Đàn bà muốn được…chồng thương
Để trả lời cho câu hỏi “Đàn bà muốn gì” có lẽ có vô số đáp án, bởi đàn bà vốn phức tạp, mong muốn thì vô biên. Nhưng cứ xét từ những điều tủn mụn, vụn vặt “rất đàn bà”, có khi, mong muốn ấy lại đơn giản vô cùng: muốn được chồng thương.
ảnh minh họa
Vì thân thuộc quá nên đôi lúc các cô, các chị còn không nhận ra bản năng mình luôn khát khao điều đó mà mải mê “muốn” những thứ cao xa hơn.Chữ “thương” ở đây bao hàm rất nhiều điều từ nhỏ nhặt đến lớn lao: nào là chồng chung thủy, chăm lo, chia sẻ việc nhà, cảm thông, chiều chuộng… Bởi bao đắng cay của phận đàn bà cũng xuất phát từ sự không được chồng thương mà ra.
Những chuyện lớn như ngoại tình, gia trưởng, vũ phu đến chuyện nhỏ như thiếu quan tâm, không lãng mạn, quên sinh nhật… của các ông chồng ít nhiều làm các bà vợ lặng lẽ rơi nước mắt. Đàn bà ganh tỵ nhau, đôi khi, đơn giản chỉ vì “con nhỏ đó sao được chồng cưng thế” và trong tâm trí luôn mong muốn mình cũng được như vậy.
Dường như, bao khó khăn, vất vả nhọc nhằn mà tạo hóa vận vào thân phận đàn bà được xua tan hết bằng tình yêu của người đàn ông. Bất cứ người đàn bà nào cũng có chung cảm giác hạnh phúc từ những cử chỉ yêu thương nhỏ nhặt từ chồng. Đi làm về mệt, bức bối chuyện cơ quan mà chỉ cần chồng pha cho ly nước mát, hỏi han vài câu, xoa chân bóp tay một hồi đã tan biến hết mọi ưu phiền. Một tin nhắn hỏi thăm của chồng vào giờ nghỉ trưa cũng đủ để hồi phục năng lượng cho buổi chiều làm việc.
Chưa kể, nhiều chị em công việc ngập đầu mà lúc nào cũng phơi phới xinh tươi, hỏi bí quyết, chỉ tủm tỉm cười “nhờ chồng thương em à”. Đơn giản, chồng ủng hộ, chia sẻ lo toan cuộc sống nên các chị yên tâm về gia đình, chỉ lo cống hiến cho công việc. Đố người đàn bà nào chuyên tâm sự nghiệp nếu tâm trí lúc nào cũng ngập ngụa nỗi lo chồng ngoại tình, tưởng tượng đủ điều.
Được chồng thương nên chẳng mấy khi phải lăn tăn trước cái nhìn sắc lẻm của trai trẻ, suy nghĩ vẩn vơ về hình mẫu người đàn ông lý tưởng cho mệt óc. Không ít trường hợp, đàn bà làm sếp, ở công ty oai phong lẫm liệt quát nạt nhân viên nhưng lúc về nhà lại trở nên mềm yếu mệt mỏi chỉ muốn được tựa vào vai chồng, được nâng niu an ủi và cảm thấy lúc đó mới là chính mình.
Lắm người đàn bà mạnh miệng tuyên bố không chồng cũng sống được, sẵn sàng làm mẹ đơn thân. Nhưng liệu họ có cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn, làm đầy đủ chức năng đàn bà khi không có đàn ông bên cạnh. Muôn đời vẫn thế, đàn ông và đàn bà sinh ra để gắn kết, yêu thương nhau nên đừng dại gì đi lệch quy luật của tạo hóa. Và mong muốn được chồng thương không ít thì nhiều vẫn tồn tại dai dẳng trong tâm thức người đàn bà.
Có lẽ, tôi chỉ là người đàn bà bình thường nên mong muốn cũng tầm thường. Nhưng suy đi tính lại cho cùng, có chồng và được chồng thương là điều căn bản cuộc đời mà từ bé đến lớn, các cô gái luôn được ba mẹ nhắc nhở. Ai chẳng mong muốn có được cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, trong ấm ngoài êm nhưng đàn bà đâu có tự thân làm được nếu không được chồng thương.
Theo DanViet
Video đang HOT
Chiếc áo rách và câu chuyện cảm động về tình nghĩa vợ chồng
"Chồng em áo rách em thương mà! Vợ chồng mình đã cố gắng được đến ngày hôm nay thì hãy cùng nhau cố gắng đi hết quãng đời còn lại anh nhé".
