Đàn bà hư hỏng – ‘Chồng cắm sừng mình thì mình cắm lại thôi!’
Tôi vẫn đến gặp anh những lúc tôi thấy cần, nhưng không bao giờ thừa nhận rằng chúng tôi yêu nhau, cũng chẳng phải bồ bịch, đơn giản vì tôi đã có chồng và anh thì có vợ.
Tôi biết kể câu chuyện của mình ra đây sẽ hứng đủ gạch đá để xây nhà, nhưng đã đến lúc chúng ta cần biết nhiều góc khuất trong các mối quan hệ giữa đàn ông – đàn bà. Ngay cả khi chúng ta đã kết hôn, thì cũng đừng thần thánh, lý tưởng hóa hôn nhân. Hôn nhân cũng chỉ là một dạng trong các mối quan hệ mà thôi, chẳng có gì khẳng định được là nó vững bền (hay buộc phải vững bền thì lại càng nực cười đấy!).
Những bài học đã đi qua trong đời cho tôi thấy rằng, càng hy vọng càng đau đớn nhiều, càng lý tưởng mọi chuyện thì lại càng dễ thất vọng mà thôi.
Dông dài như vậy để nói với các bạn rằng, tôi đang có chồng, và có cả những mối quan hệ với đàn ông khác. Tôi không tự nhiên mà sống như vậy. Tôi trở thành như vậy kể từ khi chồng cắm lên đầu tôi một cái sừng, đau tưởng chết đi được.
Tôi xinh đẹp và có năng lực, chồng có quyền gì mà chà đạp tôi, hạ thấp tôi xuống không bằng những con đàn bà giẻ rách mà anh ta cặp! Lỗi duy nhất của tôi là đã hy sinh quá nhiều cho gia đình. Mà ở đời, những gì nhận được từ sự hy sinh thầm lặng của kẻ khác người ta thường coi nhẹ thậm chí không nhận ra. Tôi cứ nghĩ người đàn ông của mình xứng đáng để tôi tình nguyện hy sinh, cho đến khi anh chứng minh cho tôi điều ngược lại – như tôi vừa nói với các bạn đấy – hôn nhân à, cũng bình thường thôi, đừng thần thánh hóa nó, anh chỉ là người thường và bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội. Cớ gì mà hy sinh cho một người không biết có thể mãi mãi tốt với mình hay không?
Video đang HOT
Tôi mất một thời gian để bước qua chuyện bị cắm sừng. Liều thuốc giúp tôi cân bằng trở lại chính là nhìn nhận mọi chuyện thoáng đi, chấp nhận thực tế là người với người có thể phản bội nhau dù có là tình nhân, tình thương, hay tình gì đi chăng nữa. Tôi tự cho phép mình buông bỏ những nguyên tắc cứng nhắc về sự cam kết trong một mối quan hệ tình cảm, trong hôn nhân, cũng là tự cho phép mình bước vào sự phiêu lưu với những người đàn ông khác. Tôi cứ nghĩ, đằng nào thì, nếu mình không phản bội, người ta cũng làm thế với mình. Chồng cắm sừng mình thì mình cắm lại thôi.
Bước vào các mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng mới thấy thú. Đàn ông săn đón tôi và chiều chuộng tôi hết mực. Ôi nhân tình, là gì? Là chỉ có ngọt ngào mỗi lúc gặp nhau, say sưa mãi bên nhau trong những nụ hôn, những cử chỉ âu yếm, va chạm, những câu chuyện xoay quanh toàn sự tôn vinh, ngợi ca nhau, mùi nước hoa lạ thoảng nhẹ mà ám vào nhau đến tận cuối ngày, chẳng bao giờ nhìn thấy nhau trong mớ hỗn độn của việc nhà, mùi mắm muối nấu bếp hay sự lếch thếch đèo bòng con cái. Cứ sống thế này ai mà chẳng thích! Tôi đến gặp anh những lúc tôi cần, nhưng chúng tôi không yêu nhau, cũng chẳng phải bồ bịch, không ràng buộc, không cam kết, chỉ làm màu cho cuộc sống thêm vui.
Giờ tôi không còn tin vào những giáo lý, những bài học làm người tử tế mà mình được dạy ngay những ngày đầu. Sống tử tế để làm gì, chúng ta có một cuộc đời này thôi, sống sao cho mình vui nhất ấy. Bạn có thể lên án, thậm chí coi thường tôi, nhưng cứ rơi vào cảnh như tôi đi, rồi bạn sẽ hiểu. Xét cho cùng, tôi còn tử tế hơn ối người miệng ra rả đạo đức nhưng biết đâu đấy, cũng như thế cả thôi. Không có người phụ nữ ngoại tình, đàn ông biết ngoại tình với ai cơ chứ?
Theo Phununews
Ân hận vì rước phải cô vợ... phố vừa "chảnh" vừa láo
Ở quê tôi, dâu trưởng sinh được con trai nối dõi cho dòng tộc là được cả họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Vì vậy không quản tuổi cao, sức khoẻ giảm sút, nghe tin vợ tôi sinh cậu ấm, bố mẹ tôi dắt díu nhau, tay xách, nách mang đủ thứ quà quê vào thăm dâu, thăm cháu đích tôn.
