Đàn bà kiêu hãnh chỉ yếu đuối một mình
Khi nhìn thấy anh và người đàn bà ấy bên nhau, Vy đã không thể nào tin được vào mắt mình, chị không thể nghĩ được rằng gu thẩm mỹ của anh lại có thể suy giảm trầm trọng như thế!
Anh từ bỏ cuộc sống với thiên nga để đi chọn một con vịt bầu sao? Thật đáng thương cho người đàn ông như anh! Anh làm sao biết được, có bao nhiêu người đàn ông vẫn đêm đêm nằm mơ được ôm chị một lần trong vòng tay họ! Còn anh anh no xôi chán chè nên thành ra dở hơi, hay sướng quá thì hóa cuồng?
Vy ngồi nhâm nhi một ly rượu nhẹ, Chị muốn mình còn đủ tỉnh táo để có thể nói chuyện với người đàn ông sắp không còn là chồng mình rằng: anh ta thật ngốc tới nhường nào?
Tiếng giày bên ngoài hiên bao cho Vy biết Thành đã về, chị nhìn đồng hồ là chín rưỡi tối. Anh ta thật đúng giờ, một người đàn ông có vợ mà hẹn hò tới chín rưỡi đã có thể về nhà thật sự là hơi buồn cười. Lẽ nào vì ăn chán thân xác đàn bà hoàn hảo nơi chị nên không còn hứng thú nữa, bây giờ anh mới muốn chơi trò cầm tay gây thương nhớ! Một nụ cười nhạt lạnh lẽo nở trên đôi môi đỏ rực kiêu hãnh! Đàn ông là một đối tượng gây thương nhớ, đau đớn và cả khó hiểu đối với đàn bà!
Thành nhìn thấy bộ dạng hoàn hảo của Vy như ngày thường, ít có người đàn bà nào cũng giữ cho mình một bộ dạng hoàn hảo như chị. Chị hoàn hảo ngày cả khi thất vọng, ngay cả khi đau đớn và ngay cả khi cuồng nhiệt… Anh khẽ cười như không biết có nụ cười vừa nở trên môi, anh rẽ qua phòng mình vì không muốn chạm mặt vợ. Khi nào chạm mặt, là y như rằng chị sẽ mai mỉa anh. Sống cùng một người đàn bà hoàn hảo như Vy, anh thấy mình giống như một người khuyết tật đầy nhược điểm và yếu đuối!
Nhưng hôm nay chị không buông tha anh! Chị lên tiếng trước!
Tôi có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ anh có thể vì yêu người đàn bà đó mà bỏ tôi! Anh tài giỏi tới mức đó cơ à?
Anh nhìn thấy nụ cười mai mỉa và sự đắc thắng tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp kiêu xa và hoàn hảo của chị. Ngay cả khi ấy, chị vẫn đẹp lộng lẫy! Nhưng anh lại không thấy người đàn bà trước mắt mình mang một vẻ đẹp có thể khiến anh cảm động nữa. Người đàn bà đã từng khiến anh si mê biến mất rồi, còn lại chỉ là một kẻ cao ngạo và quá ảo tưởng về bản thân mình. Đàn bà một khi đã ảo tưởng về bản thân thì tất sẽ hạ thấp người khác dưới tầm mắt mình. Đó không phải là một người đàn bà thông minh, cô ta thực sự là một người đàn bà đáng thương tới nhường nào! Anh dành cho chị một câu trả lời là cái nhìn thương hại còn hơn là ánh mắt thương hại của chị dành cho anh! Hóa ra trong mắt nhau, cả hai ngươi họ đều đáng thương hại như nhau mà thôi!
Anh lặng lẽ đi vào phòng.
***
Họ yêu nhau cuồng nhiệt từ ngày còn là sinh viên, anh là sinh viên xuất sắc nhất của khoa, còn chị là hoa khôi. Trai tài thì gái sắc phải ở bên, rất tự nhiên, họ coi như đời này họ sinh ra là để dành cho nhau. Chị không phải là con gái nhà trâm anh thế phiệt, nhưng gia đình chị cũng là một gia đình giàu có nơi một thành phố nhỏ. Còn anh là một chàng trai tỉnh lẻ. Nhưng gia đình anh cũng không nghèo. Ra trường, họ cùng tìm được công việc tốt và cưới nhau. Chuyện tình đẹp và một đám cưới trong mơ là cái kết hậu cho đoạn đường tình yêu ấy. Nhưng đoạn đường hôn nhân thì họ lại không thể bước cùng nhau tới cái kết có hậu như những gì ban đầu họ tin tưởng.
