Đàn bà ngoại tình: Một khắc xao động, cả đời lung lay
2 năm trước, chị tình cờ gặp Trung trong một lần dự hội thảo của công ty. Anh có vẻ ngoài đạo mạo và trái tim ấm áp. Càng tiếp xúc với anh, chị càng muốn… bỏ chồng.
ảnh minh họa
Đang say giấc bên chồng, bỗng điện thoại của chị reo lên inh ỏi. Dù rất mệt mỏi nhưng chị vẫn nở nụ cười thật tươi, dùng tay chải lại mái tóc rối và bắt máy với giọng nói nhẹ nhàng.
- Em đây!
- …
- Anh về rồi sao? Em cũng rất nhớ anh. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nha.
Nói xong chị cúp máy, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi rồi bất giác nhìn sang chồng. Anh vẫn say giấc không hề hay biết chuyện gì. Vợ chồng chị suốt bao lâu nay vẫn vậy, tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau. Chị biết anh ngoại tình,anh cũng biết chị đang qua lại với người khác. Nghĩ cũng lạ, không hiểu sao cả hai vẫn chấp nhận cuộc sống này. Chị đặt chiếc điện thoại trên bàn rồi nằm xuống, gạt đi những lắng lo, suy tư rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ánh bình minh chiếu rọi vào căn phòng nhỏ, chị khẽ nhíu mày rồi vươn người thức giấc. Nhìn sang bên cạnh, anh đã đi làm từ sớm. Chị cũng nhanh chóng rời khỏi giường. Hôm nay, chị đặc biệt chọn cho mình chiếc đầm đỏ rực vì có buổi hẹn hò với Trung. Bao nhiêu ngày xa cách đã khiến chị nhớ anh đến phát điên rồi.
Video đang HOT
Cả hai hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng, ăn uống và cùng nhau trò chuyện suốt buổi sáng. Chị cứ muốn ở bên cạnh anh như lúc này, bình yên và không cảm thấy cô đơn. Trung khác với chồng chị lắm. Anh là người sống tình cảm, biết trân trọng cảm xúc của người khác. Còn chồng chị thì suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc, ít khi dành thời gian cho gia đình. Cũng vì thiếu vắng tình cảm của chồng mà chị dấn thân vào con đường ngoại tình như thế này.
Còn nhớ 2 năm trước, chị tình cờ gặp Trung trong một lần dự hội thảo của công ty. Anh có vẻ ngoài đạo mạo và trái tim ấm áp. Càng tiếp xúc với anh, chị càng muốn… bỏ chồng. Và rồi một ngày, chồng chị dẫn về nhà một cô gái trẻ và nói đó là người anh ấy thích. Chị sốc lắm nhưng không biết làm sao được, chính chị là người phản bội trước mà, làm gì có quyền bắt tội người khác. Anh nói.
- Anh yêu cô gái này. Nhưng không muốn phá hỏng gia đình cũng như danh dự bản thân. Anh cũng biết em đang qua lại với người đàn ông khác. Thôi thì chúng ta thỏa thuận với nhau đi, em yêu người đó, anh quen người này, chúng ta tôn trọng lẫn nhau. Danh nghĩa vợ chồng vẫn cứ giữ nguyên, anh không muốn ly hôn.
Vậy là cả hai quyết định giữ lại danh nghĩa vợ chồng nhưng vẫn sống cuộc đời mình thích, qua lại với người mình yêu. Chồng chị thường xuyên đi du lịch với cô gái kia và đăng hình lên trang cá nhân, nhưng chỉ toàn ảnh phía sau của cô gái đó. Nhiều người vào bình luận khen vợ chồng tình cảm, cưới nhau suốt mấy năm rồi mà vẫn như thuở ban đầu.
Ai cũng nghĩ vợ chồng chị đang rất hạnh phúc nhưng thực sự thì tình cảm của họ đã c.hết rồi. Nhìn những bình luận chúc phúc lẫn ganh tỵ của bạn bè mà lòng chị chợt nhói đau. Không biết từ khi nào tình cảm của cả hai lại dối trá, giả tạo như thế này.
Ngủ cùng nhau, ăn cùng mâm nhưng tình cảm đã xẻ đôi cho người khác. Mang tiếng vợ chồng nhưng chỉ là danh nghĩa. Nói đúng hơn, có lẽ anh chị chỉ là người dưng tá túc trong đời nhau. Đàn bà ngoại tình như chị, an yên bên người tình nhưng lòng lại như tơ vò khi nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Chị có nên chấm dứt mối cuộc hôn nhân này không? Hay tiếp tục “một chân đạp hai thuyền” để lòng dạ cứ rối bời không yên như thế này?
