Đàn bà hơn nhau không phải ở tấm chồng mà là bản lĩnh dám cầm dám bỏ
Mình không thích những người phụ nữ đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác rồi nhắm mắt chờ đợi vận đen đỏ. Với mình, phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng mà hơn nhau ở bản lĩnh dám cầm dám buông bỏ.
Mình theo dõi rất nhiều chia sẻ của mọi người và nhận ra một điều là hầu hết chị em đều đồng ý với quan điểm “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”. Vâng, điều đó không hề sai. Nhờ có tấm chồng mà có người Lọ Lem hóa công chúa một bước lên tiên, từ nghèo khổ hóa ra bà hoàng sung sướng. Nhưng cũng vì một tấm chồng mà có người lạc bước sa chân vào địa ngục hôn nhân tăm tối. Mọi người nói lấy chồng như đán.h bạ.c không thể lường trước vận đen đỏ thế nào nên tất cả đều phụ thuộc vào “số”.
Riêng mình lại rất ghét kiểu suy nghĩ như vậy. Những ai hay nói đến số phận chẳng qua là những người bất lực trước cuộc sống và không có bản lĩnh để thay đổi nên phải tìm một cái cớ để đổ lỗi và tự an ủi mình. Mình không thích những người phụ nữ đem vận mệnh của mình đặt vào tay người khác rồi nhắm mắt chờ đợi vận đen đỏ. Với mình, phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng mà hơn nhau ở bản lĩnh dám cầm dám buông bỏ.
Phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng mà hơn nhau ở bản lĩnh dám cầm dám buông bỏ (Ảnh minh họa)
Mình có hai cô bạn thân, cho đến bây giờ đã 32 tuổ.i rồi mà vẫn chưa ai tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn mặc dù không hề độc thân. Cô bạn thứ nhất có người yêu đã được 4 năm và muốn lập gia đình lắm rồi mà anh kia vẫn chưa chịu cưới cho. Anh ta bảo phải lo sự nghiệp, lúc lại bảo gia đình có tang xa tít tắp tận ông cố bà cố gì đấy. Khi khác thì nhường cho em trai cưới trước.
Cô bạn mình chờ đợi mỏi mòn trong khi lý do rất rõ ràng là anh ta đã hết yêu nên mới phải viện cớ. Không phải là cô bạn không biết mà là không muốn tin. Nó không dám bỏ anh ta vì bây giờ nó đã 32 tuổ.i, đã ngủ với anh ta nên không đủ tự tin là tìm được một người nào khác yêu mình. Phút trước nó quyết tâm chia tay thì phút sau đã bị những kỷ niệm đẹp ban đầu quấn lấy làm yếu lòng.
Nó càng bám lấy anh ta thì càng bị đối xử tệ. Càng bị đối xử tệ thì nó lại càng tự ti mặc cảm về bản thân. Nó nghĩ rằng anh ta đang là người yêu còn đối xử với nó như thế thì làm gì có người đàn ông nào khác yêu thương nó. Cô bạn mình nói anh ta làm khổ nó. Nhưng mình bảo “chính sự hèn nhát yếu đuối kém bản lĩnh của mày mới đang làm khổ mày”. Những kẻ sống phụ thuộc có bao giờ được sung sướng đâu. Đáng buồn là trường hợp của cô bạn mình không phải là trường hợp duy nhất.
Video đang HOT
Cô bạn thứ hai của mình càng bất hạnh không kém. Nó có chồng và chồng nó đang ngoạ.i tìn.h nhưng lại không dám b.ỏ chồn.g. Một là sợ l.y hô.n sẽ thiệt hại về thu nhập, hàng tháng mất đi một khoản tiề.n từ chồng. Hai là nó nghĩ “Cái H (cô bạn thứ nhất mình vừa kể) còn độc thân mà còn không còn thằng nào ngó lại, huống gì gái một đời chồng như tao”. Ôi phụ nữ, cả số mệnh cuộc đời mình mà cứ đá chuyền từ chân người đàn ông này sang chân người đàn ông khác để họ quyết định giúp.
Đàn ông ít đau khổ vì tình không phải vì họ có ít tế bào thần kinh cảm xúc hơn phụ nữ mà vì họ cứng cỏi và bản lĩnh hơn. Họ yêu cái họ muốn và họ giữ cái họ cần. Còn phụ nữ lại muốn những người cần họ. Đó chính là sự khác biệt và cũng chính là bi kịch của phụ nữ.
Mình đâu phải là người lãnh cảm với tình yêu. Mình cũng yêu đương rất nồng nhiệt, vẫn luôn muốn có một người đàn ông ở bên nhưng mình khác biệt bởi dám yêu dám bỏ, không bao giờ tự mua dây buộc mình, bán rẻ tự do mua lấy sự phụ thuộc.