Họ yêu nhau cuồng nhiệt từ ngày còn là sinh viên, anh là sinh viên xuất sắc nhất của khoa, còn chị là hoa khôi. (ảnh minh họa)
Trong khi Thành là một người đàn ông trí thức điềm đạm và giản dị thì Vy là một người đàn bà tham vọng và hướng ngoại. Khi đi làm, tiếp xúc, va chạm nhiều chị trở nên dạn dĩ hơn ngày trước, chị thường kể cho anh nghe về những người đàn ông thành đạt giàu có mà chị tiếp xúc hàng ngày, những đối tác vô cùng nhanh nhạy và thiện cảm với chị… Họ khiến chị trở nên tự tin hơn và nhất là ngày càng xinh đẹp và sành điệu hơn. Khi ra ngoài, chị nghe ngập tai mình những lời khen ngợi của những người đàn ông hào hoa thành đạt và sáng láng hơn anh. Chị cứ ngỡ, người may mắn trong đời này là anh, vì anh đã lấy được một người vợ vô cùng giỏi giang và thành đạt. Một người vợ mà khi bước chân ra ngoài là những người đàn ông khác phải ngước nhìn và khao khát… Cái thứ khao khát trong ánh nhìn của người đàn ông người đàn bà tinh ý như chị dễ dàng nhận ra ngay. Cho nên anh là người đàn ông may mắn tới nhường nào trong cuộc đời bình lặng của mình!
***
Vy không biết cái buồn bã của người đàn ông khi đi làm về bước vào căn nhà lạnh lẽo không một tiếng động không một bóng người không một tia lửa nào trong bếp. Căn nhà của hai người đã biến thành mùa đông tựu khi nào? Nhan sắc và sự thành đạt của Vy không thể nào khiến nó biến thành một gia đình ấm áp như ước mơ ngày xưa anh và chị. Vy không biết cái khao khát được nghe thấy tiếng trẻ thơ trong trái tim Thành. Anh thèm cái cảm giác khi đi làm về có một bàn tay nhỏ xíu chạy lại bá cổ anh, quấn quýt lấy anh và ôm anh thật chặt líu lo… Chị không biết một người đàn ông phải tự vào bếp nấu cơm cho mình ăn và ngồi chờ vợ về nó chán nản tới nhường nào. Miếng cơm cho vào miệng mà không nuốt được trôi…
Anh không cấm chị xinh đẹp, không ngăn chị thành đạt, không ép chị phải nấu cơm hàng ngày, chỉ là, chị gần như quên mất mình là một người đàn bà của anh, chị cứ nghĩ, mình là nữ thần của anh! Và anh cung phụng chị, chiều chuộng chị, nhẫn nhịn chị là lẽ đương nhiên, là diễm phúc của anh… Bao nhiêu người đàn ông khác mơ ước được thế mà chị còn chưa thèm ghé mắt! Những khi anh giận dỗi, chị thường véo mũi anh cười:
Gớm, người ta mơ ước được chiều chuộng em còn chưa được đó! Anh là người đàn ông vô cùng may mắn đó nha!
Những lần đầu nghe chị nói vậy, anh còn cười, sau nghe miết, anh thấy rợn lạnh cả người! Đàn ông thấy đàn bà đẹp thì ai chả buông lời ong bướm, chỉ là chị quá ảo tưởng mất rồi!
Có lần anh nói với chị:
Vợ, anh muốn có con rồi, em biết đấy, mình lấy nhau cũng hơn ba năm rồi, thời gian hai vợ chồng phấn đấu cũng đủ rồi! Anh muốn có đứa con của hai chúng mình!
Anh nhận rõ cái hốt hoảng hay là khó chịu trong mắt chị, nhưng chị giấu nó đi ngay. Chị ôm thật chặt:
Nếu anh muốn, em sẽ suy nghĩ, nhưng người ta nói muốn có con thì phải sau khi ngừng uống thuốc tránh thai sáu tháng đã anh!
