Dẫn người yêu giàu có về ra mắt, cứ tưởng bố mẹ sẽ đồng ý ngay nào ngờ…
Lan nghe thấy anh nói thế tức lắm, kéo nhanh Tú vào nhà ngồi không để anh nói tiếp câu gì nữa. Bố mẹ Lan thấy vậy cũng đành cười trừ coi như không có chuyện gì…
Lan quen với Tú ở công ty đang làm việc, anh là con trai nhà giàu có sống tại thành phố này. Lan tuy xinh đẹp nhưng lại chỉ là cô gái tỉnh lẻ nên ngày được Tú ngỏ lời làm quen với mình cô vội vàng đồng ý. Để rồi lần đầu tiên đưa Lan đi chơi mà anh vẫn đòi cô “Campuchia” sòng phẳng, Lan thấy ngại với phục vụ nên cũng đưa tiền ra cho anh nhưng trên đường về cô tỏ ra khó chịu.
Thấy vậy, Tú ân cần giải thích: “Anh làm thế cũng vì mối quan hệ của hai chúng ta thôi, em nghĩ xem, bây giờ con gái đi ăn với người yêu toàn bắt họ trả hết tiền, rồi sau này chia tay lại bị bạn trai bóc phốt, đòi quà như thế chẳng hay ho gì cả. Anh như thế này chẳng phải hay quá sao? Mà bây giờ tây hóa rồi, có phải cái gì cũng do người yêu trả hết được đâu, phải không?”.
Thấy Tú nói đúng nên Lan đành im lặng không tỏ thái độ bực dọc với anh nữa, cô cũng là người làm ra tiền, cô cũng chẳng phải ham hố chút tiền lẻ đó của anh, thôi, share cũng được, cho đỡ mang tiếng con gái đào mỏ. Yêu nhau được 1 năm nhưng những ngày kỉ niệm của các cặp đôi Tú lại chẳng tặng cô được lấy một bó hoa, nhìn bạn bè ai cũng xúng xính không vay 100 bông thì cũng được người yêu tặng cho hộp quà to bự hoặc là một bữa tối lãng mạn ở nhà hàng.
Trong khi mình thì… Lan buồn phiền trách móc anh thì Tú nói: “Em có biết bỏ tiền mua hoa cỏ những ngày như thế là lãng phí không? Giá thì đội lên đến trời mà để được 2 ngày thì héo, chả khác gì vứt tiền xuống sông. Đồng tiền nào có phải dễ kiếm đâu chứ, chúng mình phải tiết kiệm cho tương lai của hai đứa chứ!”
Nghe Tú nói thế Lan cũng xuôi xuôi, anh là con trai thành phố, gia đình lại giàu có mà cũng biết vun vén cho cuộc sống như thế này thì còn gì tuyệt bằng. Cô đáng nhẽ phải ủng hộ anh mới đúng chứ, quen được một người con trai biết chăm sóc và lo nghĩ cho cuộc sống sau này như thế bây giờ có mấy đâu chứ.
Một thời gian sau, cảm thấy đã quen nhau đủ lâu, Lan dẫn Tú về ra mắt bố mẹ mình để tính đến chuyện cưới xin là vừa, dù sao giờ cô cũng 25 tuổi rồi. Trước giờ bố mẹ cô ở quê cuộc sống cũng không phải gọi là vất vả túng thiếu gì, các cụ vẫn mong cô lấy được tấm chồng tử tế.
Nên yêu được người yêu giàu có như Tú, Lan hồ hởi lắm, đoán mẩm chắc bố mẹ sẽ đồng ý cho hôn sự của hai người thôi. Biết tính Tú, trước khi đi Lan đã nhắc anh nên chuẩn bị tươm tất một chút cho bố mẹ cô có tí mặt mũi.