Những phụ nữ thua cuộc không phải là người yêu nhiều hơn mà là kẻ kém bản lĩnh hơn (Ảnh minh họa)
Mình nghĩ trước hết bản thân mình phải tôn trọng cuộc sống và quyền quyết định của mình thì mới không bị lệ thuộc vào người khác. Hoặc ít ra là không để người khác làm tổn thương chính mình. Thế nên đừng bao giờ thắc mắc vì sao mình yêu ai cũng khổ còn những cô gái khác thì yêu ai cũng được theo đuổi đến cùng. Những phụ nữ thua cuộc không phải là người yêu nhiều hơn mà là kẻ kém bản lĩnh hơn. Là mình, mình sẽ yêu rất nhiệt tình và cũng sẽ buông bỏ rất dứt khoát.
Thật sự mình thấy từ cuộc sống những người quanh mình, mình nhận ra, đàn bà hơn nhau không phải ở tấm chồng mà là bản lĩnh dám cầm dám bỏ các bạn ạ. Có chị em nào thấy mình nói đúng sai thì cứ phản biện nhé.
Theo Phunuvagiadinh
Bàn thắng của trái tim bản lĩnh
Ngày tôi mới ra trường, chân ướt chân ráo vào công ty, anh là người hết lòng nâng đỡ tôi.Vốn là người nghiêm túc, tôi luôn quan niệm "giữ khoảng cách với đàn ông đã có người yêu và tránh xa các ông đã có vợ".
ảnh minh họa
Vì ngày còn nhỏ, tôi từng chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ sớm đổ vỡ mà nguyên nhân chính cũng vì cha tôi có người mới.
Anh là Giám đốc công ty, vừa giàu có lại đẹp trai, phong độ khiến không ít cô gái trẻ "rung rinh". Nhưng anh luôn biết giữ khoảng cách, không bao giờ cợt nhả, cưa cẩm nhân viên. Tôi ứng tuyển ở bộ phận lễ tân nhưng khi chị trợ lý của anh nghỉ việc sinh con, anh chuyển tôi sang làm trợ lý giám đốc. Ai cũng bảo tôi may mắn khi mới ra trường, chưa có kinh nghiệm đã được sếp cân nhắc vào vị trí quan trọng với mức lương cao. Dù không bao giờ nói ra nhưng qua những cử chỉ, ánh mắt của anh, tôi cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt anh dành cho tôi.
Những khi đi công tác, anh thường giới thiệu tôi làm quen với nhiều người đàn ông lịch lãm, có địa vị trong xã hội. Anh khuyên tôi nên tranh thủ thời gian làm trợ lý "tạm thời" cho anh để xây dựng và mở rộng mối quan hệ, sau này có chút kinh nghiệm, tôi có thể dễ dàng tìm việc khác lương cao hơn và cũng dễ bề tiến thân hơn. "Công việc lễ tân em chỉ nên làm tạm thời, đừng an phận với vị trí ấy", anh nhắn nhủ. Biết tôi yếu ngoại ngữ, anh không ngại "rèn" tiếng Anh cho tôi bằng việc bắt tôi nói chuyện, trao đổi công việc với anh mỗi ngày bằng ngoại ngữ.
Có lần, anh bận đi nước ngoài nên giao cho tôi đi Đồng Tháp gặp khách hàng. Sau khi hoàn tất việc bàn bạc ký kết hợp đồng, tôi trở về khách sạn thu dọn hành lý, dự định gọi điện đặt vé xe trở về thành phố thì nhận được điện thoại của anh. Anh bảo khoảng 1 giờ nữa, anh sẽ có mặt ở Đồng Tháp và dặn tôi chờ anh đến. Tôi không khỏi ngỡ ngàng khi thấy chiếc xe hơi láng bóng dừng ở cổng khách sạn chờ tôi. Anh phụ tôi mang hành lý và lịch sự mở cửa xe cho tôi. Anh ngồi trước lái xe, chốc chốc lại nhìn tôi qua kính chiếu hậu, ân cần hỏi han tôi từ sức khỏe đến công việc. "Anh không yên tâm khi để em một mình ở một nơi xa lạ", anh nhẹ nhàng trả lời khi thấy tôi ái ngại việc anh phải lấy xe riêng đưa đón tôi. Anh gần như đọc thấu mọi suy nghĩ, sở thích của tôi. Những khi gia đình tôi gặp khó khăn, chưa chờ tôi mở lời, anh đã ý nhị gửi tiề.n và.o tài khoản cho tôi và lần nào cũng nửa thật, nửa đùa: "Anh sẽ trừ vào lương của em. Không có cho không em đâu". Nhưng khi tôi trả lại, anh không bao giờ nhận.
Không có những cử chỉ thân mật, không lời nói tán tỉnh nhưng chỉ với sự quan tâm âm thầm, không biết từ bao giờ, anh đã "cưa" đổ tôi. Tôi gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình. Mỗi ngày tôi đều muốn đến công ty thật sớm, về thật trễ để có thời gian ở bên anh nhiều hơn. Tôi luôn nghĩ và nhớ đến anh. Tôi cố gắng che giấu tình cảm của mình dành cho anh ở trước mặt mọi người, vì sợ công ty xì xào bàn tán và cả sợ mang tiếng là người phá hoại gia can người khác. Anh đã có gia đình êm ấm với cô vợ xinh như mộng, hai cậu con trai học giỏi, đẹp trai. Tôi hay nhớ đến những lời cay nghiệt mẹ tôi mắn.g nhiế.c cô vợ nhỏ của ba khi bà đẩy chúng tôi đến cảnh "con không cha". Cảm giác tội lỗi, hối hận pha lẫn nhớ nhung, yêu thương, ghen tuông luôn dày vò tâm trí tôi.