Anh gật đầu vì nghĩ chị đã xuôi dù trong lòng anh vẫn không nghĩ chị lại có thể đồng ý nhanh tới vậy! Sáu tháng trôi qua, anh càng muốn nhanh chóng có con hơn vì anh nghĩ, bây giờ chỉ có đứa con mới có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân của anh chị và kéo chị lại với cuộc sống gia đình chân thực hơn và giúp chị có thời gian nhìn nhận bản thân mình tốt hơn. Nhưng anh đã thực sự thất vọng khi nhận ra chị vẫn lén uống thuốc tránh thai. Anh tự hỏi mình, thực sự trong cuộc hôn nhân này, chị mong chờ điều gì? Và chị mong chờ gì trong cuộc đời chị?
Tối hôm đó Thành chờ Vy về và đặt mấy vì thuốc tránh thai trên bàn:
Video đang HOT
Em nói cho anh biết tại sao em lại có thể làm như vậy với anh? Em coi anh là gì?
Chị nhìn mấy ví thuốc trên bàn vẫn thản nhiên:
Em chỉ nói mình sẽ suy nghĩ chứ không nói mình sẽ đồng ý sinh con, và em nghĩ rồi, bây giờ công việc của em đang lên, phòng em sắp có đợt thuyên chuyển công tác và cần một trưởng phòng mới, nên trong năm nay, em không muốn có con, chỉ là em chưa kịp nói với anh mà thôi!
Em chỉ có vậy để nói với anh thôi đúng không? Nghĩa là em vẫn đi sớm về khuya, vẫn để mình anh tự nấu ăn, tự giặt đồ cho cả hai và sống một mình những khi em đi vắng?
Anh đâu phải là trẻ con, anh có thể tự lo cho mình… em…
Vậy chúng ta lấy nhau để làm gì? Em nói xem? Em tham vọng và ảo tưởng về bản thân mình tới bao giờ nữa?
Anh nói gì, em ảo tưởng, em tham vọng? Vậy còn một người đàn ông suốt ngày tự bằng lòng với mọi thứ thì sẽ như thế nào?Anh có biết những người thành đạt ngoài kia họ sống như thế nào không? Không giống anh, không giống một người đàn ông suốt ngày chỉ nghĩ xem khi nào thì vợ ở nhà để chịu vào bếp nấu cơm và đẻ con cho anh đâu!
Thật may cho những người đàn ông thành đạt đó vì họ không lấy một người vợ như em!
***
Chị vẫn mải mê về những tham vọng của mình, đến khi chị ngồi trên chiếc ghế trưởng phòng chị muốn được nghe lời chúc mừng từ người đàn ông của mình thì không còn nghe thấy anh bắt máy! Chị chợt nhớ ra, không biết từ bao lâu rồi, chị không còn gọi điện thoại cho anh nữa! Chị không biết anh có còn dùng số này nữa không? Có lẽ là anh vẫn dùng, chỉ là không nghe điện thoại của chị mà thôi. Nhưng nỗi buồn ấy qua nhanh vì có vô vàn những cuộc điện thoại khác gọi cho chị chúc mừng cũng những lời mời đi ăn.
Tối khuya chị bước vào nhà! Không có ai, căn nhà lạnh lẽo mà sao hôm nay chị mới biết, trở về nhà trong cái cảm giác cô đơn một mình khi đã ở đỉnh cao danh vọng, chị mới thấy có gì đó hụt hẫng trong phòng. Ngày trước, chị được tăng lương, được sếp khen, chị khi nào bước vào nhà cũng có anh ra đón và việc đầu tiên là chị nhảy chồm lên ôm chặt lấy anh! Những hình ảnh đó chợt dội về khiến trái tim Vy quặn thắt.
Chị rón rén bước vào căn phòng ngủ của hai người, tối om, anh không có ở đó, chỉ còn chiếc giường cưới lạnh lùng, có lẽ, nó cùng lặng lẽ ngủ từ khi nào? Từ khi nào trên chiếc giường đó chị và anh thôi không còn những phút giây nồng nàn tha thiết? Rút cuộc là anh hay chị đã biến cuộc hôn nhân của hai người thành như thế này? Khi ấy, lần đầu tiên chị tự hỏi mình như vây?