(Ảnh minh họa)
Thấy anh hồ hởi gật đầu nói: “Em yên tâm, anh đã chuẩn bị hết quà cho các bác rồi, tươm tất lắm, toàn đồ tốt thôi” thì Lan cũng yên tâm. Ra mắt bố mẹ mình nên chắc anh cũng không quá ki bo đâu.
Lan tin tưởng Tú đến thế, vậy mà khi nhìn thấy hộp quà nhăn nheo bám đầy tơ nhện của anh khi xách từ xe xuống là Lan tím tái mặt mày. Cô giằng lấy hộp quà từ tay anh không để anh đưa cho bố mẹ mà tự tay mình cầm vào để họ không phải nhìn thấy.
- Anh Tú có chút quà biếu bố mẹ, để con cầm cất vào nhà nhé.
Video đang HOT
- Quý hóa quá, quý hóa quá, mời cháu vào nhà uống nước. Đến đây là được rồi, bày vẽ làm gì cho tốn tiền ra.
- Đấy, cháu cũng định thế nhưng Lan cứ bắt cháu phải mua cơ. Những 500 ngàn hộp quà đấy đấy, thật đúng là tốn tiền mà.
- Ơ…
Lan nghe thấy anh nói thế tức lắm, kéo nhanh Tú vào nhà ngồi không để anh nói tiếp câu gì nữa. Bố mẹ Lan thấy vậy cũng đành cười trừ coi như không có chuyện gì. Em trai Lan còn nhỏ, thấy chị xách túi quà về nhà có toàn bánh kẹo thì thích lắm, đòi mở ra bằng được.
Chiều lòng em, Lan cũng bóc ra để bố mẹ khỏi phải thấy cảnh túi quà bám bụi bẩn thỉu đó của chàng rể tương lai. Thế mà, vừa mở được hộp bánh ra thì Lan chết sững khi thấy nó đã mốc xanh mốc đỏ từ bao giờ, xem hạn thì thấy hết hạn từ năm ngoái rồi. Cả nhà cô sững sờ quay ra nhìn Tú, Lan tức giận mắng anh:
- Sao anh lại mang đến biếu bố mẹ em thế này. Em đã dặn anh thế nào chứ.
- Bọn khốn nạn, bảo sao chúng nó kêu giảm giá 70% cho mình, hóa ra là đồ hết hạn hả. Em đợi một chút để anh gọi điện lại chửi cho chúng nó một trận.
Nói rồi, không thèm để ý đến bố mẹ Lan và Lan đang ngồi đấy, Tú nhanh tay giơ điện thoại ra gọi đến cửa hàng rồi xổ một tràng dài những lời tục tĩu đầy khó nghe chỉ vì bị cửa hàng lừa mất 500 ngàn cho một hộp quà hết đát. Nhìn sang bố, Lan biết ông giận lắm rồi, định kéo tay Tú để anh buông điện thoại xuống thì Tú nhanh mồm nói một câu: “Không sao đâu, vẫn ăn được mà, bỏ phần mốc đi là được. Người nhà quê các em không phải rất tiết kiệm sao?”.
Nghe Tú nói thế, Lan không nhịn được nữa, đang định đứng lên quát anh thì bố cô đã trợn mắt quát: “Thôi mời anh về cho. Nhà nào vô phúc mới có ngữ con rể như anh! Biến đi cho khuất mắt tôi”.
Tú ngỡ ngàng quay sang nhìn Lan, giờ cô cũng quá thất vọng về anh rồi nên cũng chỉ đành nói: “Anh về đi, chúng ta chia tay ở đây thôi, anh khiến em thất vọng quá”, nhìn anh lầm lũi đi ra khỏi cổng. Lan cũng có một chút buồn nhưng cô tự nhủ, người như anh, thật sự không đáng để cô phải cảm thấy tiếc đâu.
