Đàn bà mà ghen quá là tự làm khổ mình!
Đàn bà ghen quá là tự làm khổ chồng 1 nhưng tự làm khổ bản thân của bạn tới hàng trăm hàng vạn lần đấy. Thay vì tự tại, an nhiên mà sống thì phụ nữ ghen lúc nào không để cho cái đầu của mình được yên.
ảnh minh họa
Nỗi khổ của đàn bà là có chồng vui tính, nỗi khổ của đàn ông là có vợ hay ghen”
Đối với đàn ông thứ họ khiếp sợ nhất đó chính là cái tính ghen bóng ghen gió, ghen một cách thái quá của vợ mình. Có rất nhiều trường hợp rõ ràng chồng chỉ đi với đồng nghiệp nữ, nhưng vợ nổi cơn ghen, lên cơn &’thám tử” liền tới đánh ghen, và hậu quả là khiến cho chồng mất mặt, mất điểm trong mắt của đồng nghiệp bạn bè.
Phụ nữ khôn thì nên biết rằng: Ghen đúng là biểu hiện của cái việc do quá yêu chồng…nhưng nếu như ghen quá, ghen một cách mù quáng thì chính bạn đang giết chết cuộc hôn nhân của chính mình đấy. Và người chồng của bạn sẽ không cảm giác rằng bạn yêu anh ấy, mà là cảm giác như bạn nhốt anh ấy vào lồng sắt đấy.
Người xưa có câu, muốn giữ chồng thì tay phải buông lỏng, càng giữ chặt thì càng dễ mất chồng.
Quả đúng như vậy, phụ nữ lúc nào cũng &’nuôi’ cơn ghen trong máu, chỉ cần thấy chồng có hành động lạ cái là lao vào &’xả lũ’ ngay. Dại, dại lắm đàn bà ạ, càng làm vậy bạn càng đẩy chồng xa mình hơn. Trên đời này giữ chồng là phải khiến cho chồng lúc nào cũng cảm giác lo sợ sẽ mất bạn, chứ không phải là cái việc bạn lúc nào kiểm soát chồng 24/24.
Đàn ông càng bị vợ buộc chặt thì họ càng cảm thất ghẹt thở, lúc đó họ không còn muốn về nhà nữa. Cả ngày làm việc vất vả, về nhà mà vợ cứ tra khảo:
Video đang HOT
- Sao người anh nghe mùi nước hoa, hôm nay anh gặp ai, đi những đâu. Điện thoại anh đâu…đưa em kiểm tra, cả mật khẩu facebook và email cũng phải đưa em kiểm tra.
Đàn bà khi lên cơn ghen thật khủng khiếp, cái này đã có từ lâu lắm rồi kiểu “mày chim chuột chồng bà, bà móc mắt ra”. Cái sự ghen tuông đó, là do quá yêu, do bản năng “bảo vệ hạnh phúc gia đình”, hay do bản năng muốn sở hữu ông chồng??
Nói thật, tôi là đàn bà mà tôi còn thấy khó chịu kho bị tra khảo như vậy chứ đừng nói là đàn ông. Nói thẳng ra bạn có ghen, có kiểm soát chồng cỡ nào thì nếu anh ta ngoại tình thì vẫn có cách cả thôi.
Hơn hết, phụ nữ à, bạn ghen quá…là tự làm khổ chồng 1 nhưng tự làm khổ bản thân của bạn tới hàng trăm hàng vạn lần đấy.
Khổ ở đây là như nào??
Đàn bà vì ghen quá lúc nào sống trong nơm nớp lo sợ, không yên
Vì ghen nên đàn bà mất niềm tin vào chồng, mà cuộc hôn nhân không có niềm tin thì sao có thể hạnh phúc được. Thay vì tự tại, an nhiên mà sống thì phụ nữ ghen lúc nào không để cho cái đầu của mình được yên. Ngày, đêm lúc nào cũng chỉ suy nghĩ xem: Chồng mình đang làm gì, đang ở đâu, có đi với cô nào hay không??’
Từ đó sinh ra cái thói đa nghi không kiểm soát được, vì kiểm soát chồng mà mất ăn mất ngủ…Như vậy có đáng không, đáng ra thay vì ghen tuông vô cớ thì tốt nhất nên lo đi làm đẹp, mua sắm có phải là cách giữ chồng tốt hơn không. Bạn cứ dành cả đời chỉ để ghen thì còn gì là hạnh phúc. Người ta chưa cướp chồng bạn thì chính bạn đã làm cho chồng chán bạn rồi đấy.
Đàn bà cuồng ghen khiến chồng bạo lực
Không ít bà vợ, vì ghen tuông vô cớ, ghen tuông quá mức dẫn đến đổ vỡ hạnh phúc gia đình khi ông chồng không chịu đựng nổi, và vì cuồng ghen mà dẫn đến hành xử bạo lực gia đình đấy. Lúc ấy thì chẳng phải là người chịu khổ nhất chính là bản thân đàn bà còn gì nữa.
Gia đình tan vỡ, vướng vòng tù tội, chính những người đàn bà vì cuồng ghen mà hành động dồ dại đó sẽ phải trả giá, cho những hành xử bắt nguồn từ cơn ghen tuông của mình.