Vy run run lôi chiếc điện thoại gọi anh một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa…. Chị ngồi lặng lẽ trong bóng đêm? Hoang mang như một chú mèo đi lạc. Lần đầu tiên trong lòng người đàn bà kiêu hãnh như chị cái cảm giác hoang mang lạc đường khiến con tim chị sợ hãi. Có lẽ nào chị lạc mất cả anh? Người đàn ông mà trong thâm tâm khi nào chị cũng nghĩ, nhất định anh vẫn luôn chờ chị ở phía sau vì chị là người đàn bà trong mơ kia mà! Ai trên đời này có thể phản bội chị chứ anh thì nhất định là không!
***
Đôi chân chị chết lặng bên ngoài cánh cửa ấy, bởi bên trong có tiếng nói cười của anh và một người phụ nữ khác. Tiếng cười ấm áp ấy từ lâu lắm, lâu lắm rồi chị không còn được nghe nữa thì phải. Bỗng dưng chị có cảm giác mình vừa mất cả thế giới. Vậy mà sao từ trước tới nay chị không nhận ra điều đó! Thế giới nào đã bỏ chị ra đi! Không, chắc anh chỉ là một phút yếu lòng, không thể nào anh lại có thể bỏ một người vợ quá ưu tú. Quá xinh đẹp như chị để đánh đổi lấy một người đàn bà bình thường và sống một cuộc sống bình thường như thế được! Nhất định, một ngày nào đó, anh sẽ lại quay về, sẽ phải khóc lóc mà van xin chị tha thứ vì anh đã ngoại tình, đã phản bội chị. Thực sự chị không cam lòng cho lần thua cuộc này, người đàn bà kia có gì mà dám cướp người đàn ông của đời chị. Trừ khi, trừ khi chị đá anh ta ra khỏi cuộc đời mình thì cô ta mới được phép…
Có lần hai ngày không thấy cô ấy đi làm, vì là bạn từ thời trung học, hơn nữa anh cũng quý mến, nên anh tới nhà thăm. (Ảnh minh họa)
Nhưng nước mắt cứ ứa ra cùng với nước mưa khiến cho lớp mascara mắt nhòe nhoạt chảy trên mặt chị lem luốc! Trái tim người đàn ông khi đã mất thì có cách nào tìm lại được nữa không? Bài học này chưa ai dạy chị phải làm như thế nào khi thất bại! Chị quay bước, không nhặt lại chiếc ô vừa rớt khỏi tay mình!
***
Anh không nói gì mà lặng lẽ bước vào phòng mình, anh đã qua lại với người phụ nữ khác cả mấy tháng nay, nhưng có lẽ hôm nay chị mới nhận ra điều đó! Anh lúc đầu cũng chỉ là cảm thông với người phụ nữ thiệt thòi ấy, có lần vì công việc cơ quan bận rộn mà cô ấy nhờ anh đón con gái giúp. Họ đối đãi với nhau như bạn.
Cô ấy chính là người bạn học cùng cấp ba của anh rồi lại tình cờ làm cùng cơ quan. Cô ấy không được may mắn như những người phụ nữ khác vì lấy nhau được bốn năm thì chồng mất vì văn bệnh ung thư khi con gái mới được hai tuổi. Nỗi đau đó tưởng chừng như có thể đánh ngục người đàn bà trẻ ấy. Nhưng vì con, cô ấy đã vượt lên tất cả và sống bản lĩnh vô cùng. Anh thầm thương cảm và khâm phục người đàn bà như thế.
Rồi từ chỗ chia sẻ giúp nhau như những người bạn, hai người dần cảm mến nhau, anh nhận ra ở cô ấy nét hiền hòa chịu thương chịu khó của một người đàn bà mềm mỏng và bao dung. Cái cảm giác bình yên và ấm áp nơi cô ấy tỏa ra khiến anh thấy mình như một đứa trẻ cô đơn và lạnh lẽo, anh thèm được một lần ấm áp!
Có lần hai ngày không thấy cô ấy đi làm, vì là bạn từ thời trung học, hơn nữa anh cũng quý mến, nên anh tới nhà thăm. Tới nơi, anh thấy cô ấy nằm một mình trong nhà, yếu ớt và phờ phạc, đôi môi tái nhợt và hai má đỏ hồng, hóa ra cô ấy bị sốt cao, nhưng chỉ có một mình. Anh khẽ hỏi:
Tâm ốm sao không gọi cho ai?
