Đan dệt những yêu thương
“Tình yêu ở xa như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và làm bùng lên ngọn lửa lớn”.
Mattronxoe
Sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu khi không có mùa đông, mùa của những cơn gió lạnh nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn – mùa của những ấm áp. Mùa đông cũng là mùa của những người con gái đan dệt yêu thương, cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan cài tình yêu, làm nên hạnh phúc.
Nhiều khi em ngồi một mình, chỉ ước có một người bên cạnh lúc này nhưng người đó phải là anh, nhất định là anh cơ. Và đôi khi, một mình lang thang, chỉ ước có anh bên cạnh. Đứng tựa cửa, em nhớ những lần đứng đón anh về, nhớ những cái ôm thật chặt sau cánh cửa khép lại, nhớ những nụ hôn nồng nàn nán lại mỗi sáng anh đi làm hay mỗi tối anh đi trực.
Em nhớ những buổi học, em chuyển những trang nhật ký của chúng mình thành bài tập cho cả lớp làm. Những buổi học có bóng dáng anh và em trong từng phiếu bài tập được phát ra, từng cấu trúc câu được chép lên. Em nhớ những buổi nghỉ dạy học, nấu cơm đợi anh đi làm về, ríu rít, êm đềm, đầm ấm yêu thương… Chợt nhớ anh. Nhớ rất nhiều, anh có hiểu?
Video đang HOT
Đã gần một tháng kể từ ngày căn nhà vắng bóng anh. Bếp nguội tanh, bàn ăn đầy bụi bẩn, người ta không còn thấy một cô giáo tất tưởi trên trường về hay sau những buổi học chạy ù ra chợ, mua mua, chọn chọn và gửi vào món ăn tất cả yêu thương của mình. Đồ đạc… mọi thứ trong nhà thiếu vắng bàn tay anh, hỏng hóc, “bướng bỉnh” rồi quay ra “ăn vạ” và “bắt nạt” em. Em mong anh về!
Người ta vẫn bảo khi niềm tin càng nhiều thì sự hồ nghi, ghen tuông vu vơ càng dày bấy nhiêu. Xa nhau, nhớ quay quắt, một chút tủi hờn len lỏi khi nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay, dù vẫn liên lạc nhưng vẫn có cảm giác khó nắm bắt, không chạm tới được. Khoảng cách sinh ra hoài nghi, sự im lặng tạo nên buồn tủi, thiếu quan tâm khiến cả hai có khoảng lặng rộng dần, rồi chỉ cần một thử thách nhỏ là nước mắt lại ứa ra khiến cả hai đứa đều mệt mỏi.
Em hiểu rằng yêu xa là một thử thách lớn, không nên tạo áp lực cho người mình yêu bằng những giận hờn vu vơ. Rõ ràng là nếu ở gần nhau thì giận hờn sẽ giúp hiểu nhau nhiều hơn nhưng khi đã có khoảng cách không gian thì giận hờn chỉ đẩy cả hai về phía xa dần. Em hiểu chứ, yêu xa, yêu chân thành thôi chưa đủ, cũng cần một chút lý trí, nêm một chút vị tha, thêm một chút sáng suốt trộn đều với thực tế cho ngấm mắm muối, rồi mới tạo thành món ăn ngon nhiều dinh dưỡng phải không anh? Nhưng tình cảm không phải nói là làm ngay được, tình yêu ở xa như ngọn lửa trong gió.
Ai đó đã nói rằng: “Tình yêu ở xa như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và làm bùng lên những ngọn lửa lớn”. Tình yêu không phải lúc nào cũng lãng mạn, bất diệt như con người vẫn mong. Không nhất thiết cứ phải là dòng thác ồn ào, náo nhiệt, dòng sông nhỏ êm đềm dưới hạ lưu lại thường là sự lựa chọn vững bền sau đó.
