Đàn ông cho tình yêu để đổi lấy tình dục, phụ nữ thì ngược lại!
Người ta bảo “Đàn ông cho tình yêu để đổi lấy tình dục, còn phụ nữ lại cho tình dục để mong có được tình yêu”. Có lẽ đúng. Phụ nữ nhẹ dạ…
Đã có người, sau khi biết tôi chưa một lần quan hệ với người yêu cũ, đã ngạc nhiên hỏi tôi rằng:
- Sao? Anh ta thật sự chỉ ôm em và ngủ à. Không thể tin nổi, sao anh ta lại chịu được, nằm gần nhau như thế, hơi thở nóng ấm như thế kia mà.
Tôi chậm rãi nói:
- Em hỏi anh này. Thường sau khi quan hệ xong, anh và cô ấy sẽ làm gì?
- Thì ngủ chứ làm gì.
- Anh có bao giờ tắm cho cô ấy chưa, như để gội sạch những gì còn sót lại của một cuộc yêu ấy?
…
- Vậy anh có bao giờ cắt móng, chải tóc, hay chỉ nằm cạnh và xoa lưng cho cô ấy ngủ chưa? Có bao giờ, ôm cô ấy thật chặt để thì thầm vào tai cô ấy chuyện sáng nay anh ở công ty ra sao, chiều nay anh đi đá bóng thế nào chưa?
Thật ra, tình yêu vô cùng đơn giản. Đó là được cùng người mình yêu làm những việc nhỏ nhặt nhất. Cái chữ “cùng làm” ấy không chỉ đơn thuần là hai xác thịt trần trụi cùng quấn lấy nhau trên giường, mà là, cùng trao cho nhau cảm xúc yêu thương. Và sự yêu thương ấy nên đến từ những cái quan tâm bé xíu trước.
Thử nghĩ mà xem, còn gì ấm áp hơn khi được người mình yêu quấn nhẹ mái tóc, dũa hộ cái móng tay. Dẫu cho họ làm còn vụng nhiều lắm, nhưng quan trọng gì, vì họ đã làm bằng cả yêu thương.
Video đang HOT
Tôi thường thích rúc vào lòng người yêu ngủ sau khi trao anh những cái hôn nồng. Khi đó, anh sẽ nhẹ xoa đầu rồi hôn lên trán tôi, đêm lạnh anh lại khẽ đắp cho tôi cái mền, đôi lúc giật thột vì cơn ác mộng hư đốn nào đó, anh lại đưa tay xoa lưng tôi và khẽ nói “Em không phải lo gì hết, vì có anh đây rồi”.
Dẫu tôi biết đó cũng chỉ là lời nói bay bướm anh vô tình học được trên bộ phim ngôn tình nào đấy, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại ấm lòng đến vậy, an tâm đến vậy. Và cứ thế, tôi lại ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Người ta bảo “Đàn ông cho tình yêu để đổi lấy tình dục, còn phụ nữ lại cho tình dục để mong có được tình yêu”. Có lẽ đúng. Phụ nữ chúng tôi thường nhẹ dạ, thường ngốc nghếch tin vào lời ngọt ngào của đàn ông các anh.
Vậy nên, khi yêu, chúng tôi cũng không tiếc tấm thân của mình. Và để có được sự dâng hiến ấy, chúng tôi đã phải yêu thương bao nhiêu, đã phải tin tưởng thế nào, đã từng cho rằng, các anh chính là nơi trú ẩn mỗi khi mệt mỏi.
Nhưng các anh, liệu có bao nhiêu người hiểu được? Liệu, có bao nhiêu người sau một cuộc yêu có thể cùng cô ấy bước vào nhà tắm, gội đầu cho cô ấy, cọ nhẹ vào thân thể mềm mại của cô ấy, để cuốn trôi đi những vết dơ mà anh đã để lại. Để cô ấy hiểu rằng, dẫu thế nào, thì với anh, cô ấy vẫn mãi trinh sạch.
Chính vì vậy mà sau khi chia tay, chúng tôi thường khóc. Khóc không phải do sự yếu mềm của một cô gái, càng không phải vì oán trách các anh đã lấy đi cái ngàn vàng. Khóc là bởi đã ngây dại trao hết tin yêu của mình vào một người.