Cô ấy chỉ cười nhẹ:
Em sốt chút thôi, không sao đâu!
Lại còn không sao, thế con bé đâu?
Sáng em nhờ người đưa bé đi học rồi anh ạ!
Em ăn gì chưa?
Em ăn chút rồi!
Nhìn cô ấy gầy và yếu ớt, trong lòng người đàn ông ấy bỗng dâng lên niềm cảm thương ngọt ngào, anh thực sự muốn được che chở cho người đàn bà yếu đuối này! Lần thứ hai trong đời, cái cảm giác mình là trụ cột, là một người đàn ông mạnh mẽ mới lại trỗi dậy trong anh như thế! Anh bảo cô ấy đi nằm, anh chạy ra chợ, mua thức ăn, anh vào bếp nấu cháo, dọn dẹp, làm mọi thứ như thể anh chính là chủ ngôi nhà bé nhỏ này vậy! Anh vừa làm, vừa thấy lòng mình ấm áp, vì có một người phụ nữ bé nhỏ đang rất cần những điều này!
Làm xong, anh trở lại cơ quan làm việc, nhưng anh không làm được gì với tâm trạng thấp thỏm không yên. Trưa anh lại tạt qua xem cô ấy thế nào? Tới nơi, anh thấy Tâm đang ăn cháo mình nấu. Anh mỉm cười, lòng anh ngập tràn hạnh phúc: Anh khẽ hỏi:
Em ăn được không?
Cô ấy không ngẩng lên, khẽ đáp:
Cảm ơn anh!
Nhưng anh đã nhìn thấy giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt buồn ấy. Có lẽ cô ấy cũng thèm cái cảm giác có ai đó bên cạnh và chăm sóc những khi ốm đau, có bờ vai vững trãi để có thể dựa vào những khi yếu đuối! Họ bối rối trước nhau nhưng không ai nói lời nào. Bởi họ đã hiểu được lòng nhau! Cả hai người, họ đã cô đơn quá lâu trong cuộc sống của mình!
Buổi chiều, khi Tâm vừa mặc quần áo định đi đón con dù người vẫn còn choáng váng thì nghe thấy tiếng con bé gọi mình ngoài cổng: Mẹ ơi, mẹ ơi!
Tâm ôm con bé vào lòng nhìn anh:
Sao anh lại, anh không cần phải…
Anh ngắt lời:
Em đừng ngại, anh có bận gì đâu, giúp em đón con thôi mà! Anh cũng nhớ con bé!
Cảm ơn anh!
Anh về nhé! Cháo anh nấu nhiều, em cho con ăn và cả em cũng ăn đi rồi uống thuốc cho mau khỏi đấy!
Vâng!
Chỉ một tiếng “vâng” ấy, mà trái tim anh rung động tới tận cùng.
***
Anh vào phòng, rồi quay ra đưa cho chị tờ giấy ly hôn anh đã viết sẵn. Chị nhìn vào tờ giấy, thấy trái tim mình run rẩy, nhưng chị ngẩng cao đầu nhìn anh:
Anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Anh lặng ngật đầu:
Anh sẽ bỏ tôi để lấy người đàn bà tầm thường đó?
Em có thể làm một người đàn bà tầm thường như thế không!?
Tại sao tôi lại phải làm?
Đúng em không thể làm. Em biết không, cô ấy không xinh đẹp bằng em, không thành đạt, tài giỏi như em, nhưng cô ấy ấm áp hơn em. Sống bên em, anh thấy mình như một hòn đá ngày càng lạnh lẽo và cô đơn, chỉ có cô ấy mới cho anh biết thế nào là cảm giác của một gia đình ấm áp, một người phụ nữ giản dị, chân thành và hết lòng vì con… Anh xin lỗi, có lẽ em không dành cho anh, anh cũng không phải là người đàn ông có thể cùng em bước trên đỉnh cao danh vọng, anh chỉ cần một mái ấm giản đơn! Không phải anh phản bội em, không phải vì em không đáng được yêu, mà vì chúng ta thực sự không phải là người có thể dành cho nhau. Anh nghĩ, em sẽ hạnh phúc hơn bên một người đàn ông có cùng chí hướng. Anh, anh chỉ cần một gia đình, mà thứ đó, em không thể cho anh được! Thật lòng xin lỗi em!
