Đàn bà khi phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h thì đừng nghĩ đán.h ghe.n hay đán.h phấn, thứ này mới là điều quan trọng hơn cả!
Không đán.h phấn cũng chẳng đán.h ghe.n, vậy, theo anh chúng tôi phải làm sao? Làm gì khi phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h mà vẫn không muốn b.ỏ chồn.g?
Mấy hôm rồi tôi thấy chị em cứ chia sẻ ngút trời với nhau câu: “Đàn bà khôn ngoan đán.h phấn – Đàn bà dại dột đán.h ghe.n”. Họ chia sẻ và tâm đắc cho rằng mình đã tìm thấy chân lý chói ngời.
Tôi công nhận vì nếu ai đã từng theo dõi hàng trăm bài viết của tôi đều biết rằng tôi luôn nhắc chị em về việc biết giá trị bản thân, yêu lấy mình và phải luôn rực rỡ. Chỉ là tôi thấy thương khi các chị em cứ phải cần một “ả hồ ly” nào đó xuất hiện thì mới nghĩ (và cuống cuồng lên) lo “đán.h phấn”. Thuyết âm mưu mà nói thì cái câu “Đàn bà khôn ngoan đán.h phấn – Đàn bà dại dột đán.h ghe.n” là do một “ả hồ ly” nghĩ ra nhằm hạn chế và “định hướng” các bà vợ đừng có đán.h ghe.n làm gì. Và nếu thuyết âm mưu này đúng thì chúc mừng các chị mặt bự phấn, hồ ly sẽ thành một bộ phận được thừa nhận. Bởi nói gì thì nói nếu hồ ly đến với chồng các chị vì anh ta ngọt ngào, anh ta có tiề.n, anh ta chiều chuộng họ thì chỉ cần các chị không đán.h ghe.n ầm ĩ, cắt tóc x.é quầ.n áo làm xấu mặt họ thì chuyện chị đán.h thêm tạ phấn nữa lên mặt cũng chẳng khiến hồ ly mảy may quan tâm. Vốn hồ ly sợ đán.h ghe.n hơn đán.h phấn đấy!
May mà thuyết âm mưu đó là do tôi tự nghĩ ra thôi, đừng sợ. Chắc gì các hồ ly đã đọc được mà áp dụng. Nhưng các chị cũng đừng vì thế mà chọn đán.h ghe.n thay đán.h phấn. Hãy cứ đán.h phấn tiếp đi vì chồng chị không ngắm thì… chúng tôi ngắm, đồng nghiệp lãng mạn ở cơ quan chị ngắm, hàng xóm sát vách của chị ngắm. Phụ nữ mà không xinh đẹp thì vứt đi! Mà xinh đẹp là thứ làm được, dễ làm nhất.
Chứ bảo các chị mua đồ hiệu vài trăm triệu trong khi lương tháng còm cõi dăm triệu hay học cách gian dối để lấy học hàm giáo sư, phó giáo sư như hơn chục vị giáo sư, phó giáo sư thừa gian dối thiếu tiêu chuẩn vừa bị bóc mẽ và kỷ luật hàng loạt kia thì chịu, khó lắm! Xinh đẹp đôi khi rẻ rề và miễn phí. Như sự tươi tắn mà thanh xuân các chị đã có đầy ra. Bụng một rổ, ngực một dải thì ai bắt các chị cởi trần đi làm đâu? Mà kể cả nếu các chị có cởi ra thì thứ một người đàn ông yêu chị sẽ thấy không phải, tuyệt đối không phải, là bụng chị, ngực chị. Tin tôi đi, đàn ông yêu chị chúng chỉ thấy chị thế nào trên giường với chúng, đón nhận chúng thế nào thôi. Ngực hay bụng chả có ý nghĩa gì sất. Bằng đàn ông đã không yêu chị thì chúng mới hay để ý đến ngực chị, bụng chị. Giống như cơm nhà thế nào cũng ngon mà cơm hàng phải trả phí nên soi cho kỹ.