Lúc chia tay anh ấy, tôi không quá đau khổ, không có quá nhiều nước mắt. Bởi, với tôi, chia tay không phải là cái lỗi, chia tay là do không thể cùng nhau cố gắng yêu thương nữa. Hai tiếng “chia tay” vốn đã buồn rồi, vậy sao còn gieo thêm cho nó những hờn giận, sao không thể nhìn lại với một sự trân trọng chứ?
Người bạn của tôi nói rằng, không phải ai cũng có thể kiểm soát được mình như tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, vì em muốn anh ấy học cách ngủ cùng em trước.
Theo Emdep
Tình yêu của người song tính: Có mãnh liệt đến đâu cũng chẳng thể tồn tại!
Từ một cô gái bình thường thậm chí từng có mảnh tình vắt vai với cậu bạn học cùng trường, Lệ Quyên dần trở thành một người song tính, có một tình yêu đẹp với một người đồng tính nữ.
Tôi tên là Lệ Quyên, cách đây 6 năm, tôi là một cô gái hoàn toàn bình thường. Nhưng giờ tôi là một người song tính nữ, có nghĩa là tôi có xu hướng tình dục với cả người cùng giới và khác giới. Tôi không hề cảm thấy xấu hổ hay thấy bản thân có vấn đề gì lớn cả, nhưng tôi cũng thấy khá ngạc nhiên khi từ một người bình thường tôi lại trở thành người song tính nữ, thậm chí là có một tình yêu đẹp và mãnh liệt với một người đồng tính nữ khác.
Như đã nói, trước đây tôi là một cô gái bình thường, có mái tóc dài ngang lưng, thích diện váy áo đẹp và một mối tình vắt vai với cậu bạn học cùng trường. Đến đầu năm lớp 12, sau khi đã chia tay mối tình đầu được nửa năm, tôi đi học thêm ở một lò luyện thi Toán thì tôi gặp cô ấy.
Cô ấy tên là Bình, cùng tuổi nhưng học trường cấp 3 khác trong thành phố. Thầy giáo sắp xếp Bình ngồi cạnh tôi nên cả hai có trao đổi qua lại thông tin. Vẻ ngoài của Bình thể hiện rõ cô ấy là một đồng tính nữ, mái tóc được cắt theo kiểu undercut, mặc đồ nam, dáng người rất cao ráo, giọng nói trầm, da trắng và khuôn mặt khá đẹp. Tôi phải thú thực bản thân mình đã hơi sững sờ khi nhìn thấy Bình lần đầu tiên, dù biết cô ấy là nữ nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp trai.
Bình học Toán không được tốt lắm nên thường xuyên nhờ tôi giảng lại bài giúp. Từ việc trao đổi bài vở, chúng tôi trao đổi luôn số điện thoại và bắt đầu nhắn tin thường xuyên. Vào những buổi học thêm ban đêm, cô ấy đưa tôi về tận nhà như một lời cảm ơn. Thi thoảng, Bình cũng nhắn tin cho tôi hẹn đi học sớm, cô ấy sẽ đến tận cửa để đưa tôi đến trường rồi mới quay về trường mình. Lúc đấy, tôi đã có chút cảm giác với sự ga lăng, "đàn ông" của Bình, nhưng sau đó cố gắng xem như Bình là một cô bạn gái thân thiết để không suy nghĩ nhiều.
"Từ một cô gái bình thường, tôi dần bị tình yêu của Bình cảm hóa và trở thành một người song tính"
Đến ngày sát kỳ thi Đại học, Bình ngỏ lời muốn nhờ tôi đến nhà kèm luyện môn Toán vài buổi. Tôi thấy chẳng có vấn đề gì nên cũng đồng ý. Khi đến nhà Bình, tôi chỉ gặp mẹ cô ấy, tôi chào hỏi bác gái và cũng cảm thấy thái độ bác gái không được thân thiện cho lắm, ánh mắt có chút dò xét tôi.
Buổi học tại nhà diễn ra rất bình thường, tôi giảng bài, còn Bình thì chăm chú lắng nghe. Nghỉ một chút, tôi thấy Bình vẫn còn đang cắn bút suy nghĩ. Không hiểu sao thấy cảnh đấy, tôi lại buột miệng nói: "Bình đẹp trai thật đấy!"
Tôi nói xong câu thì cũng cảm thấy thật ngượng, vội im lặng cúi mặt xuống vở luôn. Đột nhiên tôi thấy Bình kéo tôi lại rồi hôn lên môi. Nụ hôn này rất nhẹ như thể chỉ là vô tình lướt qua thôi. Tôi giật thót người đứng bật lên, còn Bình thì lại mỉm cười. Lúc đó tôi khá hoảng loạn, không phải vì bị Bình hôn mà vì bản thân tôi thấy mình không bài xích, không khó chịu nụ hôn kia. Tôi xem như không có chuyện gì xảy ra và trở về nhà.
