Đàn bà khổ vì… ôm khổ vào thân
Phải chăng nỗi khổ đàn bà chính là biết mình khổ mà không dám bước ra, là tự chấp nhận vơ víu cái khổ vào mình. Đàn bà khổ vì…ôm khổ vào thân.
Đàn bà khổ vì ôm khổ vào thân (Ảnh minh họa)
Bạn bè, đồng nghiệp xung quanh tôi, nhiều người than thở sinh ra làm kiếp đàn bà thật khổ, và nếu có kiếp sau họ nhất định muốn được làm đàn ông. Tôi ngẫm nghĩ chẳng lẽ làm đàn bà thật sự khổ cực vậy sao? Nếu khổ vậy sao vẫn có nhiều người đàn bà luôn rạng ngời, ở họ toát lên sự hạnh phúc?
Tôi có chị bạn thường khen tôi đã qua 2 lần sinh nở vẫn giữ được dáng người thon gọn rồi chị chỉ vào những vết rạn, những vết nhăn nheo bầy nhầy xấu xí trên da bụng, da đùi, chị thở dài. Tôi rủ chị đăng ký lớp tập yoga với tôi, tuần 2 buổi vừa giữ sức khỏe, cho tâm tĩnh, lấy lại vóc dáng, chị lập tức từ chối bằng câu quen thuộc, chị không có thời gian.
Chị lúc nào cũng vội vã tất bật, dáng đi cũng chẳng được thảnh thơi. Chị bảo tan làm phải đón con, phải đi chợ, phải nấu bữa tối, phải dọn dẹp nhà, phải dạy con học bài. Với ngần ấy thứ phải, sau 8 tiếng mệt mỏi ở cơ quan, có khi nào chị ấy sẽ kiệt sức không?
Sao chị ngại ngần không dám nói với chồng, chị đi tập yoga, hay tối chị về muộn anh hãy đón con, nấu bữa tối. Chẳng lẽ sinh ra đã là sự phân công lao động đàn bà vào bếp, còn đàn ông la cà ở quán bia, quán rượu lai rai mực khô, lạc nướng với bạn, hay mải miết quay tròn với trái bóng trên sân. Sự thực là chẳng có sự phân công nào hết, là chị tự làm khổ bản thân bởi những nếp nghĩ, thói quen.
Tối chị bận bịu dọn dẹp, dạy con học, bỏ quên chăm sóc nhan sắc, mặc cho da chảy sệ, khô sạm, cho nhan sắc đàn bà vùn vụt trôi đi, thì chồng chị làm gì, ghếch chân ngồi xem tivi? Tôi khác chị, tôi bảo với chồng, sau hai lần vượt cạn, em yếu đi nhiều phải đi tập thể dục để duy trì sức khỏe, nhưng em không thể làm được việc đó nếu không có sự sẻ chia việc nhà từ anh.
Video đang HOT
Chồng nấu bữa cơm đầu tiên chưa ngon, bữa sau sẽ tự biết điều chỉnh nêm nếm gia vị cho vừa miệng. Giờ nhiều món ăn các con tôi còn bảo bố nấu ăn ngon hơn cả mẹ. Vậy hà cớ gì tôi cứ phải tranh việc bếp núc với chồng, hãy nuông chiều bản thân được thảnh thơi đôi chút. Với tôi hạnh phúc xây dựng từ những điều sẻ chia chứ không phải là sự hy sinh vô điều kiện từ một phía.
Chị kêu mệt quá, vậy sao chị không tìm cách đặt gánh nặng trên vai xuống nghỉ ngơi. Rủ chị đi mua sắm quần áo, làm đẹp đổi mới bản thân, chị ngại ngần tốn kém tiền bạc. Chị lo cho chồng từng chiếc áo là lượt phẳng phiu, lo cho con từng bữa cơm đủ chất, giấc ngủ được ngon, còn riêng bản thân chị lại bỏ bê trong sự rệu rã, stress, tuyền toàng.
Chị hy sinh vì chồng nhưng có khi anh tự nhiên đón nhận sự hy sinh đó như một điều có sẵn, dễ dàng có được nhiều khi người ta lại không biết trân trọng giá trị. Nếu biết yêu thương, xót xa vợ mình, anh có thể nào vô tâm để chị lúc nào cũng trong nỗi lo toan sấp ngửa như thế? Chị khổ bởi chị chấp nhận vơ víu lấy từng cái khổ vào thân.
