Dẫn bồ về ngôi nhà cấp 4 để thử lòng và 1 cái kết không ngờ…
Tôi choáng váng khi nghe câu trả lời ấy, cảm thấy thật bỉ ổi và đê tiện. Thì ra, cô ta cũng chỉ vì tiền, những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn kia chỉ là những lời dối trá.
Tôi vốn là một người đàn ông lịch lãm, nhìn vẻ ngoài sang trọng, có tiền. Lấy vợ từ khi còn trẻ, khi còn hai bàn tay trắng chưa có gì, nên nhiều người không nghĩ tôi đã có gia đình. Ít khi tôi nói về gia đình của mình, vì điều đó khiến tôi cảm thấy mình như mất đi cơ hội để tiếp xúc với những cô gái đẹp. Có lẽ, vì kết hôn quá sớm và chỉ biết đến một người phụ nữ nên lòng tham trong người đàn ông nổi lên, tôi luôn muốn đóng giả người đàn ông chưa có vợ để tán tỉnh các cô gái chưa chồng.
Nhiều người đến khi biết tôi có gia đình thì bỏ chạy, có người thì cứ cuốn vào, lợi dụng quà cáp, chiều chuộng. Tôi hiểu mối quan hệ ấy nhưng chưa bao giờ tôi chân thành với bất cứ ai. Chỉ là những mối quan hệ chơi bời vì tôi đã có vợ và hai con nhỏ. Thật ra, đàn ông là thế, luôn muốn có cả vợ lẫn bồ. Tôi cũng chưa từng nghĩ bỏ vợ để cưới một người nào khác dù mối quan hệ vợ chồng tôi vô cùng tẻ nhạt.
Cho đến một ngày, tôi gặp em… Người con gái cuốn hút, xinh đẹp, dịu dàng, ân cần. Tôi cảm thấy như mình tìm lại được tình yêu ngày trẻ, yêu thương và lãng mạn. Tôi vô cùng yêu thương người phụ nữ này, yêu quên cả vợ con mình. Tôi quên luôn vai trò làm chồng, làm bố. Vợ tôi biết chuyện nhưng cấm nín, chỉ biết khóc thầm và cầu mong tôi quay về với gia đình. Cô ấy hiểu, hôn nhân sớm và đã trải qua bao nhiêu năm ở bên nhau khiến tôi và cô ấy đều thấy nhàm chán. Nhưng, cả hai chưa thực sự nỗ lực vun đắp lại tình cảm, chưa thực sự làm ấm lại ngôi nhà này nên mới xảy ra tình trạng vợ chồng chán nhau.
Có lẽ, trong mắt em, tôi là một gã trai quá hào hoa, quá đẹp và quá giàu có. Lương tôi không phải là quá cao nhưng có thể đáp ứng được những đòi hỏi của em. (Ảnh minh họa)
Cô ấy khóc như một đứa trẻ khi biết tôi có ý định ly hôn và chấp nhận cho cô ấy nuôi hai con nhỏ. Bố mẹ chia tay, con cái mới là người khổ, tôi biết, nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc và cô bồ quá cuốn hút, quá gợi cảm, cho tôi những lời lẽ ngọt ngào khiến tôi cảm thấy không còn lí trí nữa.
Cô ấy nói yêu tôi, hứa hẹn sẽ ở bên tôi suốt cuộc đời này và làm vợ tôi, chăm sóc tôi và bố mẹ tôi thật chu đáo. Nghe những lời cô bồ nói, tôi cảm thấy yêu thương vô cùng và chỉ muốn cưới cô ấy ngay lập tức để làm vợ của mình. Những giọt nước mắt của người vợ ngày nào giờ không còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Vợ tôi, con tôi, đã trở nên mờ nhạt trong lòng tôi…
Cô gái muốn cưới tôi làm chồng nói với tôi về một mái ấm hạnh phúc, có vợ có chồng và hứa hẹn sẽ sinh cho tôi thật nhiều con. Cô ấy nói lấy được tôi là hạnh phúc cả đời của người phụ nữ. Tôi tự hào vì cuối cùng mình cũng đã tìm được người phụ nữ hết lòng hết dạ vì mình (tất nhiên vợ tôi đã từng làm điều đó nhưng tôi không còn nhớ đến).