Giả vờ làm người yêu bạn thân về ra mắt trước khi bố nó mất, 2 hôm sau mẹ nó mang trầu cau tới và cái kết cười ra nước mắt
Tao xin lỗi, tại mẹ tao cứ bắt sang hỏi cưới. Hay mày cứ đồng ý đại đi, chỉ là vừa lòng bố tao thôi mà, sau bố tao qua đời thì đường ai nấy đi, tao với mày coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
22 tuổi em và thằng bạn thân từ hồi cấp 1 cùng tốt nghiệp đại học ra trường. May mắn cả hai đều có việc làm ngay, nhưng 2 đứa vẫn FA. Em thì mới chia tay anh người yêu 2 năm, anh ấy ra nước ngoài du học, cũng dự định ở lại đó làm luôn nên em chủ động nói lời chia tay cho anh ấy yên tâm mà đi. Còn thằng bạn thì tính nó nhát gái, từ bé đến lớn chỉ có biết học là học thôi, có biết tán gái là gì đâu.
Lẽ ra tình bạn của hai đứa chắc chắn vẫn kéo dài và êm đềm như gần 15 năm qua thì bỗng một ngày nó gọi điện cho em với giọng đau khổ.
- Mẹ tao vừa gọi điện lên, bố tao ở nhà bệnh lại tái phát, bác sĩ bảo lần này chắc chỉ cầm cự được tháng nữa thôi.
- Thế mày xin nghỉ làm về thăm bố đi, mai tao sắp xếp rồi tao cũng về thăm bác.
- Tao xin nghỉ rồi, nhưng mà mẹ tao bảo đưa cả bạn gái về nữa. Mẹ bảo muốn trước khi bố mất bố yên tâm là đứa con duy nhất là tao đã có thể yên bề gia thất.
Nhưng mày người yêu chưa có lấy ai mà giới thiệu. (Ảnh minh họa)
- Nhưng mày người yêu chưa có lấy ai mà giới thiệu.
- Thì thế, chắc tại hôm trước tao chụp ảnh cùng công ty, mọi người up ảnh lên facebook thấy tao đứng cạnh 1 em xinh xinh, con em họ tao cứ trêu rồi bảo mẹ tao là tao có người yêu rồi nên mẹ tao mới nói với bố. Khổ thân tao thế cơ chứ, giờ tao phải làm sao?
Ca này đúng là khó đỡ thật. Trước giờ em vẫn là vị cứu tinh của nó trong mấy tình huống oái ăm nên nó không nhờ em thì biết nhờ ai. Nhưng tình hình này thì em cũng chịu, giờ lấy ai đồng ý làm bạn gái nó về ra mắt bây giờ. Thấy em ngần ngờ, nó tiến thêm:
- Hay là, hay là mày giúp tao nhé. Làm người yêu tao chơ tới khi bố tao mất, tao cầu xin mày đấy, tao không muốn là đứa con bất hiếu đâu.
- Ơ, tao...
Em mới nói được đến đấy thì nó cúp máy. Hết giờ làm em ra khỏi công ty thì nó đã đứng đó rồi. "Mày xin nghỉ làm đi nhé, mai tao với mày cùng về, tao xin mày giúp tao một lần này thôi". Nhìn nó lúc ấy tội lắm, một thằng con trai mà nước mắt long lanh. Là bạn thân của nó nhìn cảnh đấy em cũng không cầm lòng được đành ngậm ngùi làm người yêu tạm thời của nó để về ra mắt cho bố nó yên lòng.
Vừa nghe nó giới thiệu đây là người yêu của con, cả nhà nó tất cả đều mắt chữ O, miệng A. Mẹ nó thì ôm chặt lấy em: "Vậy mà chúng mày cứ giấu mẹ mãi", làm em mặt đỏ bừng tía tai chỉ muốn độn thổ luôn. Vụ ra mắt cuối cùng cũng xong, em bắt nó chở về thẳng nhà và nghĩ thế là thoát.