Hay như cô em đồng nghiệp, thi thoảng đi làm với đôi mắt sưng, vài vết tím bầm trên má. Dù em khéo léo đậy che, tôi vẫn nhận ra, hôm qua em đã bị chồng đánh. Ngay kể cả khi em mang bầu, tôi cũng thấy em lén lút sụt sùi khóc trong nhà vệ sinh.
Em không tâm sự hết nguồn cơn, nhưng tôi tin người đàn ông có học thức, có sự tử tế đàng hoàng, và đặc biệt biết thương em, sẽ không dùng nắm đấm để dạy dỗ vợ mình, nhất là khi vợ đang bụng mang dạ chửa.
Em để cảnh bầm dập ấy diễn ra hết lần này đến lần khác. Thịt da em, em không thương không xót thì mong sao ai thương xót hộ em. Vết đau bầm tím da thịt rồi sẽ lành, nhưng còn vết đau trong tâm, vết rạn vỡ của cuộc hôn nhân, em có chữa lành được không?
Em sợ bạn bè họ hàng nhìn vào, sợ người đời đàm tiếu, toàn những nỗi sợ mang danh người khác. Em khổ bởi em đã không biết yêu thương bản thân mình…
Nhiều người đàn bà nghĩ mọi cách giữ chồng bằng vai trò vợ hiền, tận tụy, hy sinh. Tại sao đàn bà lại phải giữ, trong khi đàn ông thì không? Khi thuận tình ký vào giấy đăng ký kết hôn, là hai người phải có trách nhiệm với nhau. Cuộc sống gia đình xây dựng bằng sự tin tưởng, tôn trọng, một khi đã thay lòng đổi dạ, đã trăng hoa đủ đường, thì việc gì phải cố gắng níu giữ cho có một tấm chồng.
Sao không nghĩ rằng mình hãy đẹp, hãy quyến rũ, hãy tự tin, giỏi giang và tự lập để đàn ông phải chạy theo giữ mình. Đàn ông không để họ phải trăn trở, vậy đàn bà cũng đừng để mình phải thở than.
Theo Phununews
Em cần người ngủ chung hợp pháp cả đời anh ạ!
Sắp bước vào hàng ngũ gái ế mà muốn tìm một người để ngủ chung hợp pháp cả đời sao lại khó đến vậy!
27 tuổi, đã từng có nhiều hình bóng đi qua trong đời, nhưng cho tới giờ em vẫn cô đơn và lẻ loi. Em đã từng là một "cô gái mang hài đỏ, bỏ thế giới nhỏ để yêu anh" - trong sáng, tinh khôi và nông nổi biết bao. Em đã yêu hết trái tim mình, không toan tính, không vụ lợi.
Nhưng mối tình đầu quá ư trong sáng ấy tan vỡ đã giúp em nhận ra: Lòng người không phải là vàng đá và tình yêu không phải là vĩnh cửu! Người ta có thể dễ dàng quên đi hết những kỉ niệm, những yêu thương, những hứa hẹn đợi chờ để ở nơi cách nửa vòng trái đất sống với người con gái khác như vợ chồng, chỉ gửi qua mail lời chia tay ngắn gọn.
Tình yêu đầu đời ấy còn dạy cho em biết: "Tình yêu như ngọn lửa trong gió, gió thổi bùng ngọn lửa lớn và thổi tắt ngọn lửa nhỏ". Chẳng trách khoảng cách xa xôi, chẳng trách lòng người dễ đổi, có lẽ chỉ là tình yêu chưa đủ lớn và yêu xa dường như mong manh quá...
Bỏ lại sau lưng nỗi đau mà tình đầu mang lại, em ra đời đi làm và có nhiều chàng trai vây quanh. Lúc ấy, em là cô gái 22 tuổi, yêu đời và vẫn mơ mộng lắm. Tình yêu trong mắt em phải là 2 con tim cùng hòa chung một nhịp đập, là trong mắt người này người kia sẽ là cả thế giới, là chỉ cần có tình yêu thì bao núi đèo cũng có thể phăm phăm trèo qua.
