Đàn ông có quyền đòi hỏi “nguyên đai nguyên kiện”?
Nói chung, nồi nào úp vung ấy, cuộc đời công bằng lắm!
Trước hết, tôi không phải là con người cổ hủ và tôi đủ văn minh để sống trong xã hội thế kỷ 21 hiện đại này.
Tôi đã đọc nhiều bài viết cũng như rất nhiều bình luận của mọi người về vấn đề tuy xưa mà mới. Đó là chuyện quan hệ tìn.h dụ.c (QHTD) trước hôn nhân.
Trong thời đại hội nhập này thì chuyện QHTD trước hôn nhân là chuyện xảy ra thường xuyên và khá phổ biến. Đó là quyền của mỗi người, không ai cấm điều đó cả. Nhưng hãy xin nhớ rằng dù là văn minh hiện đại đến đâu thì các bạn cũng đang sống trong xã hội phương Đông. Nên việc QHTD trước hôn nhân có người bảo đúng có người bảo sai thì tùy thuộc vào mỗi con người. Miễn sao các bạn nhận thức được hành động mình làm, chịu trách nhiệm với nó để sau này khỏi phải dằn vặt hay than thân trách phận gặp phải ông chồng không tốt, ích kỷ, chỉ biết đến mình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Không phải ngẫu nhiên mà thời xưa người ta coi trọng trinh tiết người phụ nữ đến thế. Ở đây mình không đán.h đồng trinh tiết với phẩm hạnh của người phụ nữ. Nhưng đó là tiêu chí để đán.h giá bản lĩnh của con người đó trong cuộc đời (Trừ trượng hợp mất trinh do nguyên nhân khác ngoài QHTD tự nguyện).
Cuộc đời người con gái từ tuổ.i dậy thì đến khi lấy chồng, chín chắn nhất trên khía cạnh tâm sinh lý học là 24- 28 tuổ.i. Tính sơ sơ sẽ là có hơn 10 năm. Đó là quãng thời gian không dài cũng không ngắn để bạn gái trải qua những cám dỗ của cuộc đời. Nếu QHTD trước hôn nhân mà sau đó đến được với nhau thì cái đó mình xin không đề cập. Nhưng nếu tan vỡ thì hậu quả sau này bạn gái không thể lường trước được. Có thể cô gái đó vẫn sẽ hạnh phúc nếu gặp được người chồng tốt, bao dung. Nhưng tôi tin, hạnh phúc đó không trọn vẹn.
Tôi cũng là một người đàn ông, cũng có thể bao dung nhưng sâu thẳm trong mỗi người đàn ông đều có cái gì đó day dứt, khó chịu. Còn nếu gặp anh nào mà không chấp nhận được quá khứ đó thì cũng đừng trách anh ta ích kỷ hay nhỏ nhen (Nếu anh ta còn zin). Tại sao lại tôi nói như vậy bởi vì trong xã hội này các bạn gái đều nhận thức được “cái ngàn vàng” quan trọng như thế nào với mình, vậy tại sao các bạn còn QHTD trước hôn nhân?
Như các bạn gái biện hộ nói thì chuyện QHTD trước hôn nhân là hết mình vì tình yêu hoặc là bị cám dỗ, khờ dại… Nhưng đó cũng như bao lời biện hộ cho sự dễ dãi của bạn thôi. Nói đến đây các bạn sẽ cho mình là ích kỷ. Các bạn sẽ nói QHTD là chuyện xuất phát từ 2 người, nào là đàn ông không đòi hỏi thì liệu người con gái đó có mất trinh không?
Vậy xin hỏi ngược lại nếu bạn nhận thức điều đó, biết được cái quý giá của mình tại sao lại dễ dàng cho đi như vậy? Để rồi sau này tan vỡ gặp người mới lại trách người ta ích kỷ, nhỏ nhen? Nếu các bạn gái sợ không QHTD, người yêu sẽ chia tay thì xin lỗi người bạn trai đó yêu bạn cũng chỉ vì tìn.h dụ.c thôi chứ không phải tình yêu đâu. Cái hạng người yêu đó bỏ cũng không tiếc. Nếu gặp người đàn ông trân trọng mình và giữ gìn cho đến khi cưới thì bạn sẽ hiểu được sự hạnh phúc trọn vẹn.
Một anh có lối sống khá thoáng trong chuyện này thì sẽ chấp nhận người vợ mình không còn “zin” vì đơn giản anh ta cũng đã quan hệ với một hay nhiều người khác. Vì thế, bản thân anh ta không thể đòi hỏi. Nhưng nếu một anh chàng còn “tân” đỏi hỏi vợ mình “zin” thì điều đó không có là quá đáng cả, cũng chẳng thể trách anh ta ích kỷ hay nhỏ nhen. Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc của mình. Giống như một cô gái muốn lấy chồng tài gỏi, giàu có và đẹp trai, thì người đàn ông cũng muốn tìm một người vợ đảm đang, ngoan hiền và còn “ nguyên đai nguyên kiện”. Nồi nào úp vung ấy, cuộc đời công bằng lắm.
Tôi không nói những người QHTD trước hôn nhân sau này sẽ không hạnh phúc. Nhưng khi cô nào quyết định vượt rào trao thân cho người yêu thì hãy nên cân nhắc trước hậu quả và dám chiu trách nhiệm với nó. Ngoài ra, hãy luôn nhớ rằng: “Trong tình yêu nào ai biết ai đang chân thành. Trong tình yêu nào ai biết ai đang lừa dối”.
