Đàn bà ‘hư’ mới là đàn bà hạnh phúc
Cũng như đàn ông, đàn bà “hư” toát ra một nét quyến rũ mê hồn, họ có khả năng khiến các anh say đắm, và hơn thế nữa, đàn bà hư là đàn bà tự yêu lấy mình và tự biết chiều chuộng mình.
1. Ngày mới quen nhau, gọi là “thuở hồng hoang”, anh người yêu gửi một tấm thiệp có ý dụ dỗ, bên trong in hình một đôi trai gái đứng nắm tay nhau, giữa họ có một đường thẳng mờ mờ và câu “there is a fi ne line between love and lust, lets jump back and forth over it” (có một đường ranh giới vô cùng mong manh giữa tình yêu và tình dục, thôi mình cứ cùng nhau bước qua bước lại nhé).
Hôm qua, ngồi với cô bạn, tán về chuyện đàn bà thế nào gọi là “hư” và những người đàn bà không phải “hư” thì có thật là “ngoan” hay không, tôi cho rằng, cũng y như tình yêu và tình dục, có một đường ranh giới vô cùng mù mờ giữa hai phạm trù đàn bà “hư” và đàn bà “ngoan”.
Người ta rất dễ dàng gán cho một ai đấy một thương hiệu, một cái tên, một nick, một hình tượng. Ngày xưa, nói đến đàn bà “hư”, người ta nghĩ ngay đến loại đàn bà đoảng, lẳng lơ, lười biếng.
Nhưng ngày nay, khi gán chữ “hư” cho một người đàn bà, có khi đấy lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương và chìu chuộng bản thân, đặt mình lên trên tất cả những người khác. Cái bản lĩnh mang tính cách cực kỳ ích kỷ vô tư. Cái bản lĩnh của đàn ông.
2. Đọc trên facebook, hai cô bạn kể câu chuyện của cùng một ngày, trời Sài Gòn mưa tầm tã từ sáng sớm đến chiều tối. Một cô còn lười biếng ngủ trong chăn ấm, thì anh chồng khều thức dậy, nói “Hay là em lấy xe hơi chở con đi học đi, anh thấy mưa kiểu này chắc đường ngập nước, đi xe máy không tiện lắm”.
Cô ngái ngủ thò mặt ra khỏi chăn, lẩm bẩm “Thôi anh tự xoay sở đi”. Khoảng một tiếng sau cô thức dậy, mọi việc đã đâu vào đấy. Cô tự cho rằng, đàn bà thỉnh thoảng cũng phải hư một chút để đàn ông có cơ hội thể hiện khả năng của họ.
Một cô khác, viết một đoạn văn ngắn, kể chuyện buổi tối cô lái xe hơi, vượt những con đường ngập nước lên quá nửa bánh xe. Xe cô kẹt cứng, mưa xối xả không nhìn thấy đường, chỉ loang loáng đèn xe trong màn tối.
Cô run sợ, hồi hộp và ấm ức đi đón con về, trong lúc đó chồng cô đang ngồi với bạn bè ở quán nhậu. Rõ ràng cô thuộc loại đàn bà “ngoan”, giỏi việc nước đảm việc nhà cho chồng tà tà thư giãn. Nhưng, cũng rõ ràng là cô cảm thấy bất công, ba phần tức tối bảy phần tủi thân.
Tôi nhớ những tháng ngày tuyệt “ngoan” của mình khi còn chung sống với chồng. Quản lý ba công ty. Coi sóc việc nhà. Lo cho con. Một năm tổ chức bốn tiệc lớn cho các hội hè.Chồng lại là người đãng trí, thường xuyên quên.
Video đang HOT
Có thể lên xe ra phi trường rồi gọi về bảo quên hộ chiếu. Sang đến Thái Lan rồi gọi về nói quên mang ví tiền theo. Để quên điện thoại trên taxi mỗi năm ít nhất vài lần. Đi ăn tiệm bằng xe gắn máy, khi ra về ngoắc taxi leo lên tỉnh queo.
Đi làm bằng taxi, khuya rời công ty, đến đập cửa chỗ gửi xe quen để lấy chiếc xe gắn máy ngày đó không hề gửi. Vì vậy, tôi tập cho mình cái tính phải chú ý và nhớ những gì anh không nhớ.