Theo PNSK
Tâm sự của một người đàn bà ngoại tình, ai cũng nên đọc một lần để biết đâu là hạnh phúc
Tôi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo ở góc phòng, hai kẻ kia đang tay trong tay, tay ôm hoa tươi cười mãn nguyện. Mười năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm hạnh phúc nhất thế gian. Thực ra thì cũng đã có những ngày như vậy.
Cho đến khi áo cơm đè nặng, và những đứa con lần lượt ra đời...
Thỉnh thoảng tôi vẫn có cảm giác không hiểu nổi mình, không hiểu bản thân mình đang thực sự muốn gì. Tôi có còn yêu chồng tôi nữa không? Tại sao vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, rồi một ngày nhận ra chẳng còn niềm hứng khởi, yêu thích và rung động nào nữa. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng năm như thế, bận rộn mưu sinh và lơ là yêu thương, hiểu nhau rõ đến mức nhàm chán. Tôi dù sao đi nữa cũng chỉ là đàn bà, có thể mạnh mẽ ngoài đời nhưng trong tình yêu vẫn cần những lời âu yếm. Nhưng chồng tôi thì cho rằng: lãng mạn chỉ dành cho những kẻ yêu nhau chưa vướng bận gia đình. Có nhiều lúc tôi thèm một vòng tay ôm, thèm một nụ hôn cho ngày kỉ niệm nào đó mà anh đã quên vì cho rằng nó vẽ vời. Và giờ tôi cũng không nhớ, lần cuối cùng chúng tôi hôn nhau là khi nào nữa.
Tôi gặp người đàn ông ấy trong một bữa tiệc nhỏ. Người đàn ông ấy cũng như tôi, đã có gia đình. Vậy mà cái cách anh ta nhìn tôi, hỏi han quan tâm tôi khiến tim tôi loạn nhịp. Người đàn bà dễ bị khuất phục nhất là khi họ cô đơn. Có lẽ anh ta xuất hiện vào lúc tôi cảm thấy mình cô đơn và chống chếnh. Tối đó anh đưa tôi về, dừng cách xa nhà một đoạn vớí lí do "sợ chồng em thấy hiểu nhầm lại khổ em".
Tôi bước vào nhà, thấy chồng đang kéo chăn đắp lại cho con, miệng phàn nàn với tôi về việc thằng lớn học hành chểnh mảng, còn con bé con thì bướng bỉnh cứng đầu. Rồi anh hỏi tôi vài câu trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm bên cạnh anh, xấu hổ nhận ra lòng mình đang nghĩ về một người đàn ông khác.
Chuyện gì cũng thế, đã có sự khởi đầu thì mọi chuyện tiếp theo chẳng có gì là khó khăn. Tôi và anh ta từ vài tin nhắn, vài cuộc gọi rồi gặp gỡ nhau, ăn tối, cà phê, hẹn hò. Mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhau đến cuồng dại. Cảm giác đó không phải tôi chưa từng có với chồng tôi, chỉ có điều nó quá xa rồi. Người đàn ông này đang làm cho tôi nhận ra tôi không phải là một phụ nữ hai con tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi lời anh ta nói, mỗi việc anh ta làm đều khiến tôi hài lòng và xúc động.
Một lần sau cuộc hẹn, anh ta đề nghị cả hai vào khách sạn. Đúng là tôi si mê anh ta thật, nhưng lên giường cùng anh ta tôi lại thấy phân vân. Tôi không phải là kẻ độc thân, đi đến giới hạn cuối cùng của tình yêu rồi sẽ nhận được gì? Cuối cùng tôi đành làm một phép thử. Chúng tôi đi thuê một phòng nghỉ nhỏ, cảm giác như anh ta cũng không quá vồn vập, vội vàng. Bởi có lẽ trong đầu anh ta đang nghĩ: Tôi trước sau gì chả là của anh ta. Tôi cởi một vài nút áo rồi hỏi:
-Vì sao anh yêu em?
- Vì em đáng được yêu mà.
-Chúng ta có thể mãi ở bên nhau không?
- Cả hai chúng ta đã có gia đình rồi mà. Như thế này chẳng tốt hơn sao?
