Đàn bà, hãy đi đến tận cùng của nỗi đau…
Đừng vội “uống thuố.c” giảm “đau”, vì lúc ấy chính là ta đang đi tìm chính mình…
Tôi có cô bạn thân vừa mới bị bồ đá, dại dột uống ngay hai vỉ thuố.c ng.ủ quyên sinh. Trời chưa cho chế.t nhưng bắt cô phải đau để mà nhớ lần sau chớ có ngu dại mà tự kế.t liễ.u đời mình. Vào viện, thấy người ta cho một cái ống hút dài thọc vào mũi của cô ấy rồi nhét sâu vào khoảng gần mét, họ bảo đó là phương pháp rửa ruột. Cô ấy không còn sức mà kêu gào vì 20 viên thuố.c ng.ủ đã ngấm vào thành ruột nhưng ai cũng biết là cô ấy đang rất đa.u đớ.n về thể xác, còn cái tinh thần đau là cái dĩ nhiên rồi, bởi chẳng ai đang sướng vui thỏa mãn mà lại nốc 20 viên thuố.c ng.ủ để vĩnh biệt trần gian cả!
Tai qua nạn khỏi nhưng cô ấy vẫn không vượt qua được cú chia tay thế kỷ của người yêu. 10 năm yêu nhau đâu thể nói lìa xa là bỗng thành người xa lạ, cái kỉ niệm nó đầy tràn ra như cách ta rót ẩu một tách trà, đủ để cả cuộc đời một người đàn bà yếu mềm vùng vẫy trong hồi ức. Bạn bè đến thăm, cô ấy cứ lặng lẽ như cái bóng, tôi là đứa bạn không quá thân thiết để mà luôn bênh vực và hay bảo vệ cô ấy, chính vì thế mà bỗng dưng cô ấy muốn tâm sự với tôi về chuyện đã qua…
Tôi hỏi cô ấy về tình trạng sức khỏe đã khá hơn chưa thì cô ấy bảo “Mình cảm thấy không thể sống nổi khi thiếu anh ấy, khi anh ấy nói chia tay, tất cả thế giới như sụp đổ. Cho đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại đối xử như vậy với mình, mình đau lắm, cái nỗi đau thể xác chẳng là gì so với những nỗi đau tinh thần mình đang gánh chịu…”
Tôi biết cô ấy là đàn bà và đang cho mình cái quyền được yếu mềm, được buông xuôi và chán chường trong hoàn cảnh này. Nhưng nói thật, tôi thấy cô ấy hèn quá! Tưởng rằng cái sự t.ự vẫ.n kia là dũng cảm ư? Tưởng rằng cái mình đang chịu đựng đã là nỗi đau quá lớn ư? Muốn chấm dứt tất cả chỉ vì một chữ tình? Thật đớn hèn và nhu nhược. Đàn bà có quyền được nông nổi, quyền được sai lầm, quyền được yêu đến hết tâm can…Thế những không được quyền hủy diệt bản thân mình. Mẹ cha ban cho ta hình hài, cuộc đời dạy ta biết đúng sai, tự thân ta dưỡng dục trí tuệ và nhân cách, một bản thể hoàn hảo đến vậy, ai có quyền hủy diệt? Tại sao lại phải chế.t khi cuộc đời vẫn còn quá nhiều điều để khiến ta phải sống, phải yêu?
Đàn bà khi yêu, về cơ bản là ngu dại! Nhưng cái ngu dại ấy chính là cái đáng yêu, cái “người” cái thiện tâm của một người đàn bà thật lòng. Cái thật lòng, cái hết tâm can mà ta cho đi, người ta không còn muốn nhận nữa thì điều đó không có nghĩa là ta sai! Trên đời này, tất cả những mối quan hệ xung quanh ta đều chỉ gặp ta một lát rồi lại đi, đến – va đậ.p -nảy sinh – tan vỡ…Vậy đó, nhiệm vụ của những người đến bên đời ta là vậy. Khi mà ta đã hiểu, chẳng có ai có thể đi với ta đến hết đường đời, nắm chặ.t ta.y ta và nói yêu ta mãi mãi, chỉ còn lại một mình ta thôi…thì khi ấy bạn sẽ thấy việc yêu nhau và chia tay nó là sự hiển nhiên ở đời…
Ừ, dù cho tôi đang nói với cô bạn tôi bằng lý trí mà mọi lý thuyết đều là màu xám thôi, trên thực tế thì cô ấy vẫn đang đa.u đớ.n, tan nát, tuyệ.t vọn.g…vì một chữ tình!