Những ngày sau đó, Bình gọi điện thú nhận đã yêu tôi. Tôi không bất ngờ khi biết, thậm chí cảm thấy bản thân còn muốn đáp lại tình cảm đó. Suốt thời gian ôn thi Đại học, hai đứa cứ dính nhau như sam, Bình đưa đón tôi đến lớp luyện thi, hai đứa cùng học và cùng muốn thi vào một trường. Lời tỏ tình của Bình tôi vẫn để đấy, hẹn sau khi thi xong sẽ trả lời.
Sau khi thi xong Đại học, kết thúc mọi buổi học thêm ở lò luyện, Bình và tôi ít gặp nhau hơn. Cô ấy cũng gọi điện thông báo cho tôi biết ngay sau khi kết thúc kỳ thi sẽ đi sang Singapore thăm bố 1 tuần nên cũng sẽ không thể liên lạc được.
Một tuần lễ đó là quãng thời gian tôi thấy nhớ Bình khủng khiếp, nhớ đến việc mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy trên đường đi học, được nghe giọng nói, thậm chí là nụ hôn trộm lướt qua. Tôi thật sự nhận ra rằng mình đã yêu Bình lúc nào không biết, bất chấp việc trong đầu luôn nghĩ rằng chuyện đó là không thể. Lý trí nhắc nhở tôi làm sao có thể yêu một người đồng tính nữ khác, gia đình chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Sai khi trở về, Bình lập tức tìm đến tôi. Tôi đồng ý gặp và trả lời rất thẳng thắn rằng, tôi cũng có tình cảm với cô ấy, nhưng tôi không thể và cũng không dám đấu tranh với gia đình hay bạn bè để trở thành người yêu của Bình một cách đường hoàng được. Tôi nói xong, Bình gật đầu chấp nhận, bảo rằng nếu tôi không muốn đấu tranh thì cô ấy sẽ không ép, sẽ ở bên tôi đến khi tôi thực sự sẵn sàng nói với gia đình rằng hai đứa là người yêu. Cuối cùng, tôi nhận lời yêu Bình, nhưng chỉ là quan hệ trong bóng tối, không dám thể hiện ra ngoài, không để người nhà biết.
Tôi đỗ vào trường Đại học đúng mong muốn, còn Bình trượt nguyện vọng một nhưng cũng đã đậu vào một trường Đại học khác tại Hà Nội. Hai chúng tôi đến Thủ đô thuê trọ chung và ở cùng nhau như một cặp đôi thực sự. Tất nhiên, tôi nói với bố mẹ ở quê rằng đang thuê chung nhà trọ với một bạn nữ khác, bố mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì.
Cho đến giữa năm nhất, đột ngột bố mẹ tôi từ quê lên Hà Nội, đến thẳng phòng trọ của tôi. Mẹ tôi lôi xềnh xệch tôi dậy, bắt thay quần áo rồi lôi thẳng về quê, còn bố tôi thì gọi Bình ra nói chuyện. Thấy cảnh này, tôi đã có cảm giác bất an, cứ như bố mẹ đã phát hiện ra chuyện hai chúng tôi rồi vậy.
Mãi 2 ngày sau, tôi mới biết rằng quả thực mẹ của Bình đã tìm đến bố mẹ tôi nói chuyện. Bà ấy nói Bình bị mắc bệnh tâm lý, cứ nghĩ rằng bản thân là con trai và đang được chữa trị. Quá trình chữa bệnh gần khỏi thì tôi xuất hiện, lôi kéo Bình trở lại làm "con trai". Bà ấy còn nói tôi dụ dỗ Bình lên Hà Nội ở như vợ chồng, khiến bệnh tình của Bình trầm trọng hơn. Tất cả những lời này tôi đều được nghe mẹ kể lại. Tôi thực sự rất uất ức, rất phẫn nộ khi bị nói như một kẻ khốn nạn, là nguyên căn của tất cả.
