Dân mạng xúc động trước bữa tiệc của sinh nhật của nhóm bạn dành cho người bạn thân đã mất
Tình bạn không phân biệt khoảng cách, địa vị và thậm chí cả cách biệt âm – dương.
Hình ảnh nhóm bạn thân cùng nhau tụ họp để làm sinh nhật cho cậu bạn đã mất khiến cộng đồng mạng không kìm được nước mắt.
Mới đây, một tài khoản Facebook có tên C.L đã đăng tải bức ảnh chụp nhóm bạn thân bên chiếc bánh sinh nhật và chia sẻ câu chuyện của họ. Theo đó, L kể rằng hôm nay là sinh nhật của một cậu bạn trong nhóm. Điều đáng tiếc là chỉ cách đây 1 tháng, cậu bạn đó đã bị tai nạn và không qua khỏi. Hôm nay đến ngày sinh nhật của cậu ấy, cả nhóm đã quyết định tụ họp lại với nhau trước khi lên Sài Gòn nhập học.
Bữa tiệc đơn giản với bánh kem và chiếc nến số 18. Đây cũng là lứa tuổi của cậu bạn đã ra đi. Có thể hiểu, cậu ấy vẫn sẽ mãi mãi 18 tuổi trong lòng những người bạn ở lại. Theo C.L chia sẻ, chỗ trống sau chiếc bánh được chừa ra là giành chỗ cho cậu bạn đã mất. Dù cậu ấy không còn nhưng với họ, tình bạn vẫn mãi tồn tại.
Video đang HOT
Ngay sau khi đăng tải, câu chuyện xúc động này được cộng đồng mạng rất cảm thông và chia sẻ. Rất nhiều người gửi lời động viên và bày tỏ sự ngưỡng mộ với tình bạn đẹp này.
MP
Theo Trí Thức
Khi chúng ta cách xa nhau cả một tầng tuổi trẻ...
Thực ra, có rất nhiều điều tôi muốn làm lại. Ví dụ như kiên nhẫn hơn với sự trưởng thành của cậu ấy, ở bên cậu ấy vô lo vô nghĩ hay bớt ganh tị sân si với đứa bạn thân của mình một chút. Tôi nghĩ rằng nếu ngày xưa mình không lớn lên quá nhanh, thì mọi thứ sẽ dịu dàng và êm đềm hơn biết bao nhiêu. Nhưng tôi cũng biết rằng, chuyện của ngày hôm qua, bước một bước, là không thể quay lại được.
8 tuổi, tôi bắt đầu có nhận thức về mọi thứ, đặc biệt là những gì đang xảy ra trong gia đình mình. Thời điểm đó anh trai tôi 14 tuổi, bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng, khi lần đầu tiên anh lấy trộm chiếc đồng hồ đeo tay của mẹ đem đi bán.
Gia đình tôi ngày đó không có gì, nhà cấp 4, con xe cub cũ thường chở 4 người mỗi lần có dịp đi chơi. Toilet cổ ngày xưa với 2 viên gạch xếp đối xứng làm chỗ đặt chân để ngồi xuống, cùng 1 xô nước vỡ miệng và cái gáo nhựa lâu đời.
Niềm vui nhỏ nhoi ngày đó là 1 cây xoài cùng 1 cây ổi chẳng bao giờ có quả, nhưng cứ đến mùa ra hoa tôi lại háo hức thăm nom chúng mỗi ngày. Đến khi hoa rụng, tôi lại len lén đếm xem có bao nhiêu quả non bé xíu đang lấp ló ra, ngày ngày hi vọng mình sẽ được ăn những miếng xoài thơm ngọt hay những quả ổi giòn ngon do chính tay mình tưới nước. Ấy vậy mà cho đến thời điểm nhà tôi xây nhà, chặt hai cây đó đi, tôi vẫn chưa biết vị hoa quả nhà trồng.