Cô ấy hỏi tôi “làm sao để thoát ra khỏi tình trạng này bây giờ?” Tôi hỏi lại “tại sao lại phải thoát ra?” Câu hỏi khiến cô ấy ngỡ ngàng “Tớ không muốn phải đa.u đớ.n mệt mỏi thế này nữa…”. “Cứ đau đến tận cùng đi, rồi sau đó cậu sẽ nhìn cuộc đời thật khác!”
Video đang HOT
“Đau đến tận cùng?” có ai từng nghĩ mình đã từng đau đến tận cùng? Đau đến mức ta phải muốn chấm dứt cuộc sống ư? Không! Đó chỉ là cách bạn chạy trốn trong sự hèn nhát của mình mà thôi! Hãy cứ để cho tất cả những hồi ức đẹp đẽ khi yêu giằng xé bạn, hãy cứ để bản thân mình đi thang máy xuống tầng trệt của tâm hồn. Đừng vội uống thuố.c giảm đau, đừng trốn chạy, đừng đổ lỗi cho nghịch cảnh, đừng nhấc máy lên là bị lụy với ai đó…Tự mình ngồi xuống tại tầng trệt của tâm hồn, bạn sẽ nhìn thấy căn nguyên của nỗi đau.
Mỗi căn bệnh đều không thể chữa khỏi nếu như không tìm ra nguyên nhân, bạn hiểu rồi chứ? Khi mà bạn đã biết được cái nỗi đau tận cùng nó thế nào thì chính là khi ấy mọi chuyện trên đời này chẳng có gì là đáng sợ nữa…
Tình yêu không bao giờ là bất biến, nhưng hồi ức là thứ đọng lại. Người đã muốn đi thì không nên giữ, và thực tế trên đời đàn bà vẫn luôn có thể yêu hơn một người…
Cô ấy im lặng, không phản hồi, tôi cũng không muốn nói gì thêm, chẳng ai có thể giúp bạn nếu như bạn không tự nhìn ra vấn đề của mình. Cuộc đời sướng hay khổ là do mình định đoạt, đổ lỗi và chạy trốn chưa bao giờ là cách mà một người đàn bà biết yêu chân chính hành xử!
Đừng tiếc thời gian đã qua, hãy trân trọng nó vì nó là một phần cuộc đời bạn, trên đời thất tình không có gì là đáng sợ, chỉ sợ bạn không còn có cảm giác để yêu một ai đó mà thôi! Mà chuyện này thì khó xảy ra lắm, vì một người đàn bà đã tự mình đi đến tận cùng của nỗi đau rồi, thì cô ấy biết cách để yêu một người và yêu chính mình lắm…
Theo Blogtamsu
Sự thật nghiệt ngã sau lần xét nghiệm ADN
Anh chưa từng xét nghiệm cho con mình, cũng không hoài nghi gì về con mình. Nhưng cuối cùng, một lần tình cờ, anh đã làm chuyện dại dột ấy.
Anh xây nhà đã xong, căn nhà và cả khu đất là hơn 2 tỷ. Anh chưa từng nghĩ mình lại có thể làm được việc trọng đại như vậy trong 5 năm trời. Hai vợ chồng hồi mới cưới nhau, lương anh chỉ có vài triệu, vợ anh cũng thế. Lúc đó, cả hai còn lo từng đồng một cho sinh hoạt gia đình.
