Đàn bà khôn quá là… dại!
Đàn bà không nên quá dốt, cũng không nên quá khôn, nhưng đàn bà muốn được hạnh phúc thì nên giả vờ “dốt”!
Có lần, tôi hỏi anh người yêu “Có phải đàn ông luôn thích đàn bà ngu?” Anh người yêu tôi trả lời “Chỉ có đàn ông ngu mới thích đàn bà ngu!”. Đó là lời nhận định từ một người đàn ông mà tôi vô cùng ngưỡng mộ về trí tuệ, vì thế tôi tạm tin rằng “đàn ông không thích đàn bà dốt”. Nhưng có một vấn đề khi tôi đem câu hỏi tương tự hỏi một người đàn ông khác “Có phải đàn ông thích phụ nữ thông minh?” thì tôi nhận được câu trả lời gần như ngược lại “đàn ông không thích những phụ nữ quá thông minh!”.
Đàn ông không thích phụ nữ quá thông minh
Tôi nhận thấy hai vấn đề xảy ra, nếu đàn bà dốt thì sẽ không được trọng thị, nói trắng ra là bị khinh khi và bị đàn ông đối xử một cách tùy tiện, họ có thể sẵn sàng buông ra những lời mất kiểm soát, buông tuồng với một người đàn bà ấy “ Sao em dốt thế? Sao cái này, cái kia mà cũng không biết? Sao em dại thế?”. Vì khi nói ra những lời nặng nề ấy, đàn ông biết phụ nữ dốt sẽ không tổn thương nhiều hoặc ít cảm nhận được cái trạng thái mà người đàn ông co.i thườn.g mình đến độ nông sâu ra sao, vậy nên với đàn bà dốt – đàn ông thường thỏa chí ứng xử một cách tùy tiện. Nhưng họ có vui vì điều ấy? Không! Đàn ông sợ đàn bà nhạt nhẽo sẽ khiến bản thân họ bị “ngu” đi khi ở bên cạnh, kiểu như “làm tớ thằng khôn hơn làm thầy thằng dại vậy”!.
Cũng là một câu chuyện ấy, đàn ông lại có cách ứng xử rất khác với một người đàn bà thông minh, họ sẽ phải tập suy nghĩ trước khi phát ngôn ra một điều gì đó, sao cho vấn đề trở nên hấp dẫn, thú vị khi trò chuyện, họ bị buộc phải cố gắng để không biến mình thành một người đàn ông nhạt nhẽo trước mắt một người đàn bà thông minh, vì thế nên nhiều khi họ mệt mỏi, bởi vì họ không muốn tỏ ra kém cỏi trước mặt người phụ nữ ấy, nhưng việc gồng mình động não những vấn đề thuộc phạm trù giao tiếp khiến họ cảm thấy phải tư duy một cách thừa thãi, ngoài ra đàn ông rất sợ cái cảm giác mình trở nên “nhỏ bé” trước một người phụ nữ, vì thế đàn ông luôn không thích những phụ nữ quá thông minh!
Đàn bà chỉ cần giả vờ dốt sẽ có hạnh phúc
Video đang HOT
Không được dốt nhưng cũng không được khôn quá, vậy đàn bà nên làm gì để có được người đàn ông của đời mình? Thực ra, câu trả lời chẳng có gì nan giải, đàn bà chỉ cần “giả vờ” dốt là sẽ có hạnh phúc!
Đàn bà không nên dốt quá, như thế nào thì gọi là “dốt”? Đó là, gi gỉ gì gi cái gì cũng không biết, học vấn thấp, trình độ nhìn nhận cuộc sống kém, giao tiếp tệ, phông tri thức xã hội căn bản hổng trầm trọng, ngô nghê, nói mãi không hiểu, nhạt nhẽo…ấy là dốt!
Đàn bà thông minh thì sao? Đó là gi gỉ gì gi cái gì cũng biết, hiểu sâu hiểu sát mọi vấn đề, nàng có thể múa phím mười ngón gõ ngay ra một bản kế hoạch kêu gọi đầu tư đầy khả thi trong mười phút, nàng có thể rời non lấp bể dễ như ăn kẹo, nàng thường đi guốc trong bụng đàn ông khi họ chưa kịp mở lời, nàng thường chẳng biết run sợ trước cường quyền bởi nàng chính là hiện thân của quyền lực, nàng sâu sắc, vẹn toàn, nàng là điển hình, là biểu tượng mà mọi đàn bà khác muốn noi theo, nhưng… nàng lại khiến đàn ông sợ!