Chị để anh ra đi, chị sẽ để anh thấy, anh không đáng để chị phải níu kéo bởi có bao nhiêu người đàn ông khác sẽ ngay lập tức vây quanh chị. Nhưng khi anh đi rồi, còn lại một mình trong căn nhà vắng. Chị khóc, úp mặt vào gối mà khóc! Người đàn bà kiêu hãnh, nhất định chỉ yếu đuối một mình!
Theo Khampha
Vì em... phận đàn bà
Cũng vì là phụ nữ nên khi em mắc sai lầm thì đừng mong nhận được tha thứ của người khác. Giá như cuộc đời này, em có thể lựa chọn, em sẽ chọn làm đàn ông.
Ngày bé, em thường bắt gặp mẹ khóc trộm mỗi khi bố say ngật ngưỡng trở về nhà. Mẹ len lén lau nước mắt khi thấy chị gái và em, mẹ sợ những câu hỏi của chị gái và ánh mắt không hiểu chuyện của em. Có lần chị gái hỏi: "Sao mẹ phải khổ sở như thế", nước mắt mẹ thi nhau rơi xuống, ôm hai chị em vào lòng: "Rồi sau này lớn các con sẽ hiểu".
Lớn hơn một chút, em hiểu những giọt nước mắt ngày ấy của mẹ, những cơn say bí tỉ của bố. Tất cả cũng chỉ vì em là con gái! Sinh ra làm con gái út, em dập tắt bao hi vọng có một thằng cu nối dõi tông đường của gia đình nội, của bố. Lớn lên, bố thường thở dài nhìn em: "Giá mày là thằng cu thì tốt biết mấy". Em bắt đầu hiểu mình là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, nói đúng hơn vì em là con gái nên bố mẹ mới có những buồn phiền.
Lớn lên nữa, em trở thành cô gái xinh xắn trẻ trung. Em mang theo lời dạy về "công dung ngôn hạnh" của mẹ làm hành trang bước vào cuộc đời mình. Em chẳng thể hiểu hết được công dung ngôn hạnh là gì, nhưng lần đầu tiên em thấy là con gái thật rắc rối. Những đứa bạn trai cùng lứa tuổi với em, chúng nó đâu phải học mấy thứ "công dung ngôn hạnh" kia đâu, vậy mà người ta vẫn khen chúng ngoan đấy thôi. Em đã ước mình là con trai giống như chúng bạn.
Rồi em biết yêu, mối tình đầu nhẹ nhàng và lãng mạn. Đi học xa nhà, xa gia đình khiến em trở nên cô đơn và yếu đuối. Khi được người khác giới quan tâm, lần đầu tiên em biết những cảm xúc rung động đầu đời. Em thấy cuộc sống vui hơn, có ý nghĩa hơn. Người bạn trai đó là chỗ dựa tinh thần cho em trong những ngày xa nhà. Và trong tình yêu thì luôn có những đòi hỏi. Đó là khi bạn trai muốn em chứng minh tình yêu của mình dành cho hắn. Hắn hứa hẹn, thề thốt và vẽ lên một tương lai tươi sáng phía trước. Ở bên hắn em thấy rất ngọt ngào, nhưng lời mẹ dạy "con gái phải biết giữ thân" luôn nhắc nhở em. Em rất sợ mỗi khi nhớ đến lời dạy của mẹ về sự trinh tiết của người con gái và sự phũ phàng của người đàn ông. Thôi thì vì là con gái, nên em sẽ nghe lời mẹ dạy mà biết "giữ thân". Em nói sẽ giữ gìn cho hắn đến đêm tân hôn. Vậy là mối tình đầu bỏ em sau gần một năm yêu thương không một lời từ biệt. Em biết đó cũng vì cái việc "giữ gìn" kia, nhưng biết làm sao được, ai bảo vì em là con gái cơ chứ.