Tôi là bộ nhớ của anh. Anh chỉ cần liếc sang một góc nào là tôi biết anh cần thứ gì, chỉ chỗ hoặc lấy đưa cho anh ngay. Anh về đến nhà, đặt chìa khóa, bóp tiền, cặp da chỗ nào là tôi ghi nhớ, sáng hôm sau anh hỏi là lấy đưa ngay.
Những số điện thoại anh cần tôi có thể đọc vanh vách ngay lập tức. Những khách hàng đối tác làm việc, tôi đọc tên họ chức vụ và tính cách của họ cho anh nghe trước mỗi buổi họp. Lâu dần, cả hai chúng tôi đều quen với những việc này, không ai cảm thấy có gì đặc biệt hay cố gắng.
Nhưng như thế là không đủ. Những người chồng có vợ “ngoan” còn cần có thêm các cô tình nhân “hư” để cân bằng cuộc sống của họ. Họ thích sự ngạc nhiên bất ngờ phát sinh giữa sự quen thuộc đến nhàm chán này.
Thời gian sắp chia tay, tôi từ bỏ thói quen đó như trút một chiếc gánh trước giờ không thấy nặng. Thế mà lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Mỗi lần anh hỏi tôi để kiếm một vật gì đấy trong nhà, tôi trả lời “không biết”.
Những lần đầu nói “không biết”, tôi có cảm giác khó chịu, tội lỗi, hư đốn, nhưng càng về sau càng thoải mái, không còn những cảm giác đấy nữa. Chỉ có hai chữ như thế mà anh sững sờ và tôi ngạc nhiên với chính mình. Anh bảo “ Sao dạo này hư thế, không quan tâm chú ý gì cả”.
Tôi đã từ đàn bà “ngoan” bước sang làn vạch đàn bà “hư” như thế đấy. Và từ đó về sau, cho đến nay, tôi chưa từng quay trở lại phạm trù đàn bà “ngoan”. Tôi đã học thuộc lòng bản lĩnh đàn ông.3. Đàn bà biết cách “hư” thường vui vẻ hạnh phúc hơn đàn bà “ngoan”. Cuộc đời nuốt mất 20 năm để tôi có thể rút ra kết luận như thế.
Cứ nhìn đàn ông đi, trên đời này có một loại động vật biết nói nào ích kỷ một cách vô tư như họ đâu. Vì họ đã từ rất lâu rồi nhìn nhận mình nằm trong phạm trù “ hư hỏng”.
Khi người ta đã định nghĩa bản năng, tính cách của chính họ một cách sẵn sàng và hân hoan như thế rồi, xã hội chỉ còn cách chấp nhận, thỉnh thoảng lại tôn vinh.
Và, đàn bà chỉ còn cách hoặc sống độc thân, hoặc lên facebook viết status trách móc, hoặc đàn bà trở thành đàn ông: ích kỷ và hư y như họ. Để rồi đàn bà trở nên vui vẻ, hạnh phúc, vô tư, thong dong như họ.
Vì, trong các cuộc nhậu, đàn ông thường nói “Khi người đàn bà của tôi vui là tôi vui”. Khi đàn bà vui, họ có khả năng lan truyền niềm vui của mình sang những người chung quanh một cách nhanh chóng.
Và thế là câu chuyện cổ tích sẽ có thật: hai người chung sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
Theo Phununews
Cay đắng bị chồng chửi là thứ đàn bà hư hỏng chỉ vì một hợp đồng bảo hiểm đã đứng tên con
Cuộc sống của tôi thật sự bế tắc và rơi vào thảm cảnh từ cái ngày chồng phát hiện tôi có một hợp đồng bảo hiểm dù đã đứng tên con.
Kể mà nói thì chồng tôi và tôi cũng có nhiều vấn đề trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, chỉ có điều không quá tồi tệ và tôi vẫn có thể chấp nhận được điều đó. Sự tính toán chi ly của chồng tôi có thể thấu hiểu. Nhưng cái tát từ anh chỉ vì một hợp đồng bảo hiểm mà tôi đã để đứng tên con trai 3 tuổi thật sự khiến tôi thấy thất vọng và bất lực trước tính cách của chồng.
Chồng tôi không có điều gì là xấu chỉ có duy nhất một tính không chịu sửa dù chúng tôi đã có con, đã có một mức thu nhập cao hơn. Đó là tính tằn tiện, chồng tằn tiện ngay cả trong bữa ăn. Đồ dùng sinh hoạt, có những thứ tôi nghĩ nhất định nên có thì chồng cũng nói rằng không phải mua, dùng tạm cái cũ cũng được. Ngay cả đến cuộn giấy đi vệ sinh, có những lần cầm vào nhiều giấy mà chồng tôi cũng nhìn bằng ánh mắt khó chịu.
