Đàn bà khổ vì… ôm khổ vào thân
Phải chăng nỗi khổ đàn bà chính là biết mình khổ mà không dám bước ra, là tự chấp nhận vơ víu cái khổ vào mình. Đàn bà khổ vì…ôm khổ vào thân.
Đàn bà khổ vì ôm khổ vào thân (Ảnh minh họa)
Bạn bè, đồng nghiệp xung quanh tôi, nhiều người than thở sinh ra làm kiếp đàn bà thật khổ, và nếu có kiếp sau họ nhất định muốn được làm đàn ông. Tôi ngẫm nghĩ chẳng lẽ làm đàn bà thật sự khổ cực vậy sao? Nếu khổ vậy sao vẫn có nhiều người đàn bà luôn rạng ngời, ở họ toát lên sự hạnh phúc?
Tôi có chị bạn thường khen tôi đã qua 2 lần sinh nở vẫn giữ được dáng người thon gọn rồi chị chỉ vào những vết rạn, những vết nhăn nheo bầy nhầy xấu xí trên da bụng, da đùi, chị thở dài. Tôi rủ chị đăng ký lớp tập yoga với tôi, tuần 2 buổi vừa giữ sức khỏe, cho tâm tĩnh, lấy lại vóc dáng, chị lập tức từ chối bằng câu quen thuộc, chị không có thời gian.
Chị lúc nào cũng vội vã tất bật, dáng đi cũng chẳng được thảnh thơi. Chị bảo tan làm phải đón con, phải đi chợ, phải nấu bữa tối, phải dọn dẹp nhà, phải dạy con học bài. Với ngần ấy thứ phải, sau 8 tiếng mệt mỏi ở cơ quan, có khi nào chị ấy sẽ kiệt sức không?
Sao chị ngại ngần không dám nói với chồng, chị đi tập yoga, hay tối chị về muộn anh hãy đón con, nấu bữa tối. Chẳng lẽ sinh ra đã là sự phân công lao động đàn bà vào bếp, còn đàn ông la cà ở quán bia, quán rượu lai rai mực khô, lạc nướng với bạn, hay mải miết quay tròn với trái bóng trên sân. Sự thực là chẳng có sự phân công nào hết, là chị tự làm khổ bản thân bởi những nếp nghĩ, thói quen.
Video đang HOT
Tối chị bận bịu dọn dẹp, dạy con học, bỏ quên chăm sóc nhan sắc, mặc cho da chảy sệ, khô sạm, cho nhan sắc đàn bà vùn vụt trôi đi, thì chồng chị làm gì, ghếch chân ngồi xem tivi? Tôi khác chị, tôi bảo với chồng, sau hai lần vượt cạn, em yếu đi nhiều phải đi tập thể dục để duy trì sức khỏe, nhưng em không thể làm được việc đó nếu không có sự sẻ chia việc nhà từ anh.
Chồng nấu bữa cơm đầu tiên chưa ngon, bữa sau sẽ tự biết điều chỉnh nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Giờ nhiều món ăn các con tôi còn bảo bố nấu ăn ngon hơn cả mẹ. Vậy hà cớ gì tôi cứ phải tranh việc bếp núc với chồng, hãy nuông chiều bản thân được thảnh thơi đôi chút. Với tôi hạnh phúc xây dựng từ những điều sẻ chia chứ không phải là sự hy sinh vô điều kiện từ một phía.
Chị kêu mệt quá, vậy sao chị không tìm cách đặt gánh nặng trên vai xuống nghỉ ngơi. Rủ chị đi mua sắm quần áo, làm đẹp đổi mới bản thân, chị ngại ngần tốn kém t.iền bạc. Chị lo cho chồng từng chiếc áo là lượt phẳng phiu, lo cho con từng bữa cơm đủ chất, giấc ngủ được ngon, còn riêng bản thân chị lại bỏ bê trong sự rệu rã, stress, tuyền toàng.
Chị hy sinh vì chồng nhưng có khi anh tự nhiên đón nhận sự hy sinh đó như một điều có sẵn, dễ dàng có được nhiều khi người ta lại không biết trân trọng giá trị. Nếu biết yêu thương, xót xa vợ mình, anh có thể nào vô tâm để chị lúc nào cũng trong nỗi lo toan sấp ngửa như thế? Chị khổ bởi chị chấp nhận vơ víu lấy từng cái khổ vào thân.
Hay như cô em đồng nghiệp, thi thoảng đi làm với đôi mắt sưng, vài vết tím bầm trên má. Dù em khéo léo đậy che, tôi vẫn nhận ra, hôm qua em đã bị chồng đ.ánh. Ngay kể cả khi em mang bầu, tôi cũng thấy em lén lút sụt sùi khóc trong nhà vệ sinh.
Em không tâm sự hết nguồn cơn, nhưng tôi tin người đàn ông có học thức, có sự tử tế đàng hoàng, và đặc biệt biết thương em, sẽ không dùng nắm đ.ấm để dạy dỗ vợ mình, nhất là khi vợ đang bụng mang dạ chửa.