Anh và chị là hai người cùng cảnh ngộ, gặp nhau rồi nảy sinh tình cảm. Cả hai đều mồ côi cha từ nhỏ. Mẹ chị đi bước nữa, chị ở với bà ngoại còn anh may mắn hơn, mẹ anh ở vậy nuôi nấng 3 chị em anh nên người.
Ngày anh đưa chị về ra mắt gia đình mẹ anh bảo: "Thằng An nhà bác may mắn yêu được cháu. Nếu hai đứa thành vợ thành chồng thì cố gắng yêu thương, bảo ban nhau mà làm ăn. Bố thì mất sớm, mẹ và anh chị ở quê đều nghèo cả chẳng giúp gì được cho các con đâu".
Biết được hoàn cảnh hai gia đình nên sau khi cưới được hai hôm anh chị thu xếp ngay lên thành phố để tiếp tục công việc, gây dựng tương lai. Cuộc sống chật chội trong ngôi nhà trọ 14m2 nhưng chưa bao giờ ngớt tiếng cười, họ bằng lòng với cuộc sống vì biết rằng có rất nhiều người còn khổ và vất vả hơn mình nhiều.
Có những đêm mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp vào mái tôn khiến anh trằn trọc không ngủ được. Anh ôm ngang người chị thủ thỉ: "Thôi mình cứ cố gắng làm rồi dành dụm, có được chút tiền mình sẽ về xây lại ngôi nhà cho bà ngoại em ở, mưa gió thế này bà ở nhà một mình chẳng yên tâm chút nào".
Cuộc sống chật chội trong ngôi nhà trọ 14m2 nhưng chưa bao giờ ngớt tiếng cười. (Ảnh minh họa)
"Vâng, bà cũng mong vợ chồng mình về sống với bà lắm, nhưng mà công việc ở đây cả rồi, mình chưa về ngay với bà được".
Thế rồi căn nhà trọ ấy lại vui hơn khi chị có thai. Với gia cảnh của mình cả anh và chị đều sống rất giản dị và tiết kiệm. Họ chỉ mua những thứ thật cần thiết chứ không dám tiêu pha lãng phí chút nào. Quần áo chuẩn bị cho con sau khi sinh chị cũng xin của con các chị em cùng cơ quan và chỉ mua những gì còn thiếu.
Thấy vợ ngồi dọn đống đồ cho con, anh cũng lại gần phụ giúp chị: "Toàn đồ còn mới và tốt quá em nhỉ. Con mình mặc vừa lấy khước mà cũng vẫn đẹp".
Vậy nhưng lúc con chào đời gánh nặng cơm áo gia đình đè nặng lên vai anh chị hơn. Hai vợ chồng son thêm đứa con thành bốn. Chị nghỉ đẻ ở nhà, mình anh phải gồng lên để kiếm thêm tiền sữa bỉm cho con.
Ngoài việc làm 8 tiếng ở công ty thì anh còn nhận đi lấy rau từ chợ đầu mối mang về cho một bà bán rau ở gần nhà bán. Vậy là 4 giờ sáng khi mọi người vẫn say giấc ngủ thì anh đã trở dậy lịch kịch dắt chiếc xe máy cũ đi lấy rau. 6 giờ anh mang rau về giao cho người ta rồi thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Thương chồng vất vả, dù mới sinh nhưng chị vẫn cố gắng dậy cắm nồi cơm và hâm sẵn lại thức ăn để chồng về ăn sáng. Thấy vợ đêm mất ngủ vì con quấy sáng ra vẫn lịch kịch dậy nấu nướng cho chồng, anh bảo vợ: "Từ mai sáng em cứ ngủ thêm đi không phải dậy nấu cơm sớm cho anh nữa đâu".
"Em làm được mà, ban ngày lúc con ngủ em có thể ngủ bù. Anh còn vất vả hơn nhiều, lại phải làm việc đến tối mới xong".
Cứ như thế anh chị chắt chiu, cố gắng vừa có thể nuôi con, vừa có thể dành dụm chút tiền để về cất được mái nhà cho bà ngoại chị.
Thấy bà bán rau mà chồng vẫn lấy rau hàng sáng cho bán rất chạy và có lãi, chị bàn với chồng: "Em không đi làm nữa, lương lậu chả được là bao mà lại phải gửi con cho người ta trông, mỗi tháng cũng mất gần hai triệu rồi. Bà Tư bán rau lãi lắm anh à, hay là em ở nhà bán rau quả luôn".