Cô bạn thân biết chuyện tôi có tình cảm với sếp, lập tức khuyên can tôi nên tránh xa anh. Cô bạn phân tích tôi hiểu anh là một tay "cao thủ" tình trường núp bóng dưới các mác tốt bụng, tử tế. Anh có những chiêu thức cưa cẩm theo kiểu "mưa dầm thấm đất" để tôi từ từ ngã vào lòng anh mà anh không mang tiếng là kẻ trăng hoa, lăng nhăng. Một khi con gái yêu thì sẽ tự nguyện dâng hiến mọi điều cho đàn ông. Tôi là trợ lý của Giám đốc nên cơ hội gần gũi anh càng dễ dàng hơn.
Tôi bán tin bán nghi, trong lòng đầy hoang mang, hỗn loạn. Sau những đêm trằn trọc không ngủ, tôi đã suy nghĩ kỹ về cuộc tình chưa bắt đầu đã biết kết thúc sẽ chẳng có "hậu" này nên lặng lẽ viết lá đơn xin thôi việc. Vừa nhận được lá đơn của tôi, anh gọi hàng chục cuộc điện thoại, gửi tin nhắn, email rối rít hỏi tôi nguyên nhân vì sao lại quyết định nghỉ việc. Tôi gặp anh, giải thích vòng vo một hồi nhưng cũng chẳng có lí do nào thuyết phục. Tôi là người không giỏi nói dối.
Khi cảm xúc dâng tràn, gần như vỡ òa trước ánh mắt da diết của anh, tôi đứng vội lên để trốn chạy anh, trốn chạy cả trái tim lỗi nhịp của mình. Anh nắm chặ.t ta.y tôi, kéo tôi sát vào lòng anh, giọng vỗ về: "Anh biết em sợ ở lại, sợ đối diện với anh, sợ phải yêu anh đúng không?". Nước mắt tôi lăn dài trên má. Gương mặt anh cúi sát xuống để lần tìm môi tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nhắm mắt lại, dường như để chờ đợi một nụ hôn từ anh. Nhưng không hiểu sao hình ảnh ba mẹ tôi đứng trước tòa li hôn hiện lên rõ mồn một trong đầu. Tôi mở mắt, xô anh ra và vùng chạy ra khỏi quán cà phê. Tôi biết nếu không "thắng" được nụ hôn ấy, tôi sẽ không đủ mạnh mẽ để rời xa anh.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Sau khi xin nghỉ việc ở công ty anh, tôi đổi số điện thoại, email, nhà trọ. Chỉ một năm sau, tình cờ trong một sự kiện, tôi gặp lại chị nhân viên cũ của anh. Nghe chị kể sau khi tôi đi một thời gian, cô trợ lý cũ xin nghỉ việc hẳn để toàn tâm toàn ý ở nhà chăm con nhỏ. Anh giám đốc liền tuyển ngay cô nhân viên trẻ đẹp mới vào thay vị trí của tôi. Chỉ vài tháng làm việc, cả công ty xôn xao khi hay tin cô bé có thai. Vợ anh lồn lộn đán.h ghe.n. Sau đó không biết anh sắp xếp ra sao nhưng lại thấy gia đình anh yên ấm trở lại. Chị tỏ ra nể tôi, khen tôi là người nghiêm túc, không vướng lưới tình của sếp. Ngày trước thấy tôi kè kè bên Giám đốc, chị cũng lo tôi sẽ "sụp bẫy" của anh. Vì theo chị trước tôi đã có nhiều nhân viên trẻ qua tay anh. Có lẽ chị ấy không biết rẳng trong một phút yếu lòng, tôi từng suýt nữa tự dìm cuộc đời mình xuống đáy vực sâu khi yêu một người đàn ông có vợ con.
Sau những gì đã trải qua, tôi cảm thấy mình đã quyết định sáng suốt khi "dập" đi ngọn lửa nhỏ tình yêu trước khi để nó cháy thành bó đuốc lớn. Ngẫm lại, cuộc đời hay bạn đời của mỗi người phụ nữ là do chúng ta lựa chọn, đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận khi cứ để trái tìm mù mờ dẫn đường.
Theo PNO
Bất an tại vì chồng tương lai thiếu bản lĩnh Mọi chuyện cưới xin đã bàn bạc rất kỹ nhưng khi về nhà, nói chuyện với ba mẹ, anh lại thay đổi theo hướng khác. Tôi và anh quen nhau đã được 3 năm. Khi quen được 1 tháng, anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Ngày về nhà anh, tôi chẳng nhận được sự vui vẻ nào ngoài ánh mắt dò...