Em nói sẽ giữ gìn cho hắn đến đêm tân hôn. Vậy là mối tình đầu bỏ em sau gần một năm yêu thương không một lời từ biệt. (ảnh minh họa)
Em cứ tưởng mình sẽ đau khổ vật vã khi chia tay mối tình đầu, nhưng chẳng hề như vậy. Nó dễ hơn em nghĩ, em chỉ thấy "sáng mắt" ra về tình yêu của người đàn ông mà thôi. Hóa ra khi yêu, họ cũng muốn "nhận" được cái gì đó chứ không đơn giản chỉ vì tình cảm. Vậy thì em càng quyết tâm "giữ thân" cho cái bến đỗ cuối cùng của cuộc đời mình, đó là anh - người chồng của em.
Ngày cưới, mẹ lo lắng dặn dò em trước khi về nhà chồng: "Là phụ nữ, phải biết bao dung, phải biết yêu thương và hy sinh con nhé!". Em hiểu những điều mẹ lo lắng, bởi mẹ cũng từng đi làm dâu, cũng là người phụ nữ. Em đang chuẩn bị bước chân vào một cuộc sống mới, cuộc sống mà người phụ nữ chỉ có thể dùng "công dung ngôn hạnh" làm mục tiêu của cuộc đời mình.
Ngày cưới, em trở thành người phụ nữ. Ánh mắt anh hoan hỉ, giọng nói anh vui mừng: "Cảm ơn em đã giữ gìn cho anh. Em chính là người phụ nữ của cuộc đời anh". Nghe anh nói những lời cảm ơn ấy mà em tự hào lắm, tự hào vì mình đã "giữ thân" được cho anh, tự hào vì mình đã là người phụ nữ đích thực và đáng được trân trọng.
Vì là phụ nữ, em phải biết yêu thương. Yêu thương anh, có nghĩa là em phải yêu thương tất cả những gì liên quan đến anh như gia đình anh, họ hàng nhà anh, rồi cả bạn bè anh,... Mẹ chồng nàng dâu muôn đời đã có tiếng xấu. Chẳng phải ngẫu nhiên người ta dựng chuyện đâu, cũng đều là những tấm gương người thật việc thật đấy thôi. Mẹ chồng và em cũng có mối quan hệ không được tốt lắm. Mặc dù em đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn không được lòng mẹ chồng. Cũng là phận đàn bà phụ nữ với nhau, nhưng mẹ chồng lại không hiểu cho em.
Em tủi thân trong một gia đình xa lạ, em khóc lóc với anh khi bị cả nhà chồng săm soi bắt nạt. Nhưng anh cũng chỉ nghe để đấy chứ anh chẳng có cách nào giúp em. Vậy là em tức tưởi kể cho mẹ đẻ nghe những chuyện vô lý bị đối xử ở nhà chồng. Mẹ đẻ lại rơm rớm nước mắt khuyên em: "Con ơi mình là phận đàn bà phụ nữ, phải biết nhường nhịn và yêu thương". Em nghe lời mẹ dạy, lại cố gắng nhường nhịn những điều vô lý kia và yêu thương gia đình chồng như chính gia đình mình. Mặc dù ở đó chẳng ai yêu thương em, có chăng chỉ là anh, người đàn ông của cuộc đời em, nhưng cũng chỉ biết nói lời yêu thương trên đầu môi. Em ấm ức sống trong nhà chồng, nhưng biết làm sao được, ai bảo vì em là phụ nữ cơ chứ.
Cái thứ duy nhất em chỉ cần nhớ, đó là lo cuộc sống cho con. Vì với người phụ nữ thì chồng con là tất cả. (ảnh minh họa)
Vì là phụ nữ, em phải biết hy sinh và chắt chiu từng đồng nuôi con. Phụ nữ bao đời nay vẫn phải biết hy sinh cho chồng con. Đó là hy sinh ước mơ, hy sinh đam mê, hy sinh tuổi thanh xuân để đánh đổi lấy một gia đình, dù gia đình đó có hạnh phúc hay không. Mẹ thường kể ngày xưa, biết bao người phụ nữ ở vậy thờ chồng nuôi con. Vậy thì phụ nữ ngày nay cũng phải thế thôi, đó là truyền thống rồi. Thế nên em chẳng còn là cô gái tự do làm những điều mình thích nữa rồi. Hãy quên đi những sở thích cá nhân, hãy quên đi những buổi tụ tập bạn bè, hãy quên đi những thói quen mua sắm cho bản thân mình và cũng hãy quên đi rất rất nhiều điều khác.