Đàn bà quá khôn cũng là cái tội
Nàng khôn quá! Với phụ nữ, khôn quá cũng là một cái tội! Cái tội không thể khiến đàn ông họ được ở đúng vị trí của họ là cây tùng cây bách che chở cho đàn bà, cái tội khiến cho đàn ông trở nên nhỏ bé, mà với đàn ông hai cái tội ấy là “trọng tội” của đàn bà, thế nên dù cô có thông minh tài hoa đến đâu thì đời cô cũng dâu bể thôi vì đàn ông chúng tôi sợ những người đàn bà kinh bang tế thế, lọc lõi và không biết sợ như cô!
Vậy nên, nếu như một người đàn bà ý thức được cái sự “khôn quá” của mình rồi mà lại muốn có được hạnh phúc (dĩ nhiên là cô ấy được quyền hạnh phúc chứ!) thì phải làm gì đây? Đôi khi, hãy giả vờ “ngu” đi một chút đàn bà ạ!
Nếu như người đàn ông mà bạn si mê có một vài tì vết nào đó, bạn đừng nhìn chòng chọc vào nó và ngoáy cho nó l.ở loé.t thêm, đừng bắt lỗi hay bới lông tìm vết (mặc dù bạn quá tinh để nhận ra điều đó dường như ngay tức khắc), hãy chấp nhận rằng phàm đã là con người thì chẳng ai hoàn hảo, thay vì bới nó ra, hãy vui vẻ chấp nhận vì đó là bản chất của họ, bạn không thể thay đổi được tính cách của họ chi bằng hãy thay đổi quan điểm của chính mình, phải vậy không?
Là một người đàn bà “quá khôn” bạn luôn biết mình muốn gì ở một người đàn ông mà bạn yêu, nhưng lại như vấn đề mà tôi vừa nêu ra: Đừng để cho đàn ông họ sợ bạn, bởi đàn bà sinh ra là để được yêu! Tài trí cũng tốt, kinh bang tế thế cũng tốt, chọc trời khuấy nước cũng tốt, nhưng đàn bà hạnh phúc nhất là được nằm gọn trong vòng tay yêu thương của người đàn ông mà mình si mê.
Đàn bà – sinh ra không phải là để tài giỏi, mà để được yêu! Đừng nghĩ rằng tôi đang phá bỏ những ý chí phấn đấu của chị em, mà với tôi một người đàn bà tài giỏi chưa chắc đã là người đàn bà hạnh phúc, còn người đàn bà được đàn ông yêu chính là một người đàn bà tài giỏi, chuyện rời non lấp bể là việc của đàn ông, chuyện binh đao thao lược cũng là việc của đàn ông, việc của đàn bà là chiếm giữ được người đàn ông tài giỏi ấy thôi!
Vậy mới nói, đàn bà khôn quá là dại, đừng tranh phần giỏi giang với đàn ông làm gì, bạn chỉ rước về cái cô đơn, sầu não vào người mà thôi! Đàn bà giỏi, tài để làm gì khi trong lòng chẳng thể có một chỗ dựa tinh thần? Lúc nào cũng phải một mình một ngựa xông pha trận mạc? Vậy nên, tốt nhất là đàn bà nên giả vờ “ngu” đi một chút! Không sao cả, việc bạn giả vờ “ngu” chỉ làm cho bạn trở nên “khôn” hơn thôi! Cái “ngu” ấy không phải là cái ngu vừa phân tích trên khía cạnh một người đàn bà thiển cận, dốt nát, mà cái “ngu” ở đây được hiểu là “đã khôn thì nên khéo, ấy mới là khôn thật!”.
Đàn bà đã khôn lại khéo, đàn ông chẳng bao giờ buông một báu vật như thế trong tay và cả trong tim họ đâu, thật đấy đàn bà ạ…
Theo Phunugiadinh
Đừng ngần ngại nói "Con yêu cha"
Lang thang trên mạng, bất chợt bắt gặp clip chia se của những người con thổ lộ điêu ho tư hao vê cha cua minh, tôi như chế.t lặng vì xúc động.
Đưng ngân ngai noi răng "Con yêu cha" khi vân con cơ hôi (Anh minh hoa).
Ai cũng có cha trên đời, nhưng mấy ai đau đáu rằng, mình chẳng còn được bên cha dài lâu, mình phải tranh thủ thể hiện tình cảm với cha? Đoan clip đã gơi lại trong tôi những sợi thương sợi nhớ về cha của mình, khi giờ đây, cha không còn bên tôi nữa.
