Đàn bà không sắc
Bất kì ai gặp Hồng Huệ và biết nó là con gái của ông Hồng – bà Quế đều thốt lên một câu rằng: “Thật lạ!”.
Bởi lẽ, chẳng ai ngờ sự kết hợp giữa hai con người có ngoại hình đẹp đẽ nhất cái làng ấy lại cho ra một đứa con gái nhan sắc “ma chê quỷ hờn”: Mũi tẹt dí, nước da bánh mật và cái miệng dầy choán cả khuôn mặt.
Ngày nhỏ, tôi hay lang thang chăn trâu, cắt cỏ với Hồng Huệ. Càng nhìn nó, người ta càng thấy ngờ vực. Nó dường như cũng ý thức được ngoại hình của mình nhưng ít khi nó buồn. Mỗi lần, người ta hỏi và nhìn nó chằm chằm, nó lại cười. Nụ cười tươi rói và đôi mắt bừng lên một niềm kiêu hãnh khó tả. Tôi hỏi nó mà quên mình là một đứa con trai và nó là con gái:
“Sau này, mày có định lấy chồng không?”
“Chắc có. Tao chưa biết. Tao phải tìm người thật xứng với mình thì mới lấy”
Tôi quay đi che nụ cười mỉa mai. Tôi nghĩ rằng người như nó, người ta chịu rước đi cho thì may quá, chứ còn kén chọn gì…
Rồi nó đỗ Đại học, tôi xuất ngũ. Chúng tôi thôi liên lạc. Ngày từ biệt, nó đan tặng tôi hai chiếc khăn thật đẹp, một màu đen, một màu trắng, dặn dò kĩ lưỡng:
“Cái khăn đen dùng hàng ngày, còn khăn trắng đi chơi thì quàng cho đẹp”.
Video đang HOT
Tôi cảm ơn và từ biệt nó. Xe chuyển bánh, tôi vẫn cố ngoái mắt nhìn theo dáng nhỏ bé, còi cọc và đen đúa của nó cho tới khi khuất hẳn. Tự dưng thương nó vô vàn. Một đứa con gái xấu xí, nhẫn nhịn và lạnh lùng như nó, liệu có được một gia đình hạnh phúc? Tôi chắc rằng, rất ít đàn ông chịu lấy một người vợ như thế.
Năm năm rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt, tôi ra quân, lấy vợ và sinh con. Lúc ấy, nó đã trở thành Thạc sĩ, vẫn đen đúa và xấu xí. Ngày tôi cưới, nó đến cùng một anh chàng cao to, bảnh bao, giới thiệu là bạn trai của nó. 1 năm sau, nó cưới anh ta, rồi chia ta chóng vánh sau 1 năm nữa, lại đơn côi trên hành trình tìm tổ ấm. Anh chàng ấy ra đi với một người đàn bà xinh đẹp và trẻ trung hơn nó gấp bội lần. Tôi hỏi:
“Mày có buồn không?”
Nó cười, vẫn nụ cười tươi rói như ngày nào:
“ Sao mày lại hỏi thế? Buồn gì. Tao tự muốn chia tay vì thấy không hợp thôi”.
Rồi nó đi nước ngoài biệt tăm. 2 năm sau trở về, nó đã là tiến sĩ. Nó xin được kinh phí mở trường học cho trẻ em nghèo ở quê tôi rất khang trang. Nó vẫn sống độc thân với những kế hoạch riêng. Và tất nhiên, vẫn xấu xí.
Tôi đánh bạo hỏi nó rằng:
“Sao mày không đi phẫu thuật thẩm mĩ?”
Nó cười lớn và nói:
“Tao tin tao đẹp, việc gì phải phẫu thuật. Có khối anh theo tao đấy nhưng tao chưa ưng”.
Tôi nhìn nó mà thương xót. Có phải nó đang tự giễu bản thân mình không hay nó không ý thức được nó xấu?..
Một ngày, tôi được tin nó lại sắp lấy chồng. Chồng nó là một anh chàng ngoại quốc trẻ tuổi. Nó bảo anh chàng mê đắm nó, mê đắm nó rất lâu rồi nhưng giờ nó mới đồng ý. Nó tự tin nói và tôi cũng tin là thế.
Cuộc sống vợ chồng của nó kéo dài được chừng 3 năm, rồi lại kết thúc. Nó vẫn thênh thang giữa cuộc đời với những kế hoạch lớn lao.
Sau bao năm, tôi vẫn thấy nó hệt như thuở 17 – không đẹp nhưng biết cách làm cho người ta nghĩ nó đẹp. Nó vẫn hay cười, nụ cười giòn tan với làn da bánh mật không lẫn vào đâu được.