Có lẽ, trong mắt em, tôi là một gã trai quá hào hoa, quá đẹp và quá giàu có. Lương tôi không phải là quá cao nhưng có thể đáp ứng được những đòi hỏi của em. Nhà hàng sang trọng, đồ hiệu và những món quà đắt tiền em cần đến. Tôi cũng có thể dùng tài khoản của mình để trích ra cho em một khoản hàng tháng, bao nhiêu năm đi làm, không lẽ không có được số tiền ít ỏi? Tôi cũng có thể khiến cho em tin tưởng rằng tôi là một gã trai giàu, có thể tương xứng với đại gia khi có một chiếc xe hơi khá là đẹp. Thật ra, đàn ông mà, có xe hơi không phải chuyện khó nhất là người có thu nhập khá ổn. Chỉ là, tôi chưa dám so mình với đại gia…
Tôi có kể với em, tôi không giàu có gì cho lắm, thì em lại không tin. Em cứ nói “anh nói vậy để thử lòng em phải không? Anh không muốn em yêu anh vì tiền đúng không? Em biết là anh giàu có vì anh đã cho em quá nhiều thứ, em tin anh…”. Cô ấy nói như vậy khiến tôi có chút suy nghĩ nhưng mà, vẫn cứ yêu và thương…
Video đang HOT
Tôi cũng không phải quá giàu có như bồ vẫn nghĩ, chỉ là tôi nói cô ấy không tin khi thấy cách ăn mặc và tiêu tiền của tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày đó, tôi đưa cô bồ về ra mắt bố mẹ, hi vọng bố mẹ sẽ chấp nhận mối quan hệ này. Biết tôi bỏ vợ, bố mẹ buồn lắm nhưng mà vẫn phải chấp nhận vì tôi là con trai của bố mẹ. Về đến nhà, cô bồ trừng mắt nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi cũng không biết phản ứng ấy là gì.
Bố mẹ tôi ở một căn nhà cấp 4 còn cũ kĩ và thô sơ, nhìn chân lấm tay bùn. Bố mẹ chân chất, nhìn nông dân, không phải là công chức cũng không sang chảnh gì. Ông bà đã già yếu, nên nhìn giản dị và thậm chí đến mức đạm bạc. Nhìn thấy bố mẹ tôi, cô ấy ngượng nghịu rồi.
Suốt buổi hôm đó, ngồi ăn cơm, cô ấy không nói một lời nào, bố mẹ tôi hỏi gì thì nói đó. Cũng không dám xuống bếp nấu nướng vì nhà tôi còn đun bếp than. Cô ấy cứ bảo “nhà anh nóng nhỉ?”. Thấy thái độ của bồ, tôi có chút buồn và nói một câu &’sau này, nếuchúng ta cưới nhau, chúng ta có thể sẽ về đây thường xuyên với bố mẹ, bố mẹ già rồi, em ạ…”. Nghe xong câu đó, cô bồ của tôi không nói gì, lắc đầu một cách khó hiểu.
Bố mẹ tôi vốn ở trong mái nhà tranh, tôi nhiều lần nói đầu tư tiền sửa chữa nhà cửa nhưng bố mẹ không đồng ý. Ông bà muốn ở nguyên như thế, lưu giữ kỉ niệm và không quan trọng gì việc vật chất. Chỉ cần con cái vương trưởng là ông bà vui rồi.
Tôi cũng không phải quá giàu có như bồ vẫn nghĩ, chỉ là tôi nói cô ấy không tin khi thấy cách ăn mặc và tiêu tiền của tôi.