Em để cảnh bầm dập ấy diễn ra hết lần này đến lần khác. Thịt da em, em không thương không xót thì mong sao ai thương xót hộ em. Vết đau bầm tím da thịt rồi sẽ lành, nhưng còn vết đau trong tâm, vết rạn vỡ của cuộc hôn nhân, em có chữa lành được không?
Em sợ bạn bè họ hàng nhìn vào, sợ người đời đàm tiếu, toàn những nỗi sợ mang danh người khác. Em khổ bởi em đã không biết yêu thương bản thân mình…
Nhiều người đàn bà nghĩ mọi cách giữ chồng bằng vai trò vợ hiền, tận tụy, hy sinh. Tại sao đàn bà lại phải giữ, trong khi đàn ông thì không? Khi thuận tình ký vào giấy đăng ký kết hôn, là hai người phải có trách nhiệm với nhau. Cuộc sống gia đình xây dựng bằng sự tin tưởng, tôn trọng, một khi đã thay lòng đổi dạ, đã trăng hoa đủ đường, thì việc gì phải cố gắng níu giữ cho có một tấm chồng.
Sao không nghĩ rằng mình hãy đẹp, hãy quyến rũ, hãy tự tin, giỏi giang và tự lập để đàn ông phải chạy theo giữ mình. Đàn ông không để họ phải trăn trở, vậy đàn bà cũng đừng để mình phải thở than.
Theo Phununews
Viết cho em, cô gái t.uổi 20
T.uổi 20, em hãy là một cô gái trẻ hạnh phúc, làm những điều mình thích và thích những điều mình làm, em nhé!
Cho những ngày sắp bước sang t.uổi 20, em lơ lửng giữa cuộc đời này....
Người ta thường đùa rằng khi em bước sang t.uổi 20 nghĩa là em đã chẳng còn trẻ con gì nữa. Người ta thường khẳng định rằng t.uổi 20 là cột mốc đ.ánh dấu cho bước ngoặt mới của cuộc đời. Ừ, thì là 20 t.uổi, là tự mình biết tiếc dần những năm tháng t.uổi trẻ. Nhưng với bản thân em, tiếc đến bao giờ cho đủ?
T.uổi 20 của em, là biết yêu, biết thương một người, biết dành sự quan tâm không chỉ cho riêng mình. Em dẫu có băn khoăn, dẫu có lo lắng thì vẫn tự nhủ lòng mình về những tháng năm sau này còn dài, t.uổi trẻ đâu hẳn chỉ có tình yêu mới trọn vẹn là t.uổi trẻ. Em - cô gái t.uổi 20, hãy cứ yêu đi, thương đi, hãy cứ khóc cho những hờn ghen của một thời con gái. Chẳng ai phán xét em ngu ngốc khi em biết cách yêu thương người khác hơn chính bản thân mình.
T.uổi 20 của em, là những chập chững bước vào cuộc sống mới, cuộc sống của sự tự lập, cuộc sống của việc phải làm quen với những cánh cửa khác cánh cửa "gia đình". Em sẽ lại có thêm nhiều mối quan hệ mới, nhiều bận tâm mới. Quãng đường trở về nhà sẽ dần trở nên xa lạ hơn. Thời gian để ở bên gia đình sẽ dần trở nên ít ỏi hơn. Nhưng em ơi, đừng lo lắng, bởi đơn giản, gia đình vẫn mãi luôn là điểm dừng chân khi em mệt mỏi, khi em thực sự chẳng biết phải đi đâu. Cuộc đời này nhiều bão giông đến vậy, em hãy cứ quay về chốn bình yên, quay về nơi luôn có những người yêu thương em vô điều kiện.
T.uổi 20 của em, là một t.uổi 20 thật đẹp. Em vẫn sẽ ước mơ và theo đuổi ước mơ, chứ đừng nên vì nản lòng mà buông xuôi tất cả. Hãy nhớ đến lý do vì sao em bắt đầu để tiếp tục, để bước đi. Người chiến thắng là người không bao giờ bỏ cuộc, cô gái t.uổi 20 ạ!
Có những tháng năm chúng ta thường chông chênh về con đường phía trước. Có những khoảng thời gian chúng ta tự vấn lại bản thân xem mình đã làm được điều gì lớn lao chưa. T.uổi 20 của em, em không cần phải làm những điều vĩ mô, cũng đừng nên quá xem trọng việc lặt vặt. Em hãy cứ làm theo lý trí, yêu theo con tim và hành động theo những gì em cho là đúng nhất. Đừng sợ sai trái, đừng sợ vấp ngã, vì sau mỗi lần gục ngã, vẫn sẽ luôn có một bàn tay đỡ em dậy. Và sau mỗi lần vấp ngã, em sẽ lại có được bài học kinh nghiệm cho chính mình. Điều khiến con người ta trở nên thất bại chính là chìm vào nỗi sợ mà không dám đương đầu, đối mặt.
T.uổi 20, em hãy là một cô gái trẻ hạnh phúc, làm những điều mình thích và thích những điều mình làm, em nhé!
Theo Gocyeuthuong