Đã trải qua hai cuộc hôn nhân đổ vỡ nhưng trong nó hình như vẫn ngập tràn niềm tin về hạnh phúc lứa đôi. Nó bảo vẫn đang đi kiếm tìm người đàn ông của đời nó.
Theo VNE
"Tự do"
Đám bạn hay ghen tỵ với anh. Bọn nó bảo: "Mày là thằng đàn ông có vợ sướng nhất trên đời. Muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, tự do tuyệt đối, chẳng ai quản lý".
Quả thật, thời gian đầu khi hai đứa mới lấy nhau, anh thấy mình cũng sướng thật. Đã có vợ, nhưng anh chẳng cần về nhà đúng giờ, chẳng cần ăn cơm đúng bữa, có thể nhậu nhẹt thả ga, thậm chí đi chơi thâu đêm suốt sáng cũng chẳng ai cằn nhằn... Nhiều thằng bạn anh còn ao ước: "Giá mà vợ tao cũng đi làm xa như vợ mày!". Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, tụi nó đâu có biết, sống xa vợ, anh sướng ít mà khổ nhiều...
Nói ra chắc chẳng ai tin, chứ từ khi cưới nhau hai năm trước đến bây giờ, tổng thời gian hai vợ chồng mình ở gần nhau chắc không được quá một tháng. Mới cưới đúng một tuần, công ty có quyết định điều em làm trưởng chi nhánh ở tận Bình Định. Tính tình vốn mạnh mẽ, quyết đoán, lại đam mê sự nghiệp, em hăm hở muốn đi ngay. Anh phản đối, kiên quyết không cho. Thế là, ngày nào em cũng tỉ tê đủ kiểu, đại loại như "Em đi mỗi tháng về vài lần, chứ có đi luôn đâu!", rồi lại "Sống xa nhau vậy cũng hay, hai đứa đỡ gây gổ giận hờn". Năn nỉ mấy ngày không được, em đổ quạu, chuyển sang đổ tội cho anh: "Anh như vậy là ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, không biết nghĩ cho tương lai, sự nghiệp của em". Nghe vậy, anh chẳng biết nói gì hơn, đành bấm bụng cho em đi. Và hai năm qua, tiếng là có vợ, mà anh vẫn phải lủi thủi cuộc sống độc thân...
Hai năm, thực đơn của anh cứ xoay vòng mấy món cơm hàng cháo chợ. Lâu lâu một lần không sao, chứ ngày nào cũng ăn ngoài đường, anh ngán! Em cứ đi biền biệt, năm thì mười họa mới về nhà. Thi thoảng em có về, anh kêu em nấu ăn, em lại bảo: "Thôi! Lâu lâu em mới về một lần, anh đãi em ăn nhà hàng đi"... Vậy là, mang tiếng là có vợ, mà hai năm rồi, một bữa cơm gia đình nóng sốt vẫn mãi là ước mơ!
Ngán cơm hàng cháo chợ, anh còn có thể khắc phục bằng cách... đi nhậu cho qua bữa. Nhưng cái không khí hiu quạnh, cô đơn khi thiếu em, anh chẳng biết làm sao khắc phục? Mình anh ở cái nhà rộng thênh thang, buồn thỉu buồn thiu. Vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ, ngôi nhà cũng lạnh đi. Mà nhà ba mẹ, họ hàng anh ở hết dưới quê, buồn cũng chẳng biết sang nhà ai. Nhiều khi, anh phải sang nhà trọ của mấy đứa em trong công ty ngủ cho đỡ buồn.
Anh cũng chẳng hiểu sao, mình ở xa nhau, anh muốn làm gì thì làm, mà em chẳng hề ghen. Ngẫm tới ngẫm lui, anh lại chợt giật mình, biết đâu ở ngoài Bình Định, cũng có anh nào đang ngấp nghé với em?
Mới đây, má anh lên chơi, thấy nhà cửa quạnh hiu, bà la quá chừng. Rồi bà gọi điện cho má em than thở. Hai bà thống nhất, cương quyết bắt em phải về. Chắc ở ngoài Bình Định, em cũng đã nhận được tối hậu thư của "hai sếp" rồi. Nhưng với cái tính ương bướng của mình, biết lần này em có chịu nghe?
Phần mình, anh cũng đưa ra tối hậu thư, nhắn với em rằng: Hãy cố gắng trở thành "vợ" anh sao cho đúng nghĩa vợ, trước khi quá muộn!
Theo VNE
Cứu vãn tình yêu đang đi vào lối mòn Bạn cảm thấy mối quan hệ của mình ngày càng trở nên nhàm chán và đơn điệu? Hãy tham khảo những bí quyết đơn giản giúp bạn và "một nửa" của mình thoát khỏi lối mòn: Tạm thời "xa" nhau Hãy nhấc điện thoại và sắp xếp một chuyến đi chơi xa cùng bạn bè. Sau những ngày nghỉ ngơi thư giãn của...