Ngay ngày hôm sau, tôi có gọi điện cho bồ nhưng cô ấy không bắt máy. Một tuần sau tôi mới tìm cách liên lạc được với cô bồ, mong cô ấy giải thích tại sao. Cô ấy trả lời thẳng thắn một cách đáng sợ &’tưởng anh giàu có thế nào tôi mới đồng ý yêu anh, cưới anh chứ nhà anh nghèo như thế, bố mẹ anh quê mùa như vậy thì đến mùa quýt anh nhé. Tôi thiếu gì người mà phải lấy anh. Bai anh, về với vợ con đi anh…’
Tôi choáng váng khi nghe câu trả lời ấy, cảm thấy thật bỉ ổi và đê tiện. Thì ra, cô ta cũng chỉ vì tiền, những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn kia chỉ là những lời dối trá. Đàn bà tham tiền, đàn ông tham sắc là như vậy…
Tôi nhớ ngày đưa vợ mình về quê, bố mẹ còn đun bếp rơm rạ, cô ấy cũng vào bếp nấu nướng không quản nóng bức, xúc động vô cùng. Vợ của tôi chưa từng chê bai tôi một lời nào, chưa từng chê bố mẹ tôi nghèo dù gia đình cô ấy khá giả lắm. Tôi cũng chưa từng thấy cô ấy ái ngại bất cứ thứ gì ở quê nhà nghèo xác xơ như nơi tôi và bố mẹ đang sống… Thế mà, tôi lại phụ tình vợ, lại bỏ lại vợ và hai đứa con bơ vơ…
Giờ, tôi thấy ân hận vô cùng, chỉ muốn chạy về bên vợ con ngay lúc này và cầu xin cô ấy tha thứ. Nhưng liệu người phụ nữ mạnh mẽ ấy có chấp nhận cho tôi không, có cho tôi cơ hội làm lại từ đầu hay không? Bài học ngày hôm nay có lẽ là sự trả giá cho tôi, gã đàn ông tham lam, phụ tình người tốt.
Vợ ơi, anh sai rồi, cho anh về với em và con, nhé em… Cầu xin em tha thứ!
Theo Afamily
Dẫn bồ về ngôi nhà cấp 4 để thử lòng và cái kết không ngờ...
Tôi choáng váng khi nghe câu trả lời ấy, cảm thấy thật bỉ ổi và đê tiện. Thì ra, cô ta cũng chỉ vì tiền, những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn kia chỉ là những lời dối trá.
Có lẽ, trong mắt em, tôi là một gã trai quá hào hoa, quá đẹp và quá giàu có. Lương tôi không phải là quá cao nhưng có thể đáp ứng được những đòi hỏi của em. (Ảnh minh họa)
Tôi vốn là một người đàn ông lịch lãm, nhìn vẻ ngoài sang trọng, có tiền. Lấy vợ từ khi còn trẻ, khi còn hai bàn tay trắng chưa có gì, nên nhiều người không nghĩ tôi đã có gia đình. Ít khi tôi nói về gia đình của mình, vì điều đó khiến tôi cảm thấy mình như mất đi cơ hội để tiếp xúc với những cô gái đẹp. Có lẽ, vì kết hôn quá sớm và chỉ biết đến một người phụ nữ nên lòng tham trong người đàn ông nổi lên, tôi luôn muốn đóng giả người đàn ông chưa có vợ để tán tỉnh các cô gái chưa chồng.
Nhiều người đến khi biết tôi có gia đình thì bỏ chạy, có người thì cứ cuốn vào, lợi dụng quà cáp, chiều chuộng. Tôi hiểu mối quan hệ ấy nhưng chưa bao giờ tôi chân thành với bất cứ ai. Chỉ là những mối quan hệ chơi bời vì tôi đã có vợ và hai con nhỏ. Thật ra, đàn ông là thế, luôn muốn có cả vợ lẫn bồ. Tôi cũng chưa từng nghĩ bỏ vợ để cưới một người nào khác dù mối quan hệ vợ chồng tôi vô cùng tẻ nhạt.