Ai ngờ... 2 ngày sau bất ngờ em thấy mẹ nó và nó tay lễ mễ xách làn trầu cau và hoa quả sang nhà em. Bố mẹ em cũng bất ngờ lắm, nhưng khi thấy mẹ nó trình bày mọi chuyện thì tất cả cứ cười vang nhà. Em kéo vội nó ra ngoài:
- Tao với mày có yêu nhau đâu mà hỏi cưới hả, cái thằng hâm này.
- Tao xin lỗi, tại mẹ tao cứ bắt sang hỏi cưới. Hay mày cứ đồng ý đại đi, chỉ là vừa lòng bố tao thôi mà, sau bố tao qua đời thì đường ai nấy đi, tao với mày coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Chả hiểu sao bình thường em sáng suốt là thế mà lúc đó em lại ngu muội tới mức nghe theo lời nó không biết. Vậy là đám cưới nhanh chóng diễn ra, tới đêm tân hôn nó mò lên giường chạm vào em em mới giật bắn mình:
- Mày sang phòng khác ngủ, không được ngủ cạnh tao.
- Ơ hay mày là vợ tao cơ mà, đêm tân hôn mà tao sang phòng khác sao được. Mày cứ để tao nằm cạnh mày, tao hứa không làm gì mày đâu.
Nó hứa với em la thế, nhưng không hiểu sao hôm đó nó ăn gan hùm hay ăn gan cóc tía mà nửa đêm nó cứ lục ục rồi tiến sát lại gần em. Em hất ra thì nó lại càng gần hơn:
- Nằm bên vợ mà lại nằm không thế này chịu sao nổi hả mày?
- Thế mày muốn thế nào?
- Thì ấy ấy đó, mày là vợ tao rồi mà sau vẫn còn trinh đi với thằng khác thì đứa nào nó tin, chắc chắn nó sẽ bảo mày vá lừa nó. Thế nên đằng nào cũng mang tiếng, thôi mày cứ cho đại tao đi.
Ôi sao cái thằng mà em bảo nhát gái giờ nó lại có thể thốt ra những lời ấy. Hóa ra bao lâu nay em đã quá coi thường nó mất rồi. Em chưa kịp phản ứng gì nó đã tiến lên làm em không còn kịp trở tay nữa.
Và sau cái đêm ấy, em có bầu, giờ con em đã 1 tuổi rồi. Em với chồng không mày tao nữa mà xưng vợ - chồng nhưng những lúc nổi cơn điên em vẫn túm tóc chồng quát, đòi giải phóng cho em. Chồng em nó bảo: "Anh vẫn giữ lời hứa với vợ mà, nhưng bố tự dưng hết bệnh khỏe ra phải sống chục năm nữa để bế cháu thì biết bao giờ chúng ta mới đường ai nấy đi được. Vợ muốn bỏ chồng đi với thằng khác thì chắc lúc đấy răng cũng móm, tóc cũng bạc rồi".
Lúc đấy em điên lắm cũng phải ôm bụng cười. Không ngờ từ hai đứa bạn thân cuối cùng lại thành vợ chồng, nhưng kể ra thì cũng có nhiều cái hay, mà chồng em thì vẫn nín nhịn em như ngày xưa, bố mẹ chồng thì thương em hết mực nên em cũng sướng lắm. Thôi thì coi như cũng là duyên phận rồi, trốn cũng không được.
Theo blogtamsu
Ế quá đăng status tuyển người yêu nào ngờ người 'ứng cử' không ai khác chính là... 33 tuổi Liên vẫn ế trong khi bạn bè đứa nào cũng 1, 2 con rồi. Nghĩ về tương lai mà cô thấy nản vô cùng. Cô hình thức cũng vừa mắt, công việc cũng ổn vậy mà chẳng anh nào chịu rước cả. Suốt ngày bị bố mẹ la, đi đâu cũng phát rồ với câu hỏi của mọi người: "Bao giờ...