Nhưng dòng sông nào cũng có lúc dâng trào mùa lũ, cuốn băng đi tất cả những tù đọng để sau đó trở nên mới mẻ, trong trẻo và đẹp hơn. Chỉ cần trái tim có nắng, phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khung trời từ những ô kính vỡ
Nhớ nhung... Với em lúc này dường như là một thứ cảm xúc vô cùng xa xỉ!
Bởi lẽ, mọi trống vắng anh để lại từ lúc chúng mình xa nhau đã được lấp đầy bằng những yêu thương ngột ngạt, ở nơi em đứng - khoảng trời khác!
Không ướt át và mờ mịt như ngày mình gặp nhau, cũng không mang sắc xanh của màu trời những ngày có nắng. Nơi em đứng... bầu trời đêm gió lộng, ít sao và có một vầng trăng chưa tròn đầy. Bầu trời mà khi em ngước nhìn lên không còn phải nheo mắt đầy khó nhọc và... dễ dàng biết mấy nếu em muốn được ngắm nhìn một khoảng trời sẵn cho riêng mình "chòm sao này là của bé nhé!"
Bầu trời những ngày có anh, mây đen mù mịt, mưa kéo đến... lúc xối xả, lúc rả rích và lần nào hai đứa cũng ướt nhẹp. Nhưng rồi lại nắng rất nhanh, nắng chói chang và nền trời nới rộng đến kỳ lạ. Một khoảng đủ rộng để cầu vồng bảy sắc xuất hiện và em lại thích thú được dịp bắt anh mua đèn trời để thả lên đó một điều ước. Em nhớ rằng đã từng nói với anh: "Em ghét lắm là ghét những ngày nắng chói. Bởi lẽ đồng tử của em rất yếu và khó lòng thích nghi với những tia nắng rát chói lọi mùa hè. Thế nên, em thà dầm mưa chứ nhất định không muốn đi chơi ngày nắng".
Kể từ ngày xa nhau...
Em vẫn giữ thói quen không ra ngoài những ngày nắng chói. Tự nhốt mình lại sau khung cửa sổ và đờ đẫn nhìn màu trời thấm đẫm những mưa.
Em vẫn ngắm mưa, nhưng không dầm mình cho đến khi sụt sùi rúc đầu sau lưng anh nữa... Em sợ chạm lại những ký ức ướt đẫm ngày nào. Đành lòng, chỉ có thể nhìn những giọt long lanh táp vào khung kính, trong suốt rồi vỡ vụn, đôi lúc ngón tay lơ đãng quệt lên mảng hơi nước những dòng nhung nhớ...
Mưa tạnh rồi...! Bầu trời mùa thu em đang đứng đẹp lắm anh biết không?
Gió lộng thổi từng cơn làm xõa tóc rối, làm hỗn độn nỗi nhớ nhung xa xỉ ngày nào. Khung trời sẵn của em, chẳng có anh đứng đó... Vẫn những ngôi sao nhấp nháy, nhưng em ước một lần được thấy sao băng. Cũng giống như thú vui ngắm cầu vồng bảy sắc ngày nào, nhưng em chờ mỏi mắt mà không thấy. Chợt nhớ ra rằng, gần đây em hay ốm hơn trước, hay sụt sùi không phải vì dầm mưa mà vì những đêm giật mình tỉnh dậy thấy nước mắt ướt nhòe... Bỗng dưng, thèm cảm giác sau lưng ai đó sụt sùi những ngày nắng chói, những ngày dầm mưa!
Hà Nội - cho anh những ngày mùa thu trăng khuyết.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim vụn vỡ Tôi chưa kịp hạnh phúc thì giờ đây, sóng gió ùa về như cuốn phăng đi tất cả những cố gắng, những yêu thương mà tôi đong đầy theo ngày tháng. Tôi chia tay mối tình đầu trong nước mắt. Chẳng níu kéo, chẳng hận thù, tôi cứ thế 1 mình ra đi, tự bước trên con đường mà biết rằng nó đã...