Cho đến một ngày, tôi gặp em... Người con gái cuốn hút, xinh đẹp, dịu dàng, ân cần. Tôi cảm thấy như mình tìm lại được tình yêu ngày trẻ, yêu thương và lãng mạn. Tôi vô cùng yêu thương người phụ nữ này, yêu quên cả vợ con mình. Tôi quên luôn vai trò làm chồng, làm bố. Vợ tôi biết chuyện nhưng cấm nín, chỉ biết khóc thầm và cầu mong tôi quay về với gia đình. Cô ấy hiểu, hôn nhân sớm và đã trải qua bao nhiêu năm ở bên nhau khiến tôi và cô ấy đều thấy nhàm chán. Nhưng, cả hai chưa thực sự nỗ lực vun đắp lại tình cảm, chưa thực sự làm ấm lại ngôi nhà này nên mới xảy ra tình trạng vợ chồng chán nhau.
Cô ấy khóc như một đứa trẻ khi biết tôi có ý định ly hôn và chấp nhận cho cô ấy nuôi hai con nhỏ. Bố mẹ chia tay, con cái mới là người khổ, tôi biết, nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc và cô bồ quá cuốn hút, quá gợi cảm, cho tôi những lời lẽ ngọt ngào khiến tôi cảm thấy không còn lí trí nữa.
Cô ấy nói yêu tôi, hứa hẹn sẽ ở bên tôi suốt cuộc đời này và làm vợ tôi, chăm sóc tôi và bố mẹ tôi thật chu đáo. Nghe những lời cô bồ nói, tôi cảm thấy yêu thương vô cùng và chỉ muốn cưới cô ấy ngay lập tức để làm vợ của mình. Những giọt nước mắt của người vợ ngày nào giờ không còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Vợ tôi, con tôi, đã trở nên mờ nhạt trong lòng tôi...
Cô gái muốn cưới tôi làm chồng nói với tôi về một mái ấm hạnh phúc, có vợ có chồng và hứa hẹn sẽ sinh cho tôi thật nhiều con. Cô ấy nói lấy được tôi là hạnh phúc cả đời của người phụ nữ. Tôi tự hào vì cuối cùng mình cũng đã tìm được người phụ nữ hết lòng hết dạ vì mình (tất nhiên vợ tôi đã từng làm điều đó nhưng tôi không còn nhớ đến).
Có lẽ, trong mắt em, tôi là một gã trai quá hào hoa, quá đẹp và quá giàu có. Lương tôi không phải là quá cao nhưng có thể đáp ứng được những đòi hỏi của em. Nhà hàng sang trọng, đồ hiệu và những món quà đắt tiền em cần đến. Tôi cũng có thể dùng tài khoản của mình để trích ra cho em một khoản hàng tháng, bao nhiêu năm đi làm, không lẽ không có được số tiền ít ỏi? Tôi cũng có thể khiến cho em tin tưởng rằng tôi là một gã trai giàu, có thể tương xứng với đại gia khi có một chiếc xe hơi khá là đẹp. Thật ra, đàn ông mà, có xe hơi không phải chuyện khó nhất là người có thu nhập khá ổn. Chỉ là, tôi chưa dám so mình với đại gia...
Tôi có kể với em, tôi không giàu có gì cho lắm, thì em lại không tin. Em cứ nói "anh nói vậy để thử lòng em phải không? Anh không muốn em yêu anh vì tiền đúng không? Em biết là anh giàu có vì anh đã cho em quá nhiều thứ, em tin anh...". Cô ấy nói như vậy khiến tôi có chút suy nghĩ nhưng mà, vẫn cứ yêu và thương...
Tôi cũng không phải quá giàu có như bồ vẫn nghĩ, chỉ là tôi nói cô ấy không tin khi thấy cách ăn mặc và tiêu tiền của tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày đó, tôi đưa cô bồ về ra mắt bố mẹ, hi vọng bố mẹ sẽ chấp nhận mối quan hệ này. Biết tôi bỏ vợ, bố mẹ buồn lắm nhưng mà vẫn phải chấp nhận vì tôi là con trai của bố mẹ. Về đến nhà, cô bồ trừng mắt nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi cũng không biết phản ứng ấy là gì.
Bố mẹ tôi ở một căn nhà cấp 4 còn cũ kĩ và thô sơ, nhìn chân lấm tay bùn. Bố mẹ chân chất, nhìn nông dân, không phải là công chức cũng không sang chảnh gì. Ông bà đã già yếu, nên nhìn giản dị và thậm chí đến mức đạm bạc. Nhìn thấy bố mẹ tôi, cô ấy ngượng nghịu rồi.