Bình có tìm cách liên lạc với tôi, nhưng vì sự sĩ diện, vì cái "tôi" nên tôi thẳng thừng từ chối, thậm chí còn nói nhiều lời nặng nề với cô ấy. Một tuần sau, tôi lên Hà Nội để tiếp tục học và chuyển chỗ trọ, cắt đứt mọi liên lạc với Bình. Mặc dù lý trí nhắc nhở bản thân mình đang làm đúng, nhưng trong lòng thì vẫn cảm thấy một nỗi đau rất khó gọi tên.
2 tháng sau đó, mẹ Bình có đến trường tìm tôi. Nhìn thấy tôi, bà bật khóc nức nỏ. Bà xin lỗi tôi và hi vọng tôi có thể về gặp Bình nói chuyện, bà ấy kể rằng Bình đã rất suy sụp, thậm chí còn có hành động dùng dao lam rạch nhiều vết lên tay. Nghe lời bà kể mà lòng tôi đau nhói, tôi đã đồng ý và theo bà đến gặp Bình.
Khi gặp nhau, tôi thấy Bình vẫn rất bình tĩnh, không giống như trong tưởng tượng của tôi. Cô ấy vững trãi đứng lên, mỉm cười nhìn tôi chào hỏi. Khuôn mặt Bình có phần gầy đi, đôi mắt trông rất buồn. Cô ấy nắm tay tôi, bảo rằng rất nhớ tôi. Khi nghe những lời đấy, không hiểu sao tôi lại khóc. Tôi đã nghĩ mình đến đây với một tâm thế của một kẻ ban phát lòng thương hại, nhưng không ngờ tôi lại trở nên yếu đuối, bật khóc trước Bình. Tôi thừa nhận mình yêu cô ấy, tình yêu của một người trưởng thành chứ không phải suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ.
Bình kể lại, đã phải mất rất nhiều thời gian để thực sự thuyết phục mẹ chấp nhận sự thật con gái của bà là đồng tính nữ, không chỉ có mỗi lời van xin, nài nỉ, nước mắt mà còn có cả máu. Bây giờ, Bình muốn được đến gặp gia đình tôi, xin được phép yêu tôi như một người đàn ông, một người có thể che chở cho tôi cả đời. Tuy nhiên, tôi đã từ chối lời đề nghị này.
Tôi ngăn cản Bình đến gặp gia đình tôi không phải là tôi không muốn đấu tranh cho tình yêu của mình. Đơn giản là tôi cần có kế hoạch để nói chuyện với bố mẹ. Tôi muốn Bình đợi thêm, đợi đến khi cả hai đứa đã sẵn sàng bước ra cuộc sống, tự chủ được về kinh tế, không còn phụ thuộc bố mẹ, hoàn toàn trưởng thành thì mới gặp mặt gia đình nói chuyện. Và Bình đã đồng ý.
Những ngày tháng sau đó, chúng tôi tạm sống xa nhau để chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Tôi trở lại giảng đường Đại học, Bình quyết định theo học Cao đẳng 2 năm tại Hà Nội rồi sang Singapore ở với bố 2 năm để học thêm về kỹ thuật điện tử. Bây giờ, tôi đã tốt nghiệp và làm việc tại một công ty cổ phần xuất nhập khẩu, còn Bình thì trở thành kỹ sư điện tử tại một nhà máy ở quận Long Biên. Tết Nguyên đán năm nay, Bình sẽ đến nhà tôi nói chuyện, cả hai đều đã sẵn sàng tiếp tục bước cũng nhau trong cuộc đời một lần nữa.
Bạn bè biết chuyện vẫn đùa rằng, tôi giống như chú ếch nằm trong nồi nước lạnh, bị đun sôi rồi chết lúc nào không biết. Rõ ràng tôi là một cô gái có tâm sinh lý bình thường, vì nhận được quá nhiều sự quan tâm ngọt ngào của Bình mà bị "đốn gục" dù biết cô ấy là người đồng tính. Giờ nếu được quay ngược thời gian, tôi vẫn chấp nhận trở thành "con ếch" bị chết chìm trong tình yêu ngọt ngào với cô ấy.
Theo Emdep
Trước khi cưới nếu không làm 7 điều này bạn sẽ hối hận cả đời Dưới đây là những điều các nàng dâu tương lai không thể bỏ qua trước khi về nhà chồng. Dành thời gian cho gia đình Đây là điều đầu tiên bạn cần phải làm trước khi kết hôn. Hãy nhớ rằng, bạn luôn là cô con gái nhỏ bé của bố mẹ. Cha mẹ vui mừng, hào hứng và cũng rất lo lắng...