Đàn bà phải đi đán.h ghe.n là đàn bà số khổ
Đàn bà đán.h ghe.n số khổ bởi chồng phản bội mình, chồng vô trách nhiệm với gia đình. Nhưng sao không đán.h kẻ đã phản bội mà lại đi đán.h tình địch? Có phải sợ về bị chồng đán.h lại.
Đàn bà đán.h ghe.n số khổ
Cứ mỗi lần trên mạng xuất hiện thông tin giậ.t chồn.g, đán.h ghe.n, nhìn quanh chỉ thấy đàn bà chui vào mắn.g nhiế.c, mạ.t sá.t nhau. Nào là con… đấy không giế.t không được, ai đời lại đi giậ.t chồn.g người khác như thế. Con này đán.h cho nó chế.t đi, con này nhà ai mà mất dạy thế… thấy chạnh lòng.
Đàn ông không muốn ngoạ.i tìn.h, chắc đàn bà đi ngoạ.i tìn.h với nhau?
Đàn bà đến tận cùng, ai chẳng muốn kiếm cho mình một thằng đàn ông ra hồn để gởi gắm, yêu thương, hay chỉ đơn giản nhất là tối về có một người đàn ông trên giường, chẳng để làm gì ngoài việc vùi đầu vô lòng nũng nịu: “Anh ơi, hôm nay em mệt lắm!”. Có khi biết ngây khờ, biết người đó đã yên bề gia thất nhưng vì cái yếu lòng, đàn bà nhắm mắt chọn bừa, cốt chỉ để có người yêu thương mình trong thoáng chốc.
Video đang HOT
Đàn bà sao lúc đán.h ghe.n, không nhè ngay thằng chồng mình mà nắm đầu đán.h, hay sợ rằng đán.h nó rồi để vài ngày nữa thì qua việc về nhà nó đán.h lại mình. Nhu nhược vậy thì đừng đi đán.h ghe.n, đã đán.h thì đán.h cho đều, đán.h cả cái nguyên nhân, cái hậu quả, chứ nhè vô cái kẻ yếu hơn, mà lại cùng phận đàn bà mà đán.h làm chi.
Đàn ông đọc tin, thấy mấy chuyện giậ.t chồn.g ngoại tình như vậy, một là bỏ qua, hai là ngồi nghĩ sao thằng kia nó sướng thế, ba là canh coi lúc đán.h có hở hàng gì không, còn lại toàn nghĩ, đàn bà gì kinh thế, đi đán.h nha.u giành đàn ông.
Bởi vậy, đàn bà đán.h ghe.n là đàn bà khổ, cái khổ từ chuyện với chồng đã không còn mặn nồng, thành cái bất lực đến mức trút cơn giận lên đầu đàn bà khác mà quên rằng người cần trút trước hết phải là ông chồng của mình.
Đàn bà với nhau, thương nhau một chút, bênh nhau một chút, bảo vệ nhau một chút, có phải hơn là để đàn ông nhìn và co.i thườn.g mình không… Đàn bà với nhau…
Theo VNE
Có những lúc ta bỗng thấy... lười yêu!
Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, không cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy mình mạnh mẽ lên nhiều!
Thật đấy!
Lười yêu, không phải không có cảm giác với ai, hay không có ai yêu mình. Mà bởi đã nhìn tình yêu bằng một đôi mắt khác. Không phải những buổi chiều mưa, con đường, tiếng hát; không phải nụ cười trong bữa ăn nấu cùng nhau; càng không phải góc quán quen hò hẹn, nhìn nhau là đã thấy hạnh phúc... Mà, tình yêu là chờ đợi, là nỗi buồn giấu kín, là chịu đựng, là tổn thương, là đau, là chia ly. Nhìn đâu cũng thấy buồn thấy khổ - lười yêu là phải rồi!
Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, không cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy mình mạnh mẽ lên nhiều!
Lười yêu, sống thoáng ra thì đã sao? Hư hỏng trong nguyên tắc của bản thân thì đã sao? Bởi lười yêu nên chẳng cần phải thật tốt để gây ấn tượng với ai. Chẳng cần phải nết na thùy mị, chẳng cần phải nấu ăn cho ngon hay phải biết cắm hoa thêu thùa... Cũng khỏe phết!
Lười yêu - đôi khi cũng thấy chán. Chẳng có ai bên cạnh mỗi lúc yếu mềm, chẳng có cái ôm vỗ về ấm áp, cũng chẳng biết gọi ai khi gặp khó khăn nguy hiểm. Chẳng thể có được cái cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, chẳng biết bao giờ trái tim lại đậ.p rộn ràng, lý trí mới lại thổn thức, chẳng thể nếm cái hương vị yêu thương bằng ánh mắt, nụ cười... Nhưng chán còn đỡ hơn cái nỗi buồn âm ỉ. (Tất nhiên, Tình yêu không phải lúc nào cũng buồn; đó chỉ là cách ngẫm chủ quan). Sẽ không phải quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ của ai, không phải âm thầm nén đi cái tôi của mình, không hờn ghen không oán trách, không phải đau phải khóc, không tổn thương! Mọi thứ thật bình yên biết bao... Lười yêu để tránh cái "hạnh phúc đi đôi đau khổ" và chọn cái bình yên. Lựa chọn đâu có lỗi?
Thế nhưng...
Sẽ khó khăn biết bao khi đối diện với tình cảm của ai đó. Chân muốn bước tới mà lòng thì níu lại. Không phải lòng không yêu thương mà vì chẳng còn lòng tin vào hạnh phúc, cũng không tin vào bản thân mình đủ sức giữ lấy nó. Sợ tổn thương, sợ khổ sợ buồn, sợ đổ vỡ. Không tin nên lười yêu, sợ nên lười yêu. Nhưng nếu cứ như vậy thì làm tổn thương người khác... Không bắt người ta chờ đợi, nhưng nếu họ quay đi thì cũng buồn. Chắc do bản thân ích kỷ quá... Không cố gắng huyễn hoặc tình cảm của bản thân mà cho mình cơ hội và thời gian để... yêu lại.
Mà suy cho cùng, vẫn lười yêu...
Bởi sợ quan tâm người ta không đủ đầy, yêu thương không nhiều để chấp nhận hay sửa đổi, không đủ tốt để tự tin...; trong thâm tâm rất sợ làm tổn thương mình và tổn thương người.
Lẩn quẩn. Bế tắc. Đây là "giai đoạn lười yêu" của đời tui sao... Cái tuổ.i 22 vô cảm...
Theo Phunutoday
Sợ khổ khi yêu người giàu nhưng lười lao động Bạn là con trai út, cháu đích tôn nhưng lại không lo làm ăn, chỉ biết nhậu nhẹt thôi. Tôi ít tuổ.i nhưng tính tình và vẻ bề ngoài khá già dặn. Tôi biết bạn qua người bạn học cùng lớp thời sinh viên. Theo cảm nhận bạn rất thương và quan tâm tôi, sau nhiều lần cãi nhau, thậm chí có quãng...