Ảnh minh hoạ: Internet
Tôi và Vương chơi với nhau từ ngày hai đứa còn đi lớp mẫu giáo của nông trường. Bố mẹ tôi, bố mẹ Vương đều là những công nhân vào làm việc ngay khi nông trường mới thành lập.
Tôi có cô em gái kém tôi 3 tuổi, còn Vương thì em gái kém nó tới 12 tuổi vì mẹ nó bị sao đó mà phải chạy chữa mãi mới có cái Thoan ra đời. Ngày Vương và tôi thi đỗ đại học, lúc tiễn chúng tôi ra thành phố nhập học, em gái tôi đã biết bẽn lẽn tạm biệt anh, còn Thoan mới có 6 tuổi, đen nhẻm, tóc vàng cháy vì khét nắng, chân đi đất, đứng nép vào mẹ nó, ngước đôi mắt trong veo líu ríu dặn Vương là ra phố chơi rồi chiều về mua cho nó thật nhiều kẹo và cặp tóc có hình cái nơ...
Tôi và Vương mỗi đứa một trường nên ít có dịp gặp nhau, không hiểu sao học hết năm thứ nhất Vương xung phong vào bộ đội, vậy là chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Nghỉ hè tôi về quê thăm bố mẹ, cũng định ghé qua nhà Vương, nhưng được tin bố mẹ Vương đã bán nhà, rời nông trường vào Sài Gòn làm ăn cho gần nơi đóng quân của con trai. Tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu, đứng đầu khối và được một công ty lớn trong Sài Gòn tuyển dụng.
Đúng là trái đất tròn, Sài Gòn rộng lớn, người đông như mắc cửi vậy mà tình cờ tôi và Vương chạm mặt nhau sau hơn 10 năm xa cách. Vương đã ra quân, bây giờ là ông chủ của một xí nghiệp may mặc hàng xuất khẩu. Vương có được cơ ngơi này là do nhà vợ giúp đỡ, vợ Vương xinh đẹp, hai đứa con một gái, một trai khoẻ mạnh, ngoan ngoãn, khiến tôi thực sự mừng và nể cậu bạn thân tốt số gặp may.
Biết tôi gần 30 mà vẫn còn độc thân, Vương nhất quyết kéo bằng được tôi về nhà bố mẹ Vương, trước là để thăm hai bác, sau là "mày chịu làm em rể tao thì tai giơ cả hai tay ủng hộ mày!"
Tôi ngỡ ngàng trước một cô Thoan xinh như mộng, ăn mặc sành điệu, nói năng mạnh bạo, chẳng chút e dè khi nghe tôi nhắc lại một bé Thoan của ngày xưa. Được sự ủng hộ, vun vào của bố mẹ Vương và Vương, tôi và Thoan nên duyên vợ chồng khi em vừa mới tốt nghiệp đại học.
Tôi có nhà riêng, có chỗ đứng tốt trong công ty, lương thưởng đủ chi dùng cho một mái ấm nên khi đón đứa con trai đầu lòng ra đời, không muốn vợ vất vả, không muốn phiền bố mẹ đôi bên, tôi thuê một lúc hai người giúp việc để Thoan được nghỉ ngơi, dưỡng sức và có đủ sữa cho con bú.
Ở quê tôi, dâu trưởng sinh được con trai nối dõi cho dòng tộc là được cả họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Vì vậy không quản tuổi cao, sức khoẻ giảm sút, nghe tin vợ tôi sinh cậu ấm, bố mẹ tôi dắt díu nhau, tay xách, nách mang đủ thứ quà quê vào thăm dâu, thăm cháu đích tôn.
Tưởng chỉ khi con tôi còn bé Thoan lo ông bà tay chân yếu bế cháu không an toàn, nào ngờ đến lúc thằng bé biết đi Thoan cũng ngăn không cho ông bà đụng tới. Em còn lén sai chị giúp việc mang hết quà của ông bà cho hàng xóm vì sợ bẩn, sợ để trong nhà lây bệnh nọ, bệnh kia cho con trai.
Giọt nước tràn li, khi em gái tôi vào thăm cháu, chẳng gì nó cũng là bà mẹ hai con vậy mà vợ tôi vẫn nhất quyết không cho em tôi sờ vào thằng bé. Vợ tôi còn quá đáng đến mức khi để cho em gái tôi nghe được lời dặn của chị giúp việc là: "Chị nhớ ai ở quê ra cũng không cho bế ẵm thằng nhỏ, họ đi tàu xe cả ngày, tiếp xúc với đủ loại người mất vệ sinh lắm, còn đồ ăn, quà cáp mang từ quê đến đem cho hàng xóm hết kẻo để lại bẩn hết nhà..."
Em gái tôi mách lại cho biết và em lên tàu về quê ngay chiều hôm đó. Vợ tôi sinh ra từ đâu? Người nhà quê có lỗi gì? Tôi hối hận vì không tìm hiểu kĩ trước khi rước Thoan về làm vợ mình!
Theo Tienphong
'Điếng người' khi đọc được đoạn chat giữa vợ và cô bạn thân Tới một buổi chiều, khi tôi đọc được đoạn hội thoại của em và cô bạn thân, tôi vô cùng sốc, bởi tôi không tin em lại là người con gái như thế. Tới giờ tôi vẫn không khỏi cay cú vì bị người vợ mình yêu thương cho một cú lừa ngoạn mục. Cô ấy bất chấp hết mọi thứ kể cả...