Đàn bà phải đi đánh ghen là đàn bà số khổ
Đàn bà đánh ghen số khổ bởi chồng phản bội mình, chồng vô trách nhiệm với gia đình. Nhưng sao không đánh kẻ đã phản bội mà lại đi đánh tình địch? Có phải sợ về bị chồng đánh lại.
Đàn bà đánh ghen số khổ
Cứ mỗi lần trên mạng xuất hiện thông tin giật chồng, đánh ghen, nhìn quanh chỉ thấy đàn bà chui vào mắng nhiếc, mạt sát nhau. Nào là con… đấy không giết không được, ai đời lại đi giật chồng người khác như thế. Con này đánh cho nó chết đi, con này nhà ai mà mất dạy thế… thấy chạnh lòng.
Đàn ông không muốn ngoại tình, chắc đàn bà đi ngoại tình với nhau?
Đàn bà đến tận cùng, ai chẳng muốn kiếm cho mình một thằng đàn ông ra hồn để gởi gắm, yêu thương, hay chỉ đơn giản nhất là tối về có một người đàn ông trên giường, chẳng để làm gì ngoài việc vùi đầu vô lòng nũng nịu: “Anh ơi, hôm nay em mệt lắm!”. Có khi biết ngây khờ, biết người đó đã yên bề gia thất nhưng vì cái yếu lòng, đàn bà nhắm mắt chọn bừa, cốt chỉ để có người yêu thương mình trong thoáng chốc.
Đàn bà sao lúc đánh ghen, không nhè ngay thằng chồng mình mà nắm đầu đánh, hay sợ rằng đánh nó rồi để vài ngày nữa thì qua việc về nhà nó đánh lại mình. Nhu nhược vậy thì đừng đi đánh ghen, đã đánh thì đánh cho đều, đánh cả cái nguyên nhân, cái hậu quả, chứ nhè vô cái kẻ yếu hơn, mà lại cùng phận đàn bà mà đánh làm chi.
Đàn ông đọc tin, thấy mấy chuyện giật chồng ngoại tình như vậy, một là bỏ qua, hai là ngồi nghĩ sao thằng kia nó sướng thế, ba là canh coi lúc đánh có hở hàng gì không, còn lại toàn nghĩ, đàn bà gì kinh thế, đi đánh nhau giành đàn ông.
Video đang HOT
Bởi vậy, đàn bà đánh ghen là đàn bà khổ, cái khổ từ chuyện với chồng đã không còn mặn nồng, thành cái bất lực đến mức trút cơn giận lên đầu đàn bà khác mà quên rằng người cần trút trước hết phải là ông chồng của mình.
Đàn bà với nhau, thương nhau một chút, bênh nhau một chút, bảo vệ nhau một chút, có phải hơn là để đàn ông nhìn và coi thường mình không… Đàn bà với nhau…
Theo VNE
Vợ ngốc à! Anh không sợ khó, sợ khổ chỉ sợ không có vợ ở bên thôi
Vợ ngốc à. Anh có khổ mấy khổ nữa cũng không sao. Anh chỉ sợ không có vợ ở bên thôi. Những lúc khó khăn như thế này, vợ chồng mình phải cùng nắm tay nhau vượt qua chứ.
Vợ nói gì vậy. Anh đang mệt lắm, vợ đừng đùa ác như thế (ảnh minh họa)
Hơn mười năm qua Hùng luôn đi sớm về khuya để kiếm tiền nuôi vợ con ở nhà. Anh mới 38 tuổi mà trông Hùng già đi như người ngoài 40. Ngày trước khi mới lấy vợ Hùng là người đàn ông cao to vạm vỡ, nước da trắng. Nhưng từ khi lấy vợ sinh hai con đến nay, vẻ bề ngoài bắt mắt ấy không còn nữa. Thay vào đó là thân hình gầy nhom, nước da đen sạm vì nắng gió công trường đã làm anh thay đổi theo năm tháng.
Ngày trước khi bố mẹ Lan - vợ Hùng còn công ty, vợ chồng anh được ông bà cho hẳn một chi nhánh làm ăn kinh doanh. Nhưng không may công ty phá sản, vỡ nợ vợ chồng Hùng có bao nhiêu vốn liếng cũng mang ra giúp bố mẹ trả nợ. Đến khi nợ trả hết, thì hai gia đình chỉ còn bàn tay trắng. Thế là vợ chồng Hùng đâm đầu vào làm thuê. Bàn tay trắng hồng, mềm mại của Lan bây giờ đã thô ráp vì may vá hàng ngày. Làm bao nhiêu ấy cũng không đủ cho 4 miệng ăn trong gia đình. Vậy là Hùng quyết chí cày cuốc thêm buổi tối để gia đình có đồng ra đồng vào.