Cái thứ duy nhất em chỉ cần nhớ, đó là lo cuộc sống cho con. Vì với người phụ nữ thì chồng con là tất cả. Có lần em vô tình đi qua hàng quần áo, nhìn chiếc váy treo bên trong mà em thầm ước ao. Em đứng ngắm một hồi rất lâu rồi quyết định bước vào thử, nhưng khi nhìn thấy cái giá in trên mác em lại len lén quay ra. Cái giá đó chưa phải quá đắt đỏ gì, nó có thể chỉ là một, hai bữa bia anh ngồi lai rai với bạn bè hàng tuần nhưng với em nó lại mua được vài món đồ chơi nhỏ cho con. Vậy là em chẹp miệng tiếc nuối "thôi để khi nào có tiền thì mua". Vậy đó, khi đã là phụ nữ, những điều em làm đều phải nhìn về phía anh và con.
Vì em là phụ nữ, em phải biết tha thứ và bao dung. Tha thứ cho đôi lần anh quên đón em khi em đang mang bầu, lúc anh ngồi uống bia đâu đó với bạn bè, còn em đứng chờ dưới cơn mưa phùn giá rét trước cổng cơ quan. Tha thứ cho những cái tát của anh trong những đêm anh đi uống rượu say về gọi cửa mà em chưa kịp chạy ra vì còn đang ru con ngủ. Tha thứ cho những lần hiểu lầm mà anh mắng chửi sỉ vả em thậm tệ. Tha thứ cho cả những lần anh "say nắng", anh bỏ đi cả đêm không về mặc kệ con sốt ốm, một mình em đưa con vào viện. Em biết là phụ nữ phải bao dung cho người đàn ông của mình một con đường để quay trở về. Và vì con, em đã làm thế. Em hiểu được nỗi lòng của mẹ ngày nào, hiểu được những giọt nước mắt thầm lặng của mẹ ngày nhỏ em vô tình thấy được.
Và cũng vì em là phụ nữ mà em trở nên yếu đuối vô cùng khi phải tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Anh chẳng thể từ bỏ được những cô bồ của mình, chẳng thể dứt ra được những cảm giác mới mẻ ở bên ngoài hôn nhân. Vậy là anh cứ mãi "say nắng", thậm chí càng về sau anh càng "say" hơn những lần trước. Anh quên đi trách nhiệm làm chồng, làm cha mà luôn đòi hỏi em phải là người vợ, người mẹ đúng mực. Điều đó làm em chán nản mệt mỏi vô cùng. Và rồi sự yếu đuối của người phụ nữ trong em đã phản bội cái triết lý "công dung ngôn hạnh" theo em cả cuộc đời. Em yếu đuối trước sự quan tâm của một người đàn ông khác.
Em chẳng đủ tỉnh táo để tiếp tục làm một người phụ nữ chuẩn mực. Sự yếu đuối đã làm em sống nửa tỉnh nửa mơ, sống trong ảo tưởng về hạnh phúc. Điều đó anh dễ dàng nhận ra, và vì là đàn ông, anh không thể có đủ bao dung để tha thứ cho em một con đường quay về. Và rồi người ta sẽ chẳng bao giờ quên được cái lỗi lầm kia của em. Nếu ai đó hỏi vì sao gia đình tan vỡ, họ sẽ chỉ nói vì em là đồ đàn bà hư hỏng mà thôi. Cái tiếng xấu ấy, cả đời này sẽ đi theo em.
Vậy đó, vì là phụ nữ em phải biết yêu thương, biết hy sinh và biết thứ tha. Nhưng cũng vì là phụ nữ nên khi em mắc sai lầm thì đừng mong nhận được tha thứ của người khác. Giá như cuộc đời này, em có thể lựa chọn, em sẽ chọn làm đàn ông.
Theo Khampha
Để anh ta 'đá', cô mới trắng mắt ra Tôi, nhân danh là vợ của một gã chồng lăng nhăng, gái gú, có vài lời gửi tới người đàn bà đang tự hào vì được chồng tôi yêu say đắm. Có thể, cô cũng yêu say đắm chồng tôi, cũng thật sự dành tình cảm cho anh ấy, cái mà cô gọi là tình yêu vĩnh hằng. Thưa cô gái, chẳng có...