Vậy nên phụ nữ à, có yêu chồng thì hãy yêu một cách thông mình, đàn bà chỉ việc xinh đẹp để chồng mê chứ không phải việc gì tốn công mệt sức vào việc đánh ghen cả. Thậm chí đàn bà càng ghen tuông càng khiến chồng ly hôn nữa đây. Có ghen phải ghen thông mình, có bằng chứng rồi muốn làm một trần ra trò cũng được. Còn không thì đừng mù quáng mà ghen bóng ghen gió…chỉ thiệt thân thôi. Ghen đúng cách là yêu, còn ghen quá là giết chết tình yêu rồi đấy…chẳng ai nói càng ghen nhiều là càng yêu nhiều đâu phụ nữ ạ.
Theo Phapluatnet.vn
Vợ tôi là nhà báo "giao thông"
Lấy vợ nhà báo có nhiều tự hào nhưng cũng nơm nớp lo sợ, bởi đối với những phóng viên báo ảnh liều lĩnh thì tai nạn có thể ập đến bất ngờ.
Trước đây, khi lấy Phượng tôi cũng chưa lường trước được những hiểm nguy mà cô ấy sẽ phải đối mặt. Phượng làm phóng viên tin ảnh mảng giao thông của một tờ báo điện tử.
Theo như cô ấy nói thì công việc khá đơn giản, chỉ là chụp những bức ảnh liên quan đến những vụ việc va chạm hay ùn tắc giao thông để cập nhật thông tin nhanh nhất lên báo. Nói chung là là vác máy ảnh đi "lang thang" và chụp, đăng báo.
Vợ là phóng viên ảnh giao thông khiến chồng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ (ảnh mang tính minh họa)
Cho đến một hôm, tôi đang di chuyển trên con đường trên cao về hướng Thanh Trì thì thấy một đám khói lớn bốc lên. Tôi đoán có thể đó là một đám cháy xuất phát từ tòa nhà cao tầng nằm ven quốc lộ vành đai. Tuy nhiên, các phương tiện bắt đầu di chuyển chậm lại và gần như chỉ còn nhích được từng centimet.
Tắc đường. Khói mù mịt phủ một lớp lên toàn bộ đoạn đường với những chiếc xe nối đuôi nhau. Một vài người thò đầu ra cửa xe với tâm trạng lo lắng. Sự nhốn nháo bắt đầu khi đám khói có vẻ ngày càng dày hơn. Tôi dừng xe, bước hẳn ra ngoài xem có chuyện gì, trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Thế nhưng sự việc tắc đường hay đám khói bao phủ chưa là gì so với những gì tôi nhìn thấy ngay sau đó.
Trên nóc một chiếc xe con, vợ tôi đang đứng thẳng và cầm máy ảnh chĩa về phía trước say sưa chụp, bấm, bất chấp nếu những chiếc xe phía sau chẳng may húc vào đuôi xe là cô ấy có thể ngã nhào xuống đường.
Tôi hốt hoảng hét lên: "Phượng, em làm gì đấy, xuống mau". Nhưng cô ấy chẳng hề nghe thấy, cứ cầm máy ảnh lia tứ phía. Điều tôi lo sợ cũng đã xảy ra ngay sau đó cô ấy trượt chận ngã nhào. Tôi vội vã lao lên nhưng phải gần 5 phút mới đến được hiện trường. Kết quả là vợ tôi ngã gãy tay phải vào viện bó bột.
Từ hôm ấy, tôi mới thấy hết sự liều lĩnh của vợ. Nghe đồng nghiệp của cô ấy kể lại, vợ tôi thường xuyên ngồi sau xe máy của đồng nghiệp với tư thế quay ngược lại để quay phim chụp ảnh, có nhiều lần còn di chuyển trên đường cao tốc và đuổi theo xe cảnh sát khi họ truy đuổi những phương tiện giao thông vi phạm. Chả thế mà mỗi khi ngồi sau xe máy của vợ, tôi muốn đứng tim vì cô ấy đi nhanh và lạng lách như một tay đua thứ thiệt.
Từ sau khi chứng kiến cú ngã "bá đạo" của vợ hôm ấy, lúc nào tôi cũng trong tâm trạng nơm nớp lo sợ mỗi khi cô ấy đi làm. Sau hôm ngã gãy tay, vợ tôi chịu để tôi chở đi làm và đón về. Tôi ra sức thuyết phục cô ấy bỏ nghề báo hoặc xin làm ở một mảng nào đó đỡ nguy hiểm hơn, nhưng cô ấy bảo: "Nguy hiểm không ai làm thì làm sao phản ánh được hết tình trạng giao thông. Anh không biết là nhờ em đăng bài mà bao nhiêu vấn nạn giao thông được giải quyết à?". Nghe cô ấy nói cứ như thể cô ấy đang cứu thế giới.
Biết là không thể dập tắt đam mê của vợ với việc cô ấy làm, nhưng tôi cũng không thể ủng hộ vợ, chỉ còn biết trang bị cho cô ấy mũ bảo hiểm loại tốt, kiểm tra phanh xe cho cô ấy thường xuyên và luôn sẵn sàng chở vợ đi tác nghiệp nếu cô ấy cần và phải dùng thuốc trợ tim nếu có cuộc điện thoại lạ gọi tới. Có lẽ không chỉ riêng tôi mà nhiều ông chồng có vợ làm nghề báo cũng ở trong tình trạng "sống chung với lũ" như thế này.
Theo GĐVN
Bài học quý giá khi lựa chọn người yêu Tôi và Trọng quen nhau thông qua một người bạn. Thấy anh là người hiền lành, chất phác lại vui tính nên tôi có thiện cảm ngay. Khi chính thức hẹn hò, anh không kể quá nhiều về đời tư của anh, khiến tôi vô cùng thắc mắc. Tôi đề nghị anh đưa về ra mắt gia đình nhưng anh lại hẹn lần...