Tôi vẫn hay nói với các cô gái nhỏ của mình, những cô gái đã dành cả tuổ.i học trò của họ để đọc những bài viết của tôi trên báo, giờ đã có gia đình vẫn đọc những bài viết về hôn nhân và giá trị phụ nữ của tôi trên facebook của tôi. Rằng không có thứ đán.h ghe.n nào là thông minh sất. Người ta chỉ đán.h ghe.n vì hậm hực, phẫn nộ. Chẳng bao giờ có thứ đán.h ghe.n nào lại giúp ta lấy lại được niềm tin đã mất cả. Mà đán.h ghe.n dù có tuyệt diệu cỡ nào, mang về chiến thắng vang dội đến đâu, giữ lại mái ấm cho con, hôn nhân cho mình thì đó cũng chỉ là một sự tự sướng đầy ảo giác. Và đáng thương. Bởi giống như khi chúng ta đán.h co.n mình vậy. Chúng ta cứ nghĩ đó là hình phạt để nó biết sợ mà không tái phạm. Nhưng nó chỉ là sự bất lực của chúng ta trong cách chúng ta đối thoại với con.
Tôi thừa nhận mình cũng từng đán.h co.n và kể cả việc đó thành công vang dội khi con tôi không bao giờ lặp lại lỗi đó nữa thì đâu đó, khi bốn bố con chúng tôi nói với nhau, 3 đứa nhỏ nhà tôi vẫn nhắc lại với nhiều thương tổn trong mắt, trong lời nói ra. Tôi không đổ lỗi cho nền giáo dục tôi được truyền lại từ ông bà tôi, bố mẹ tôi. Tôi chỉ đổ lỗi đó cho kiến thức trì độn của tôi khi không nghĩ ra cách gì tốt hơn cách vung roi cả. Đán.h ghe.n cũng thế. Ai mà có thể nhẹ nhàng cho nổi khi trái tim bị vò nát bởi sự bội phản của người chồng ta đã hết mực yêu thương, hy sinh và gắn chặt đời mình đến thế? Thậm chí nhiều người còn đa.u đớ.n hơn khi chính họ đã vượt qua bao cám dỗ từ những đồng nghiệp lãng mạn hay những tình đầu xao xuyến vì hai chữ “chung thuỷ” thế mà chồng mình chỉ vì một cúc áo dễ cởi ra mà vứt nguyên đạo đức làm chồng xuống mông, ngồi xổm lên giá trị đạo đức. Thậm chí nói ác nghiệt hơn là sướng cái này mù cái nọ. Thì làm sao mà có thể bình tĩnh, nhẹ nhàng hay lập mưu để được cư dân mạng lan truyền về cách đán.h ghe.n thông minh? Ảo tưởng về việc mình đán.h ghe.n như thế sẽ mang được chồng mình về vốn là thứ ảo tưởng cứu vãn sĩ diện của mình mà thôi.
Video đang HOT
Vậy, theo anh, chúng tôi phải làm sao? Làm gì khi phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h mà không thể, tuyệt đối không thể b.ỏ chồn.g? Trước khi trả lời câu hỏi này xin cho tôi hỏi lại chính các chị một câu và để chính các chị trả lời cho bản thân các chị chứ không phải cho tôi đâu. Rằng: Làm sao để chồng sợ mất đi vợ mình mà phải giữ vợ và giữ cả bản thân mình? Rồi! Các chị trả lời câu đó đi bằng tất cả các kiến thức mà các chị đang có về chồng mình. Còn câu trả lời của tôi về việc làm gì khi phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h thì chỉ là đừng cố mà phát hiện ra. Hãy cứ là một người vợ có giá trị đến mức anh ta phải giữ rịt lấy người vợ này đến mức phải tiê.u diệ.t không chỉ những gã đàn ông xung quanh vợ mà còn tiê.u diệ.t cả những người phụ nữ rắp tâm chiếm chỗ của vợ anh ta trong tim anh ta, trong mắt anh ta và trong cả ham muốn thể xác của anh ta. Các chị làm được điều đó không? Nếu không làm được thì tôi nghĩ các chị nên đi đán.h phấn để che bớt những đớ.n đa.u đang hiển hiện trên nét mặt của các chị đi là vừa.
Đán.h phấn đôi khi cũng giống như đeo lên một chiếc mặt nạ vậy. Còn tôi tin, đàn bà khôn ngoan đều sẽ biết cách làm sao để được chồng giữ thay vì cứ mải mê đi học cách giữ chồng mà đôi khi, nói thật, đáng thương và đáng giận!
Theo Afamily
Từ bao giờ, hôn nhân trở thành thước đo ổn định của một cô gái?
Khi bạn hai tám, ba mươi, sẽ chẳng ai hỏi bạn có bao nhiêu tiề.n trong tài khoản, sự nghiệp đến vị trí nào, gặp nhau người ta sẽ chỉ hỏi: đã lấy chồng chưa, có mấy đứa rồi?...