Thương vợ anh gàn đi: "Thôi em cứ đi làm đi. Vừa bán rau vừa trông con vất vả lắm. Để anh kiếm thêm việc làm buổi tối". "Nhà mình tiện ngay gần ngõ chợ, em vừa trông được con vừa bán được hàng, hàng sáng thì anh đi cất hàng cho em bán. Bán ngày nào cầm được tiền luôn ngày ấy. Em làm được mà".
"Bán ngày nào cầm được tiền luôn ngày ấy. Em làm được mà". (Ảnh minh họa)
Thấy vợ có vẻ rất quyết tâm nên cuối cùng anh cũng đồng ý. Vậy là anh chị dựng thêm một mái che trước nhà làm quán và trích ra một phần tiền tiết kiệm để làm vốn khởi nghiệp kinh doanh. Ban đầu anh chưa dám để chị bán nhiều vì con còn nhỏ. Anh lấy hàng cho người ta bớt lại một phần cho chị bán. Nhờ anh lấy được hàng ban sáng tươi ngon, chị lại khéo chào mời nên hàng rau của chị bán hầu như không bị ế.
Rồi anh chị cất thêm hàng, bán cả hoa quả, tối đến anh còn làm cà muối cho chị bán... Cái quán rau nhỏ đã giúp anh chị có nguồn thu gần gấp đôi lương văn phòng của chị trước đây, anh lại được tăng lương nên thành ra thu nhập của anh chị đã tăng gấp đôi so với trước, mà lại không phải mất tiền thuê người trông con.
Mọi người trong ngõ trọ ai cũng tấm tắc khen anh chị. Chị khéo vun khéo vén còn anh chịu thương chịu khó và yêu thương vợ con. Khi con được hai tuổi anh chị cũng đã đủ tiền để về cất cho bà ngoại chị một căn nhà cấp 4 kiên cố, không phải lo bão gió nắng mưa nữa.
Anh chị và con trai vẫn ở trong căn nhà 14m2 ấy, đã có lần anh định thuê căn nhà rộng hơn một chút nhưng nếu phải bỏ đi khỏi ngõ chợ này thì tiếc lắm nên anh chị lại cố gắng sắp xếp đồ đạc sao cho ổn thỏa.
Một hôm đứa con nhỏ đang nô đùa với bố, chợt nó chạy lại và đặt tay lên vai bố và mân mê chiếc áo: "Bố ơi áo bố rách này?"
Anh giật mình quay lại, đúng là cái áo của anh đã vướng vào đâu đó bị rách trong lúc anh làm mà anh không hay. "Ừ, áo của bố bị con chuột cắn đấy".
"Để con bắt con chuột cắn áo bố nhé", thế rồi thằng bé bắt đầu đi ngó nghiêng khắp nhà để tìm chuột. Nhìn con mà anh chị không nhịn được cười.
Đêm ấy nằm bên chồng chị nhỏ nhẹ. "Cái áo vợ mua cho chồng cũng gần hai năm rồi ấy nhỉ. Dạo này vợ ít để ý đến chồng quá, mai vợ mua cho chồng cái áo mới nhá".
"Đấy là cái áo anh thích, nó rách có một lỗ nhỏ thôi mà em".
"Không em phải mua áo mới cho chồng, không quan tâm đến chồng để cô khác quan tâm hộ thì có ngày con em mất bố không biết chừng ấy chứ".
Anh ôm chị vào lòng: "Có một người vợ hết lòng vì chồng con như em thì anh đâu phải đi tìm cô nào khác nữa. Có em và con đời anh đã may mắn và hạnh phúc lắm rồi! Chỉ sợ có ngày em hết thương anh thôi!".
"Chồng em áo rách em thương mà! Vợ chồng mình đã cố gắng được đến ngày hôm nay thì hãy cùng nhau cố gắng đi hết quãng đời còn lại anh nhé". Chị áp mặt vào ngực chồng để có thể hít hà hơi ấm quen thuộc của anh.
Theo Blogtamsu
Hãy trân trọng người thực sự yêu mình chứ đừng vội buông bỏ Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan. Ở đời đâu ai nói trước được chữ ngờ. Khi có tiền thì có thể mua được mọi thứ nhưng chẳng thể mua nổi một người vì yêu thương và...