Tôi rất thần tượng cha mình. Tôi thường không giấu được ánh mắt lấp lánh tự hào khi sóng đôi bên cha, hoặc những dịp nghe người khác kể về cha. Nhà tôi làm nông, nghèo, lại đông anh em. Trong cuộc vật lộn mưu sinh để quyết tâm bằng mọi giá phải cho đủ đàn con đến trường ấy, cha tôi luôn tỏ ra lạc quan một cách lạ kỳ. Năm 1980, cha quyết định rời miền Bắc, đưa vợ còn vào miền Nam để kiếm kế sinh nhai, chẳng mang được gì quý giá ngoài chiếc đàn accordion. Mỗi lần cha nổi hứng chơi đàn, bọn trẻ chúng tôi xúm xít xem. Rồi cha tôi tập hợp thêm những người khác trong họ hàng để thành lập ban nhạc gia đình.
Đàn bầu, guitar, mandolin, violin, đủ cả. Mỗi khi ban nhạc tập hợp, cha tôi đứng phía trước làm nhạc trưởng. Rồi thời gian dài sau đó, cha bận rộn hơn với việc dạy hát và bắt nhịp cho đoàn thánh ca ở nhà thờ trong các buổi lễ. Đến dịp hè, ông đã tự tay đóng một bảng đen lớn, đến từng nhà để vận động tr.ẻ e.m đi học nhạc lý. Ông trực tiếp đứng lớp, dạy từng kiến thức cơ bản về âm nhạc cho tr.ẻ e.m vùng quê. Lúc đó, tôi cũng được tham gia học, và sướng mê khi mang cảm giác "là con của thầy".
Đến bây giờ, khi trưởng thành, tôi càng khâm phục hơn với tinh thần "học hỏi tất cả mọi thứ" của cha. Chẳng biết học từ bao giờ, cha tôi làm mộc rất giỏi. Ông đóng những chiếc tủ, chiếc giường đầy nghệ thuật với nét chạm trổ tinh xảo. Điều tôi thích nhất, là cha đã đóng 5 chiếc ghế cho 5 chị em chúng tôi, từ thấp lên cao, mỗi lần ăn cơm là chúng tôi hớn hở đi lấy đúng chiếc ghế của mình. Ông cũng tự tay cầm bay xây nhà. Mỗi khi trong xóm có người làm nhà to, ông được tín nhiệm làm "thợ phó", tức người chỉ huy chính cho việc xây dựng ngôi nhà đó. Nhưng khi có nhà bên cần đóng cái máng heo, ông cũng hăng hái đi giúp.
Tôi không tài nào hiểu được, cha tôi chưa từng được sử dụng điện bao giờ, nhưng đến năm 1997, ông đã đứng ra đưa được điện về cho xóm, rồi tự tay đúc những cột điện to, đóng những táp- lô bằng gỗ và đến từng nhà để lắp hệ thống điện như một thợ chuyên nghiệp.
Tôi thần tượng cha mình, vì ông rất hiền lành, hầu như không làm mất lòng ai. Lúc nào ông cũng giúp không công cho hàng xóm, hết việc này đến việc kia, khiến mẹ tôi không nén được bực bội. Mỗi lần bị mẹ tôi la vì "ăn cơm nhà, vác ngà voi", ông lại nháy mắt với tôi như nháy mắt với đồng minh. Điều đó khiến tôi rất tự hào - tự hào vì được làm đồng minh với một người tuyệt vời như cha.
Thương cha là vậy, nhưng thói quen giao tiếp rụt rè của người ở quê khiến tôi chưa bao giờ dám tâm sự hay thốt lên câu: "Con yêu cha" khi còn có thể. Đây la điêu lam tôi vân hôi tiêc mai đên tận bây giơ. Tôi chi ươc gi ngay ây minh cam đam hơn đê noi vơi cha tinh cam va sư ngương mô đê cha biêt răng con trai yêu cha đên mưc nao.
Bây giờ, tôi thấy những người còn cha bên đời thật may mắn biết bao. Nếu tôi là họ, tôi sẽ trò chuyện với cha thật nhiều, và chắc chắn sẽ không ngại thốt lên rằng "Con yêu cha", khi vẫn còn cơ hội...
Theo VNE
Sợ đàn ông vì từng chứng kiến cảnh bố đán.h đậ.p mẹ Nhìn gia đình như vậy tôi thấy sợ đàn ông, không dám tiếp xúc với họ, dần dần thích con gái lúc nào không biết. Ảnh minh họa Tôi 24 tuổ.i, tốt nghiệp đại học gần một năm, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Trải qua mấy chục năm, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh bạo...