Nhìn chồng gầy đi từng ngày, mỗi tối về anh chỉ ăn vội bát cơm rồi leo lên giường ngủ vì mệt. Lan thương chồng biết bao nhiêu. Nhiều khi thấy cuộc sống bế tắc, túng quẫn quá Lan nói dở với Hùng.
- Anh này, anh vợ chồng mình...ly hôn đi.
- Vợ nói gì vậy. Anh đang mệt lắm, vợ đừng đùa ác như thế.
- Em nói thật đấy. Nhìn anh vất vả kiếm từng đồng tiền trên công trường mà em thấy xót và có lỗi với anh quá. Chỉ vì bố mẹ em mà anh phải khổ thế này. Em nghĩ mình nên ly hôn để giải thoát cho nhau anh à. Em không xứng đáng là vợ anh, ly hôn em đi anh sẽ thoải mái hơn, không vướng bận gì. Người phụ nữ nào đó sẽ cho anh một cuộc sống sung túc, sung sướng hơn em. Nhìn anh như này em không nỡ...
- Vợ ngốc à. Anh có khổ mấy khổ nữa cũng không sao. Anh chỉ sợ không có vợ ở bên thôi. Những lúc khó khăn như thế này, vợ chồng mình phải cùng nắm tay nhau vượt qua chứ. Chưa gì vợ đã nản thế sao, lại còn định cưới vợ cho chồng nữa à. Em thấy trên đời này có ai như em không? - Hùng véo má yêu vợ một cái.
- Nhưng nhìn anh như thế này em xót lắm. Tất cả là tại mẹ con em vô dụng mới khiến anh khổ thế này. Biết đâu ly hôn rồi anh sẽ vui và an nhàn hơn.
Chuyện này không thể bỏ qua được, có mệt mấy mệt nữa anh cũng phải cố vợ à (ảnh minh họa)
- Anh không cho phép vợ nói những câu như thế này lần nữa. Em biết anh tổn thương như thế nào không? Cuộc đời này anh chẳng sợ gì ngoài sợ mất em. Với anh em là tài sản vô giá nhất đời anh, dù thế nào anh cũng không để mất em được. Công việc này có mệt, có làm anh kiệt sức thật đấy. Nhưng mỗi tối về nhà được nhìn thấy mẹ con em, được ôm em vào lòng mà ngủ anh chẳng mong ước gì hơn. Anh biết vợ nghĩ gì. Nhưng vợ à, với anh thì khó khăn gì cũng có thể vượt qua, chỉ cần vợ ở bên tiếp thêm sức mạnh cho anh thôi.
- Hay anh nghỉ làm buổi tối đi. Để em đi nhận thêm hàng gia công về nhà làm, dẫu sao thì anh cũng cần nghỉ ngơi chứ. Anh cứ làm như này rồi ngày một xấu đi thì sao? Anh không sợ em chán anh à.
- Vợ ngốc à. Anh làm sao để em chán anh được chứ. Mà thằng đàn ông nào có nhòm ngó vợ anh thì anh giết. Nè vợ, đến giờ trả bài rồi đấy, em định chần chừ đến bao giờ nữa.
- Anh đi làm cả ngày về mệt thế vẫn có sức ham hố thứ này sao?
- Mệt thì kệ mệt chứ. Còn chuyện này không thể bỏ qua được, có mệt mấy mệt nữa anh cũng phải cố vợ à.
Nằm trong vòng tay của chồng Lan ước giây phút này sẽ tồn tại mãi mãi. Thật may mắn cho cô khi lấy được Hùng làm chồng, người ta bảo "phụ nữ lấy chồng như đi đánh bạc". Có lẽ cô đánh thắng trong ván bài cuộc đời này, trong khó khăn mới biết lòng người như thế nào.
Phải, hạnh phúc là do chính mình tạo ra và giữ gìn. Cô sẽ vun đắp cho tình yêu của gia đình mình thật đầm ấm và tràn đầy yêu thương hơn nữa. Vì chồng vì con, Lan sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ chỉ cần gia đình cô luôn sát cánh bên nhau.
Theo blogtamsu
Có những lúc ta bỗng thấy... lười yêu! Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, không cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy...