Đàn bà, phải học cách buông tay khi đã không còn hạnh phúc!
Đến lúc phải buông thì nhất định phải buông, dù rằng bạn tuyệt tình với mình, tàn nhẫn với người. Hãy hiểu, có kết thúc đau thương thì mới có thể bắt đầu hạnh phúc mới.
Từ ngày người bạn thân đi lấy chồng, tôi cũng ít hẹn hò với nó. Vì nghĩ rằng, khi người ta đã có gia đình thì bận tối mắt vào làm gì có thời gian thong dong, nhấm nháp tách cà phê.
Bẵng đi một thời gian, người bạn ấy hẹn tôi. Gặp nó, tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên, một cô gái luôn tràn trề sức sống đâu rồi. Tôi gặng hỏi thì cô bạn mới nói: “Tao đang không cảm thấy hạnh phúc mày à!”.
Tôi giật mình, sao lại không hạnh phúc, lấy người mình yêu cơ mà hôn nhân của bạn tôi là tự nguyện mà. Trước đây, cả tôi và cô ấy luôn cùng quan điểm, cuộc sống này vô thường, ngày nào cũng phải làm mình hạnh phúc.
Chúng tôi làm công việc khiến mình hạnh phúc. Chúng tôi yêu đương vì muốn hạnh phúc. Chúng tôi kết hôn cũng vì muốn hạnh phúc. Tôi và bạn đều cùng quan điểm phải gắn hai chữ “hạnh phúc” vào mọi sự lựa chọn trong cuộc đời mình. Vì vậy, câu nói trên chẳng khác nào nói rằng bạn tôi đang sống từng ngày như ở địa ngục.
Tôi hỏi tại sao lại không hạnh phúc? Bạn tôi bắt đầu kể về cuộc hôn nhân đã không còn vẹn tròn của mình. Cô ấy phát hiện chồng ngoại tình. Bạn tôi bằng lòng tha thứ cho chồng, nhưng anh ta lại chẳng đoái hoài hối lỗi là bao. Kết thúc câu chuyện là tiếng thở dài mỏi mệt của bạn.
Bất giác, tôi bảo bạn hãy kết thúc đi. Bạn tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ nói rằng không thể kết thúc cuộc hôn nhân này vì con cái, vì gia đình, vì…quá nhiều thứ.
Tôi chỉ hỏi, vậy có lý do nào là vì bản thân, vì hạnh phúc của cô ấy hay không? Bạn tôi cúi đầu, không trả lời. Tôi biết rõ ràng cô ấy đã luôn có câu trả lời cho mình. Chỉ là, đàn bà mà, thương nhiều, yêu sâu, cứ thế mà không buông bỏ được.
Video đang HOT
Đàn bà hiểu khi bị bội bạc thì cuộc hôn nhân chẳng thể về nguyên vẹn dù lòng có bao dung cỡ nào. Đàn bà cứ lấy hết lý do này đến lý do kia để níu giữ. Nhưng hạnh phúc đâu còn.
Đàn bà phải hiểu, nếu bản thân ta không thể hạnh phúc thì ta chẳng đủ sức khiến ai hạnh phúc cả. Đừng tự giao cho mình trọng trách phải hy sinh mà nghĩ cho gia đình, cho con cái của mình.
Không ai trong số họ có thể thoải mái nhận sự hy sinh quá sức của ta cả. Rồi ta lại tự trách mình vì những tổn thương và mất mát mà kẻ không đáng gây ra.
Đừng vậy nữa! Đừng tự giam cầm mình trong một chiếc lồng quá sức chịu đựng nữa! Đàn bà, phải học cách buông tay khi đã không còn hạnh phúc.
Đàn bà buông tay đúng lúc, dứt tình khi nên mới là đàn bà khôn. Nếu người yêu đánh bạn, buông tay đi. Nếu hôn nhân bất hạnh, buông tay đi.
Nếu bạn không hạnh phúc, buông tay đi. Nếu đã từng hàn gắn vẫn bằng không, buông tay đi. Đừng ngần ngại kết thúc khi bạn biết rõ mình đã kiệt sức rồi, rằng bản thân không còn có thể hạnh phúc được nữa.
Đến lúc phải buông thì nhất định phải buông, dù rằng bạn tuyệt tình với mình, tàn nhẫn với người. Hãy hiểu, có kết thúc đau thương thì mới có thể bắt đầu hạnh phúc mới. Đời đàn bà, đã chọn thì phải chịu, chịu không được thì nhất định phải buông.
Theo Giadinhmoi.vn
"Tôi đã bình tĩnh rời bỏ cuộc hôn nhân của mình thế nào?"
Tờ đơn li hôn không phải giấy khai tử cuộc đời bạn, nó chỉ là tờ giấy khai tử cho một cuộc hôn nhân đã không còn hạnh phúc.
Tôi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chồng tôi làm kinh doanh, phần lớn thời gian anh ở xa gia đình. Một mình tôi ở nhà cặm cụi chăm hai con, anh ít về nhà tới mức hàng xóm nhìn vào ai cũng tưởng tôi đã li dị chồng. Tôi biết anh đi làm xa cũng vì lo kinh tế cho gia đình, nhưng giây phút cả nhà quây quần cùng nhau cũng quan trọng lắm chứ. Lúc con ốm, tôi đau, một cuộc điện thoại từ anh cũng không có. "Vì lúc đó anh đang bận bù đầu, không nghe điện thoại được" - anh nói thế.
Hè năm ngoái, tôi phát hiện anh ngoại tình khi tôi dắt hai con đi du lịch. Anh nói rằng anh rất bận, không thể đi cùng ba mẹ con tôi được. Anh dắt cô gái ấy về nhà mà không hề hay biết vì con ốm nên tôi phải về nhà sớm hơn dự định. Tôi suy sụp. Tôi khóc mỗi đêm. Nhưng tuyệt nhiên tôi không chất vấn hay trách móc anh. Tôi cũng không cần biết cô gái ấy là ai, cô ta hơn tôi ở điểm nào, và tại sao cô ta lại can tâm phá nát gia đình tôi.
Tôi chỉ hỏi anh duy nhất một câu: "Sao anh không cùng cô ta tới khách sạn mà lại dắt cô ta về nhà?". Bạn nghĩ tôi cao thượng? Không đâu. Một người đàn ông đã luôn vắng mặt lúc vợ đau, con ốm nhưng lại sẵn lòng mời tình nhân về nhà khi vợ con tạm đi vắng, thì chất vấn để làm gì. Chất vấn chỉ khiến tôi thêm đau.
Tôi im lặng suốt mấy tháng sau đó. Tôi không nói chuyện, không nghe điện thoại, tôi coi như anh chưa hề tồn tại trong cuộc sống của mình. Sự im lặng của tôi khiến anh sợ hãi. Anh quyết định thú nhận tất cả với tôi rồi mong tôi rộng lòng tha thứ. Và thế là, tôi biết thêm một sự thực: anh đã phản bội tôi từ khi tôi bắt đầu sinh bé thứ hai. Và cô gái tôi tình cờ bắt gặp trong phòng ngủ của mình hôm đó không phải là người duy nhất. Chút niềm tin còn sót lại trong tôi đã bị anh làm vỡ vụn.
(Ảnh minh họa)
Tôi nói với anh rằng tôi cần thêm thời gian để quên đi mọi chuyện. Anh đồng ý. Suốt một năm sau đó, tôi tập làm quen với cuộc sống không có anh. Tôi vẫn nói chuyện với anh, vẫn chuẩn bị quần áo cho anh trước mỗi chuyến công tác dài ngày, vẫn gọi và nghe điện thoại của anh. Nhưng tôi đã âm thầm sắp xếp và chuẩn bị một cuộc sống khác trước khi gửi anh tờ đơn li dị.
Tôi đã gần bốn mươi tuổi, không còn là cô gái hai mươi, ba mươi tuổi để có thể nằm khóc lóc từ ngày này qua tháng nọ, càng không thể gào thét hay chửi bới chỉ để thỏa mãn cảm xúc cá nhân. Tôi đã có con. Mọi hành xử và quyết định của tôi đều có ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc và cuộc sống sau này của các con. Vì thế, tôi không thể hấp tấp, hồ đồ.
Tôi may mắn có công việc ổn định, thu nhập khá. Số tiền tiết kiệm bấy lâu đủ để tôi mua một căn nhà nhỏ cho ba mẹ con. Tôi tìm luật sư để bàn bạc mọi chuyện. Tôi âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ, để đến khi tôi thật sự sẵn sàng, tôi sẽ kí vào tờ đơn đã viết sẵn. Trong suốt một năm đó, đã có nhiều lần tôi buông tay vì quá mỏi mệt. Nhưng chỉ cần nhớ tới sự vô tâm của anh, cái cách anh xuất hiện trong gia đình không khác gì một vị khách, hoàn toàn thờ ơ với các con lại khiến tôi sực tỉnh.
Ngày chúng tôi ra tòa, bố mẹ khóc lóc van nài tôi hãy suy nghĩ lại thật kĩ, bạn bè trách móc tôi lạnh lùng và chẳng biết nghĩ cho các con. Nhưng bạn ơi, những đau đớn, thất vọng, đổ vỡ trong tôi, cuộc sống thiếu thốn tình cảm lẫn sự quan tâm từ bố của các con tôi, có ai hiểu không? Những đêm con tôi co giật vì sốt cao, giấc ngủ không tròn vì thi thoảng lại giật mình tỉnh dậy hỏi "Bố con đâu rồi?", cả những dịp đặc biệt các con chỉ có mỗi mình mẹ, có ai thấy không?