Bố tôi là người cục tính, nóng nảy và không cần biết hậu quả phía sau. Tôi nghĩ rằng tính cách tôi bây giờ, cũng bị ảnh hưởng ít nhiều từ ông, tất nhiên không đến mức tệ hại, nhưng cũng đủ để nói đó là một tính xấu. Mẹ tôi thì nhạy cảm, dễ xúc động, thương con và dễ mủi lòng. Do vậy anh trai tôi khi rơi vào con đường sai trái, cả hai đều hoang mang và không thể làm gì khác ngoài đánh, mắng, khuyên bảo như mọi bậc cha mẹ tại thời điểm đó. Nhưng tất cả đều thất bại và chẳng thể giúp anh trai tôi thay đổi và hiểu ra lỗi lầm. Để rồi cho đến 15 năm tiếp theo, gia đình tôi vẫn cày lưng đi làm cho những món nợ không phải do mình gây ra.
Có lẽ vì đón nhận quá nhiều biến cố xảy ra trong gia đình khi tôi còn quá nhỏ, nên tôi đã trưởng thành nhanh hơn so với lũ bạn bằng tuổi. Ngày cấp 3, tôi có mối tình đầu tiên, không phải thoáng qua hay rung động nhẹ nhàng, mà nó thực sự là một tình yêu đặc biệt, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ tới. Cậu bạn ấy học lớp Toán, cao, gầy, đen, khá đẹp trai. Cậu ấy không phải hình mẫu lí tưởng kiểu như trong truyện ngôn tình: không học giỏi, không có tài lẻ, không lãng mạn, cũng chẳng ga lăng. Nhưng cậu ấy đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt, mà cho tới khi tôi lên xe hoa, vẫn để lại một nỗi buồn và tiếc nuối cho cả hai.
Bao nhiêu năm sau khi chia tay, cậu ấy nói với tôi rằng, cậu ấy rất yêu tôi, nhưng ở bên tôi nhiều khi cậu ấy thấy thật mệt mỏi và áp lực. Vì tôi có những mong chờ quá lớn, mà ở độ tuổi ấy cậu đã không thể hiểu được, nên đôi khi không biết phải làm sao. Tôi - những năm tháng ấy có nhiều điều thương tổn, chủ yếu là từ gia đình, nên tôi luôn sợ rằng sau này gia đình tôi cũng sẽ như thế, chồng tôi sẽ không hiểu những đau khổ ấy, sẽ cho rằng gia đình tôi là một điều gì đó đáng xấu hổ, bố mẹ chồng tôi sẽ coi thường gia đình tôi,... Thực sự khi ấy, tôi luôn nghĩ rằng cậu ấy sẽ là chồng tôi sau này.
15 tuổi, 16 tuổi, hay 17 tuổi. Còn quá trẻ để nghĩ đến những thứ xa hơn. Nhưng thật tệ là trong mối quan hệ của tôi và cậu ấy, tôi luôn luôn nghĩ đến những điều xấu xí đó. Nên mỗi lần có chuyện gì buồn, khi đứng bên cạnh kể lể với cậu, tôi lại nghĩ rằng cậu chẳng chịu hiểu tôi, chẳng chịu chia sẻ những nỗi buồn trong lòng tôi. Cứ như thế, khoảng cách trong lòng tôi, đến cậu, lại càng xa. Và rồi chúng tôi chia tay khi vừa bước chân lên đại học.
Thực ra, có rất nhiều điều tôi muốn làm lại. Ví dụ như kiên nhẫn hơn với sự trưởng thành của cậu ấy, ở bên cậu ấy vô lo vô nghĩ hay bớt ganh tị sân si với đứa bạn thân của mình một chút. Tôi nghĩ rằng nếu ngày xưa mình không lớn lên quá nhanh, thì mọi thứ sẽ dịu dàng và êm đềm hơn biết bao nhiêu.
Nhưng tôi cũng biết rằng, chuyện của ngày hôm qua, bước một bước, là không thể quay lại được.
Trong chúng ta, ai cũng có những tổn thương của tuổi trẻ. Chỉ đến khi cách xa nó, ta mới thấy sự tổn thương ấy, cũng có những dư vị ngọt ngào.
Theo Guu
Người giúp việc chạy dài vì mẹ quá khó tính Trong khi nhiều gia đình mệt mỏi vì không tìm được người giúp việc tin tưởng thì chị Thảo (40 tuổi) lại khổ sợ vì ai cũng "bỏ của chạy lấy người" do không chịu nổi sự khó tính, khó nết của mẹ chị. Điều mẹ cần thực sự là gì? Con có bao giờ chịu hiểu? Cuộc sống hiện đại với guồng...