Suốt buổi hôm đó, ngồi ăn cơm, cô ấy không nói một lời nào, bố mẹ tôi hỏi gì thì nói đó. Cũng không dám xuống bếp nấu nướng vì nhà tôi còn đun bếp than. Cô ấy cứ bảo "nhà anh nóng nhỉ?". Thấy thái độ của bồ, tôi có chút buồn và nói một câu &'sau này, nếuchúng ta cưới nhau, chúng ta có thể sẽ về đây thường xuyên với bố mẹ, bố mẹ già rồi, em ạ...". Nghe xong câu đó, cô bồ của tôi không nói gì, lắc đầu một cách khó hiểu.
Bố mẹ tôi vốn ở trong mái nhà tranh, tôi nhiều lần nói đầu tư tiền sửa chữa nhà cửa nhưng bố mẹ không đồng ý. Ông bà muốn ở nguyên như thế, lưu giữ kỉ niệm và không quan trọng gì việc vật chất. Chỉ cần con cái vương trưởng là ông bà vui rồi.
Tôi cũng không phải quá giàu có như bồ vẫn nghĩ, chỉ là tôi nói cô ấy không tin khi thấy cách ăn mặc và tiêu tiền của tôi.
Ngay ngày hôm sau, tôi có gọi điện cho bồ nhưng cô ấy không bắt máy. Một tuần sau tôi mới tìm cách liên lạc được với cô bồ, mong cô ấy giải thích tại sao. Cô ấy trả lời thẳng thắn một cách đáng sợ &'tưởng anh giàu có thế nào tôi mới đồng ý yêu anh, cưới anh chứ nhà anh nghèo như thế, bố mẹ anh quê mùa như vậy thì đến mùa quýt anh nhé. Tôi thiếu gì người mà phải lấy anh. Bai anh, về với vợ con đi anh...'
Tôi choáng váng khi nghe câu trả lời ấy, cảm thấy thật bỉ ổi và đê tiện. Thì ra, cô ta cũng chỉ vì tiền, những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn kia chỉ là những lời dối trá. Đàn bà tham tiền, đàn ông tham sắc là như vậy...
Tôi nhớ ngày đưa vợ mình về quê, bố mẹ còn đun bếp rơm rạ, cô ấy cũng vào bếp nấu nướng không quản nóng bức, xúc động vô cùng. Vợ của tôi chưa từng chê bai tôi một lời nào, chưa từng chê bố mẹ tôi nghèo dù gia đình cô ấy khá giả lắm. Tôi cũng chưa từng thấy cô ấy ái ngại bất cứ thứ gì ở quê nhà nghèo xác xơ như nơi tôi và bố mẹ đang sống... Thế mà, tôi lại phụ tình vợ, lại bỏ lại vợ và hai đứa con bơ vơ...
Giờ, tôi thấy ân hận vô cùng, chỉ muốn chạy về bên vợ con ngay lúc này và cầu xin cô ấy tha thứ. Nhưng liệu người phụ nữ mạnh mẽ ấy có chấp nhận cho tôi không, có cho tôi cơ hội làm lại từ đầu hay không? Bài học ngày hôm nay có lẽ là sự trả giá cho tôi, gã đàn ông tham lam, phụ tình người tốt.
Vợ ơi, anh sai rồi, cho anh về với em và con, nhé em... Cầu xin em tha thứ!
Theo Phununews
Dẫn bạn gái về ngôi nhà cấp 4 dột nát ở quê để thử lòng, ai ngờ... Vừa thấy tôi giới thiệu ngôi nhà cấp 4 dột nát, bé tý trước mặt là nhà tôi Lam đã có quyết định bất ngờ khiến cả nhà tôi đều choáng về cô bạn gái này. Chúng tôi quyết định cuối năm nay sẽ cưới để tình cảm của 2 đứa thêm sâu nặng hơn (ảnh minh họa) Tôi quen Lam trong 1...