Xin cảm ơn và thân chào!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhà anh giàu, em không có quyền yêu sao?
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
(ảnh minh họa)
Tôi và anh, hai người hai thế giới, hai hoàn cảnh, hai tầng lớp, hai tôn giáo khác nhau...vậy mà giờ lại có thể yêu nhau. Khi nghe tôi nói về sự khác biệt đó, anh chỉ cười: "...nhưng chúng ta có chung một quan điểm sống, một mục đích đó là: bình yên và hạnh phúc!".
Nhưng dù anh có nói gì thì tôi cũng vẫn cảm thấy mình không xứng với anh. Anh còn trẻ, thậm chí còn kém tuổ.i tôi, con một nhà có điều kiện, lại chưa từng lập gia đình. Còn tôi đã một lần hôn nhân đổ vỡ, lại hơn anh đến vài tuổ.i, nhà nghèo.
Mặc dù vậy nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình mất tự tin đến thế. Trước anh, tôi lúng túng, vụng về, chợt cười, chợt khóc, chợt hờn dỗi... Còn anh, lúc nào cũng chu đáo, nhẹ nhàng, chẳng bao giờ giận dỗi, cáu bẳn. Anh quan tâm đến tôi từng giây, từng phút.
Anh bảo: "Anh không muốn em buồn nữa, chỉ muốn thấy em cười thôi, em cười đẹp lắm biết không?". Lúc đầu tôi đã không tin anh, không tin bất kỳ lời nào anh nói, đặc biệt là thứ tình yêu sét đán.h ấy nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy xao xuyến trước những lời anh nói. Rồi qua thời gian anh đã chứng minh cho tôi thấy tình cảm mà anh dành cho tôi là thật, sự đồng cảm là thật, sự quan tâm là thật...và những lời nói đó đều xuất phát từ tình yêu chân thành mà anh đã dành cho tôi.
Rồi tôi yêu anh, tôi không biết từ lúc nào nhưng tôi bắt đầu thấy nhớ anh, muốn nhìn thấy anh và muốn nghe giọng của anh. Anh bảo: "Anh yêu em ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em", nếu như anh nói câu đó ngay từ lần đầu gặp mặt thì có lẽ tôi sẽ không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin điều đó là thật. Tôi bảo: "Có người nói tình yêu như một cơn gió nhẹ nhưng đối với em anh như một cơn lốc cuốn phăng em mà không để cho em kịp suy nghĩ gì". Anh cười: "Nếu không làm thế thì anh đâu thể có được em, anh không thể để mất cơ hội, không thể để mất em".
Giờ đây, mặc dù hai đứa đã chính thức yêu nhau nhưng tôi vẫn bị mặc cảm bởi những rào cản của xã hội. Tôi không dám công khai với bạn bè và người thân, tôi rất sợ và lo lắng, không biết rồi đây tình yêu của chúng tôi sẽ đi đến đâu...Nếu biết chuyện chắc chắn nhà anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tôi, chấp nhận cho đứa con trai duy nhất lấy một phụ nữ hơn tuổ.i lại đã từng có gia đình, rồi chuyện môn đăng hộ đối, rồi còn anh em họ hàng, bạn bè rèm pha... liệu anh ấy có thể vượt qua được tất cả những chuyện đó?
Tôi bảo: "Hay chúng ta dừng lại đi anh, dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa để tránh sự tổn thương quá lớn cho cả hai đứa". Nhưng anh đã không làm như tôi mong muốn, anh bảo "đừng bắt anh thôi nhớ em, bởi khi đó anh sẽ thấy mình không còn biết yêu thương nữa"...
Có lúc tôi bông đùa "chuyện tình của bọn mình giống như phim Hàn Quốc ấy anh nhỉ, có quá nhiều éo le và trở ngại...", "Chông gai nhiều chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn thôi, em đừng lo lắng nữa, anh không muốn em suy nghĩ, mọi việc đều có cách giải quyết của nó. Bình tĩnh, tự tin vượt qua mọi cửa ải!". Lúc nào anh cũng thế, quyết đoán, bản lĩnh và mạnh mẽ như muốn chứng minh rằng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
Anh à, em tin anh, em tin "Tình yêu của anh đủ lớn để bảo bọc vợ và con mình đến suốt cuộc đời", em cũng muốn tựa vào vai anh trong suốt phần đời còn lại "nếu không sẽ phải lau nước mắt một mình" như anh nói, em sẽ luôn ở bên anh cho dù có khó khăn, vất vả, lúc anh đau khổ cũng như hạnh phúc, giầu sang hay nghèo khó...
Em vẫn luôn cầu chúa một điều rằng: giá như anh chỉ là con của một gia đình bình thường thì có lẽ chuyện tình cảm của bọn mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tuyệt chiêu "trả đũa" chồng ham vui của người vợ trẻ Đàn ông thì luôn có đủ lý do để nhậu nhẹt và ỉ lại việc nhà cho vợ. Nhưng khi vợ đi, thì họ lại có quyền trách móc... Ảnh minh họa Chị Trang (Cầu Giấy- Hà Nội) đã kết hôn với anh Hùng (Hai Bà Trưng- Hà Nội) được 4 năm, nhưng lúc nào chị cũng cảm thấy ấm ức về tính...