Tôi không biết phải làm sao với ông chồng quá tiết kiệm của mình. (Ảnh minh họa)
Hết chịu nổi với người chồng tằn tiện, anh đem khoe với tôi mới sống chung được 5 năm mà vợ chồng tôi đã dành được hơn hai trăm triệu. Nhìn anh hớn hở tôi không khỏi buồn lòng. Tiền tiết kiệm được nhiều thế, bữa ăn hàng ngày cũng nên được cải thiện chứ không nhất thiết chỉ có rau luộc, cá kho. Chán chường góp ý đến bao lần chồng vẫn không sửa tôi đành chịu thua. Có những hôm cá kho mặn không ăn được, để đến mấy ngày không hết nó hỏng nhưng chồng vẫn không chịu bỏ đi mua cái mới. Vậy là tôi đành lấy tiền làm chồng cho đổ xăng, ăn sáng hàng ngày bỏ lại nhịn ăn sáng để được ăn đầy đủ vào bữa ăn tối.
Thảm cảnh cứ vậy kéo dài không biết đến bao giờ thì bữa ăn mới khá hơn dù rằng gia đình chả nghèo khó gì. Tôi hiểu được nỗi khổ của chồng khi trước đây anh từng sống trong cảnh rất thiếu thốn, nhịn ăn, nhịn mặc. Thương anh là vậy nhưng tôi cũng giận anh nhiều.
Tôi nhận được một việc làm thêm đánh máy tại nhà. Tôi thường tranh tủ đánh vào giờ ngủ trưa. Số tiền tôi kiếm được cũng hơn 2 triệu mỗi tháng, tôi để dành một ít và để chi tiêu thêm cho bữa ăn để đỡ phải chịu cảnh kham khổ. Được 1 tháng thì cô bạn tôi làm bảo hiểm khuyên tôi nên mua bảo hiểm cho con đến khi con 18 tuổi thì cũng thu về được một khoản kha khá. Vậy là tôi đồng ý với mỗi tháng trích gần hết số tiền làm thêm kiếm được để đóng vào bảo hiểm cho con, bảo hiểm đó cũng đứng tên con. Nhưng tôi biết tính chồng vốn keo kiệt, anh mà biết sẽ lại làm um cả lên. Tôi cẩn thận cất quyển bảo hiểm đó tại ngăn tủ cuối, nơi chỉ để đồ mĩ phẩm của tôi. Nào có ngờ chồng lại có thể lục đến cả nơi đó.
Chiều về, chưa hiểu chuyện gì. Chồng đã xông đến túm tóc rồi tát tôi một cái khiến tôi ngã dúi dụi về phía trước. Tôi nhìn chồng khóc nức nở thì anh nói.
Chồng tát tôi và chửi là thứ đàn bà hư hỏng chỉ vì một hợp đồng bảo hiểm.(Ảnh minh họa)
- Cô còn khóc nữa hả cái thứ đàn bà hư hỏng?
- Sao anh lại nói em nặng lời như vậy? Nuốt nước mắt tôi cố hỏi chồng.
- Cô còn hỏi nữa à? Giấu chồng lập quỹ đen, mua cả cái thứ này. Cô kiếm tiền ở đâu ra hả...?
- Tiền em làm thêm, bảo hiểm đứng tên con chứ đâu phải tên em mà anh nói vậy?
Anh tức giận bỏ ra ngoài không thèm nói lời nào nữa. Kể từ ngày đó đến nay cũng đã hơn 1 tuần nhưng anh và tôi vẫn không nói chuyện với nhau. Tôi không biết là do chồng không hiểu hay cố tình không hiểu vì bảo hiểm đâu có đứng tên tôi mà anh chửi bới tôi thậm tệ đến vậy. Tôi đến héo mòn vì cảnh ngột ngạt trong gia đình này mà không biết nên làm sao nữa.
Theo Một Thế Giới
Chỉ có đàn bà hư mới đàn bà hạnh phúc? Ngày nay, khi gán chữ "hư" cho một người đàn bà, có khi lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương, chiều chuộng bản thân. 1. Ngày mới quen nhau, gọi là "thuở hồng hoang", anh người yêu gửi một tấm thiệp có ý dụ dỗ, bên trong in hình một đôi trai gái đứng nắm...