Nếu chỉ cần đi làm kiếm tiền gửi về nuôi con, thì chồng tôi chỉ là bố nuôi của các con chứ đâu phải bố ruột. Đâu phải đàn ông cứ ngoại tình rồi khi bị phát hiện thì lại quay đầu về nhà hối lỗi với vợ đã là xong. Tôi cũng muốn tha thứ và lãng quên lắm chứ, nhưng đâu phải cứ muốn là làm được. Giả sử nếu chồng tôi ngoại tình mà không bị phát hiện, thì anh sẽ còn giả dối với tôi đến tận bao giờ?
Tôi và các con dọn ra ở riêng. Tôi vẫn đi làm, các con tôi vẫn đi học. Cuộc sống thiếu vắng đi một người thậm chí còn khiến tôi thấy dễ chịu hơn, vì mỗi ngày tôi không còn day dứt tự hỏi: "Rốt cục, tôi lấy chồng để làm gì? Chồng tôi đang ở đâu?". Ba mẹ con tôi đã có một cuộc sống thoải mái, cùng nhau nấu ăn, đi xem phim, mua sắm và đi du lịch.
Sau li hôn, tôi nhận thấy mình càng phải yêu thương bản thân nhiều hơn. Các con tôi sẽ hạnh phúc hơn khi thấy một tôi vui vẻ, một tôi tự tin, một tôi hạnh phúc. Chúng không muốn thấy một người mẹ lúc nào cũng ủ rũ, than phiền, khóc lóc và suy sụp. Bạn bảo tôi không vì con ư? Tôi đã nỗ lực để trở thành một bà mẹ độc lập, mạnh mẽ và hạnh phúc, cũng là vì các con.
Tôi không đánh ghen, càng không dùng con cái để níu kéo một cuộc hôn nhân đã tàn, là tôi ích kỉ. Đúng thế! Một người phụ nữ không biết yêu bản thân mình trước nhất, là một người phụ nữ đáng thương. Tôi từng thấy có những người phụ nữ tìm "tình địch" để đánh ghen rồi thậm chí còn quay cả clip tung lên mạng. Tôi từng thấy có những người phụ nữ kiên quyết không li dị chồng mà tiếp tục chung sống để dằn vặt chồng.
Tôi cũng từng thấy có những người phụ nữ ngoại tình để trả thù chồng, hoặc tệ hại hơn - giết chồng. Đó không phải là giải pháp hay lối thoát. Đó là tự hành hạ mình, tự hủy hoại cuộc sống của chính mình. Đừng chỉ vì một con sâu mà đốt cháy cả một khóm hồng. Hãy nhẹ nhàng bắt sâu ra, tiếp tục chăm sóc cho khóm hồng ấy ngày một thêm xanh tươi, rực rỡ.
Hôn nhân đã ít nhiều trải qua sóng gió, cũng giống như một chiếc áo rách đã được may vá lại. Vết rách dù nhỏ hay lớn, đường kim mũi chỉ dù có chắc chắn đến đâu, thì khả năng chỗ vá bị bục chỉ là rất lớn.
Tôi chỉ muốn nói rằng, không phải cứ rộng lòng là tha thứ được, cứ hứa hẹn là sẽ không tiếp tục mắc sai lầm. Để hàn gắn đổ vỡ hôn nhân, cần rất nhiều bản lĩnh. Nhưng khi một cuộc hôn nhân đã sắp tàn, tức người trong cuộc đã không còn thiết tha hàn gắn nữa, thì nên buông tay thôi. Tờ đơn li hôn không phải giấy khai tử cuộc đời bạn, nó chỉ là tờ giấy khai tử cho một cuộc hôn nhân đã không còn hạnh phúc. Và tôi đã chọn cách bơi ra khỏi cuộc hôn nhân bế tắc của mình, để tìm một cuộc sống khác vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Theo Afamily
Có tiền, có nhà, có xe sau khi lấy chị tôi, anh ta quay lại với người yêu cũ Nhưng cưới nhau về rồi, chị cay đắng nhận ra anh chỉ yêu tiền chứ chẳng hề yêu chị. Ngày yêu nhau, mọi thứ anh làm chỉ để chiều lòng cô con gái của một người giàu có. "Sinh ra là đàn bà đã khổ, lấy nhầm chồng còn khổ hơn". Chỉ có đàn bà trải qua biết bao tổn thương, đắng chát...