Nhưng người đàn ông thứ 2 em yêu đã dạy cho em biết: Đôi khi chỉ có tình yêu thôi chưa đủ để 2 người gắn bó với nhau cả đời. Phũ phàng lắm nhưng vẫn phải thừa nhận, nhiều khi tiền có sức nặng hơn tình! Một người đàn ông đã từng sống chết yêu em, từng luôn có mặt bên em những lúc em cần, từng đau đớn với nỗi đau của em lại nhanh chóng bỏ em theo một cô nàng mới quen. Cũng phải thôi, anh cần tiền, cô ấy có thể đáp ứng anh. Còn em chỉ cho anh được những lời động viên suông, những cái ôm, những cái nắm tay và ánh mắt dịu dàng.
Người đàn ông thứ 3 đi qua đời em đã bảo với em: Yêu = Sex. Nhưng khi anh ta liên tục lên giường với nhiều cô nàng khác thì em nhận ra: đối với người đàn ông sex chưa hẳn đã là yêu. Có thể phụ nữ hiện đại đã không còn quá quan trọng chuyện dành cái ngàn vàng đến đêm tân hôn. Nhưng với họ, chỉ khi yêu và nghiêm túc với tình yêu ấy, họ mới chấp nhận sex. Còn đàn ông, họ sex vì nhu cầu, sex với cả người phụ nữ họ không yêu, thậm chí là lạ mặt.
Em sắp được kết nạp vào hội gái ế của công ty - nơi các chị em đồng nghiệp đã tình nguyện ghi danh kha khá rồi. Không phải em không có người theo đuổi. Không phải em kén chọn. Cũng không phải em sợ lấy chồng, chỉ muốn sống độc thân kiêu hãnh. Hết một ngày làm việc, sau những lúc xả stress với bạn bè, trở lại căn phòng chỉ một mình lẻ bóng, em cũng rất thèm một hơi ấm bàn tay và một bờ vai để bình yên ngả đầu.
Em không cần một người đàn ông đẹp trai, quá tài giỏi, giàu có. Em cũng chẳng cần người điêu luyện trên giường hay yêu em quá cuồng si. Cuộc sống đã dạy em rằng, vợ chồng sống bên nhau còn về lâu về dài và sẽ lắm gian truân sóng gió. Nếu không có sự yêu thương nhau thì đẹp trai, tài giỏi, giàu có cũng chẳng thể ngăn được sự chia lìa. Và tình yêu mãnh liệt sẽ qua đi rất nhanh. Hôn nhân nếu không có sự cảm thông, sẻ chia và tôn trọng lẫn nhau thì khi những si mê nồng nàn ấy qua đi, những rạn vỡ sẽ cứ thế nối tiếp xuất hiện.
Em không cần những bó hoa thơm ngát, những món quà xinh xắn lung linh, những cái hôn nồng nàn ướt át hay những buổi tiệc sinh nhật đầy nến và hoa. Em chỉ cần người đàn ông thấy em bê chậu quần áo nặng thì chạy ngay đến giành bê giúp. Hay thấy em ốm mệt thì xông xáo vào bếp và dọn dẹp nhà cửa. Thấy bậc cửa cao khiến em dắt xe lên xuống khó khăn thì vơ luôn việc đó về mình.
Em không cần chồng em mỗi lần đi công tác ngày nào cũng gọi điện hỏi han đủ thứ, lúc về lại lỉnh kỉnh quà cáp. Em chỉ cần chồng em tập trung làm việc, mong nhanh chóng xong việc về sớm với vợ con.
Em biết cuộc đời này dài lắm, không ai nắm được tay ai từ sáng tới tối nên em không giận đâu khi chồng em "say nắng" vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Em chỉ hy vọng người đàn ông của em trước khi đắm chìm vào một ánh mắt, một vòng tay nào khác thì hãy nghĩ đến em, con và tương lai gia đình để giật mình tỉnh ra mà kịp quay trở về.
Em chỉ ước mong một người chồng thế thôi, giản dị, chân thành, biết thương em để cả đời em có thể yên tâm cuộn mình ngủ chung hợp pháp trong vòng tay đó. Và người đàn ông ấy cũng nguyện ngủ chung giường với em - chỉ mình em, đến trọn đời!
Theo PLXH
Viết cho em, cô gái tuổi 20 Tuổi 20, em hãy là một cô gái trẻ hạnh phúc, làm những điều mình thích và thích những điều mình làm, em nhé! Cho những ngày sắp bước sang tuổi 20, em lơ lửng giữa cuộc đời này.... Người ta thường đùa rằng khi em bước sang tuổi 20 nghĩa là em đã chẳng còn trẻ con gì nữa. Người ta thường...