-Vậy thì anh bỏ vợ, còn em bỏ chồng. Chẳng lẽ mình cứ mãi thế này?
Người ta thường nói trong tình yêu, đàn ông và đàn bà là hai sự khác biệt. Đàn ông có thể lên giường với cả những phụ nữ họ không có tình cảm. Còn đàn bà chỉ ngủ với người mà họ yêu. Đàn ông ngoại tình rồi sẽ trở về với vợ con. Đàn bà khi đã ngoại tình thì chẳng muốn về nhà nữa.
Trong phút giây, tôi nhận thấy ánh nhìn anh ta có chút sửng sốt. Anh ta bắt đầu nói năng không còn được mạch lạc với muôn vàn lý do. Và tôi trong cơn mê sảng vì yêu vẫn còn đủ thông minh để nhận ra anh ta không muốn vứt bỏ gia đình của mình. Anh ta cũng ngoại tình, tôi cũng ngoại tình, nhưng xét cho cùng là tôi thua hẳn anh ta. Tôi đi ra khỏi nhà nghỉ, không thèm nói một câu từ biệt.
Tôi về nhà mẹ đẻ hai ngày để đầu óc mình tỉnh táo lại. Tôi kể chuyện mình cho mẹ nghe. Mẹ buồn bã nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ vừa thất vọng, vừa thương xót. Mẹ nói: "Cuộc đời có phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu mà còn đòi hỏi nhiều thế. Chồng con yêu con là muốn bên con cả đời. Còn người đàn ông kia yêu con vì muốn cùng con đi một đoạn đường ngắn ngủi. Chồng con không dùng quá nhiều sức lực và thời gian cho con, bởi nó còn phải để dành sức lực chăm lo cho gia đình, cuộc sống. Còn người đàn ông kia yêu con tưởng như c.hết đi sống lại bởi anh ta chỉ cần yêu con một vài hôm, ngủ với con một vài đêm rồi sẽ vứt bỏ con. Chồng con chăm sóc cho cuộc sống của con. Còn người đàn ông kia chỉ chăm sóc cho tình cảm của con thôi. Con sẽ chẳng thể tìm đâu ra, một người vừa làm tròn trách nhiệm người chồng người cha lại cuồng nhiệt yêu đương và lãng mạn như một người tình. Đừng có tự làm khó mình như thế. Ngôi nhà hôn nhân, bước ra thì dễ, muốn về rất khó, con hãy cẩn trọng từng bước đi".
Tôi ngồi nghe từng lời của mẹ, cảm giác miệng mình khô khốc không nói thành lời. Giá như mẹ tát cho tôi vài cái, có lẽ tôi đỡ đau hơn những lời mà mẹ vừa nói. Bởi vì càng nghe tôi càng nhận ra tôi là một người đàn bà không ra gì, cảm thấy ghét chính mình, khinh bỉ chính mình. Làm người ai cũng có lúc đúng lúc sai. Và khi sai, người ta có thể ngụy biện bằng muôn vàn lí do, nhưng ngoại tình thì chỉ có sai chứ không bao giờ đúng. Mẹ tôi nói: Lạc đường không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết mình muốn đi đâu.
Tôi muốn trở về nhà
Tôi mở mắt khi mặt trời đã chói lòa qua khung cửa sổ. Không gian im ắng lạ thường, không có tiếng léo nhéo mè nheo của lũ trẻ, một lúc mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật. Có tờ giấy nhỏ đặt ở đầu giường, trong đó là nét chữ nguệch ngoạc của chồng tôi: "Thấy mẹ ngủ ngon, ba bố con không nỡ thức. Bố con anh đi sang ông bà nội, mẹ dậy rồi sang sau nhé". Bật mình ngồi dậy, nắng chói hắt vào mặt. Đúng mà, phải đi qua đêm tối, mới thấy được sự rực rỡ của ánh vầng dương. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, cớ sao cứ mệt nhoài đi đâu tìm kiếm.
Theo Emdep
Cái kết đắng của người đàn bà ngoại tình Quá khứ tươi đẹp mọt thời đã biến mất chỉ vì thói đa tình của người đàn bà đẹp. ảnh minh họa Gục mặt xuống hai bàn tay gầy guộc, xanh xao, Trang bật khóc nức nở. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng trọ ẩm thấp chưa được 2 mét vuông, đôi vai người đàn bà ấy in trên bức tường...