩm nhẩm học thuộc để trong một hoàn cảnh nào đó áp dụng...và còn tưởng tượng khi nào nhàn rỗi sẽ ngồi đó viết hồi kí về mình và để hấp dẫn hơn tớ lựa chọn chủ đề về "những mối tình sâu đậm"
Bật cười cho cái ý tưởng vớ vẩn ấy, nghĩ là làm... vậy nhưng cái ngày tớ được thảnh thơi, với người vợ xa chồng mà vẫn gọi hay gọi là "đơn thân" thật ít.
Tớ bất chợt nhận ra mình cũng hay than trách, bản tính cố hữu của phụ nữ mà, nhất là khi hy vọng vào điều gì đó và cố gắng thực hiện thì kết quả thường không như mong muốn... Và cũng thật lạ, đôi khi bắt mình cố nhớ, cố gợi tạo lại cái cảm giác bồng bềnh nhớ mong, của thương yêu và hy vọng thì lại chỉ nhận thấy mình thêm xót xa, thấy đau khổ nhiều hơn lên gấp bội.
Buồn thật, sao tớ lại có cảm giác thất vọng sau bao khó khăn vất vả lo toan chồng chất trong cuộc sống, tớ sẽ được bù đắp... nhưng sao hôm nay tớ hụt hẫng là vậy, tớ cứ mông lung, chả phải tớ luôn xác định: Nếu như chỉ biết đến hy sinh, bỏ quên mình, rồi tới một ngày cũng quên mất: mình là ai. Hay biết đâu, một ngày bất chợt nhận ra chồng có người khác ở bên. Lúc đó mới tỉnh ngộ, thì ra cứ nghĩ yêu đi nhưng đừng nghĩ tình yêu là mãi mãi nhé!
Tớ sẽ thôi viết về những mối tình chợt đến chợt đi ấy nhưng tớ có thể viết về những cảm xúc, tình cảm của chính mình.
Nếu tớ bị như vậy, bị bội bạc phũ phàng, tớ sẽ như người ta thường an ủi: Hãy bết quên đi, biết tha thứ và chấp nhận... vậy mà ngay lúc này đây khi bắt đầu đặt bút định viết về chút kỷ niệm nào khó quên thì lòng tớ chống chếnh đến lạ! Tớ bây giờ chẳng vui vẻ như trước kia, chẳng vô tư được nữa, chẳng thể ước mong mọi thứ luôn màu hồng. Cái quãng thời gian để người ta yêu, rồi đến với nhau vội vã, tớ giống như mẹ đơn thân, lặng lẽ, tớ chỉ chốt lại rằng do "cơ duyên" hay đổ tại "số trời định đoạt"... Vậy nên tớ ngồi đây, tốn thêm giấy mực, tốn thời gian tìm về quá khứ, viết thật lòng, để biết đâu sau này khi có đớn đau, tớ gục ngã... tớ sẽ hiểu vì sao!
Tớ ngẫm thấy đàn ông giờ họ giỏi thật vì thế mà tham lam hơn, đòi hỏi nhiều hơn ở người phụ nữ, trái lại, phụ nữ lại cam chịu, luôn cố gắng sống để không làm mất lòng người đàn ông bên cạnh mình... Thế nên sự đổ vỡ do không chia sẻ, không cảm thông, không tìm hiểu cặn kẽ giữa hai người là hoàn toàn có thể. Tiếc thay họ mất đi cái cần, cần điều chỉnh, cần suy nghĩ lắng nghe hơn, hay cần tìm hiểu hơn, về cảm xúc của tình yêu, của nhớ mong... họ có thể tự tìm được hạnh phúc cho chính bản thân mình!
Thôi nếu cứ phải viết về lứa đôi, với tính đa nghi và hay ghen của các bà vợ như tớ. Tớ lại nói về chia tay, rồi mất mát, rồi đắng cay... và những điều tương tự vậy! Tớ sẽ lại buồn trong nỗi cô đơn mỗi lúc vắng chồng... tớ chỉ khóc, chỉ thêm nghi ngờ... thì ngày mai đây, tớ sẽ chẳng muốn tiếp tục đi lên, chẳng buồn vun đắp nếu như cứ phải ám ảnh về một mái ấm không hạnh phúc... Sẽ là những cảm giác chơi vơi, chênh vênh lắm!
Vậy, bây giờ tớ không viết về những điều như dự định như mọi khi, vì biết rõ cái cuốn hồi kí đó sẽ chẳng đi tới đâu, chẳng có kết thúc hậu. Thôi, tớ sẽ thực tế, không kể về các mối tình nhưng tớ vẫn muốn làm điều tớ thích và mong muốn! Cứ như hôm qua đấy, nhìn một anh chàng blogger tài hoa đẹp trai, với nick name dễ thương là thế sao không buông lời ong bướm nhỉ?
Đàn ông họ trăng hoa, họ thường ngoại tình với những người phụ nữ khác... thôi thì họ hơn mình về điều đó! Thế nên mình mới thần tượng, mới phục, mới yêu, mới nhớ... và tớ cũng đang hâm mộ một gã blogger và cũng rất đào hoa đó! Tớ sẽ thôi viết về những mối tình chợt đến chợt đi ấy nhưng tớ có thể viết về những cảm xúc, tình cảm của chính mình.
Tớ đang ngưỡng mộ người đàn ông ấy, và những tình cảm đó sẽ lớn dần lên... Nhưng tớ cũng muốn viết cho anh yêu, người chồng tương lai của tớ! Anh nhé! Đừng có chủ quan nữa nhé! Đừng vô tâm bỏ em lại một mình như thế này nữa... Nếu không giữ lấy em, em sẽ ngoại tình đó anh ạ!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đến chỉ để "làm tình" Anh ta tự cho mình cái quyền được "kéo" bạn vào nhà nghỉ mỗi khi anh ta muốn giải tỏa ham muốn nhục dục của mình... Sau khi đăng bài " Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai" , chúng tôi đã nhận được rất nhiều thư của độc giả. Và sau đây, chúng tôi xin trích một số bức thư hay...