Chẳng hiểu từ bao giờ, hôn nhân trở thành áp lực của mỗi cô gái khi mà đến tầm khoảng hai tư, hai lăm tuổ.i theo-đúng-lộ-trình là đã nhất định phải có người yêu, rồi lấy chồng, sinh con. Và càng ngạc nhiên hơn, việc lấy chồng trở thành thước đo cho sự ổn định.
Khi bạn ngã xe vào một ngày trời mưa, người ta sẽ không hỏi rằng bạn có làm sao không, có cần đi viện không, người ta lại chỉ trách móc chẹp miệng: đã bảo lấy chồng đi rồi còn gì.
Khi bạn viết vài câu bâng quơ trên Facebook, than rằng công việc mệt mỏi, một ngày chẳng có niềm vui nào cả, người ta lại vào comment rằng: lấy chồng đi là hết than ngay.
Khi bạn đi du lịch, bạn vui vẻ với một cuộc sống rộn ràng, bạn khám phá khắp nơi với số tiề.n tự tay mình kiếm được, háo hức chưa kịp hết thì bạn bè, người thân vào: Chồng thì không lo mà kiếm, suốt ngày chơi.
Dường như mọi hành động bạn làm, mọi lời bạn nói, mọi thái độ, tâm trạng của bạn, người ta đều quy về chuyện đã lấy chồng hay chưa.
Người ta quên mất rằng bạn đang tự nỗ lực để có một cuộc sống là chính mình, bạn đang cố gắng từng ngày để chờ đợi gặp được một người tốt nhất dành cho mình.
Người ta quên mất rằng chuyện tình yêu , hôn nhân là của hai người, chỉ khi thực sự sẵn sàng thì bạn sẽ bước tiếp, chứ không phải nhắm mắt vơ bừa để có một sự "ổn định", mà lắm khi sự "ổn định" đó cũng mông lung lắm.
Nhiều lúc bực mình bạn nghĩ "chồng là cái gì mà thần kỳ vậy", có thật là lấy chồng rồi bạn sẽ không còn mệt mỏi, không còn buồn chán, không còn lo bị ngã, không còn lo hết tiề.n,... không?
Nếu thực sự như vậy sao hàng ngày lên mạng vẫn thấy có bao vụ đán.h ghe.n vì chồng ngoạ.i tìn.h, bao nhiêu cô gái tâm sự cuộc sống hôn nhân không vẹn tròn, bao vụ ly dị đang đầy rẫy ngoài kia.
Nói thế cũng chẳng phải vì không còn tin tình yêu đích thực, cũng chẳng phải vì sợ lấy chồng. Thực sự khi tôi bảo rằng tôi chưa lấy chồng, thì tức là chưa tìm được một người phù hợp và chưa thực sự sẵn sàng cho cuộc sống gia đình thôi.
Vì vậy hãy để tôi sống một cách thoải mái nhất, vui vẻ nhất, chứ đừng nói chuyện một câu lại bóng gió tuổ.i này mà chưa lấy chồng, một câu lại kén cá chọn canh... Đừng bao giờ lấy chuyện chồng con ra để đán.h giá sự ổn định của một cô gái.
Sự ổn định nhất chính là trong tâm hồn cô ấy, mọi thứ có thực sự bình yên hay không? Mỗi người có một cách sống, đừng đưa thước đo của người này làm thước đo của người khác. Chẳng ai sống hộ ai bao giờ, thế nên tốt nhất hãy sống thật tốt cuộc đời mình trước.
Nhân dịp Tết đến xuân về tình trạng hỏi chồng con lại tăng hơn trước, gây áp lực hoang mang cho những cô gái như chúng ta. Thế nên là, mong bạn bè bà con lối xóm, họ hàng thân thích, hãy để chúng tôi - những cô gái độc thân được sống một cuộc đời tự do, được trải nghiệm tất cả mọi thứ và học cách sẵn sàng để bước vào tình yêu và hôn nhân. Đừng để kết hôn là một sự khó chịu khi được hỏi đến.
Cái gì trên đời này cũng cần có thời gian, chúng tôi tin chắc rằng hôn nhân không nhàm chán và buồn tẻ, tất nhiên chồng vẫn là một cái gì đó 'thần thánh', chỉ có điều, hãy đợi để chúng tôi gặp đúng người trước đã!
Theo Emdep