Ở chung với bố mẹ chồng, anh cũng chẳng phải vất vả chuyện nhà cửa. Nhưng anh còn một người em trai, cậu em cũng sống cùng nhà. Vài năm nữa, em cũng sẽ lấy vợ, sinh con đẻ cái thì không thể ở mãi chung nhau được. Nhà đông người thì vui, tình cảm anh chị em không vấn đề gì nhưng khi người ta có con cái cả, cũng phải có chốn ăn chốn ở riêng, ra ngoài cho cuộc sống tự do, bớt phức tạp. Đó cũng là điều nên làm nhất là với người làm con trưởng như anh.
Lẽ ra, theo thông lệ thì con trưởng phải ở lại nhà còn thờ phụng, lo lắng cho bố mẹ vợ. Nhưng, em trai anh vừa mới đi làm, còn chưa có thu nhập, bố mẹ cũng không thể có điều kiện mua nhà cho em được. Thế nên, anh làm phận anh, đã đi làm lâu, anh phải tu chí, phải có trách nhiệm với gia đình mình.
Sinh đứa con thứ nhất, vợ chồng anh cũng phất hơn nhiều. Dù mất nhiều tiề.n hơn cho việc chăm con nhưng anh cũng được tăng lương rồi được thăng chức nhỏ nhỏ. Với ngoại hình ưu tú, ăn nói dễ nghe lại có chút kinh nghiệm nên anh được sếp tín nhiệm và giao cho nhiều công việc quan trọng. Lâu dần, anh trở thành người có vị trí trong công ty.
Anh làm công việc liên quan tới xét nghiệm ADN, công việc mà giúp bao nhiêu người muốn chứng thực con của mình, muốn tìm lại con hay gì gì nữa... (ảnh minh họa)
Bao nhiêu năm đi làm, lương cứng là một chuyện, các mối quan hệ bên ngoài, anh cũng tận dụng kiếm thêm. Nếu không phải là như vậy thì anh chẳng bao giờ có thể mua được nhà. Chị đi làm lương cũng nhàng nhàng, chẳng đáng bao nhiêu nhưng anh chị cũng cố gắng để có thể có thu nhập ổn hơn, tiết kiệm chi tiêu hơn. Ông bà nội cũng hỗ trợ nhiều nên cũng bớt phần nào.
Hơn 5 năm, anh và chị đã tích được một khoản lớn. Nhờ vay mượn thêm, và cũng nhờ hỗ trợ của hai bên gia đình nội ngoại, anh mua được nhà, xây được nhà khi đứa con thứ hai vừa tròn 2 tuổ.i. Cuộc sống vợ chồng anh cho đến hiện tại có thể nói là tương đối ổn định. Bây giờ sau khi dọn lên nhà mới, chỉ còn cách là làm việc thật chăm chỉ, trả nợ dần dần để sau này ổn định hơn mà thôi.
Anh mừng vì cuối cùng mình cũng có chốn riêng, còn nhà cửa để lại cho cậu em út có vợ con rồi sẽ trông coi, lo cho bố mẹ lúc về già. Ai cũng vậy, chỉ luôn mong muốn cho mình có một tổ ấm mới, tổ ấm mà do chính bàn tay mình gây dựng thì còn gì bằng. Anh ước ao như vậy từ lâu rồi, vợ chồng cùng nhau cố gắng.
Anh đi làm bao nhiêu năm nay, nai lưng vì vợ vì con. Anh ghi nhận công lao của vợ nhưng cũng phải nói, anh đã cống hiến quá nhiều cho cuộc sống gia đình. Có những lúc, anh làm đêm làm ngày, ngày nào anh cũng cặm cụi vào công việc, nếu không làm, bỏ lỡ cơ hội thì coi như, anh bỏ lỡ mất một món tiề.n lớn. Và nếu cứ lười biếng như vậy thì không có tiề.n và khoản nợ xây nhà không biết bao giờ mới đủ được.
Sinh đứa con thứ nhất, vợ chồng anh cũng phất hơn nhiều. Dù mất nhiều tiề.n hơn cho việc chăm con nhưng anh cũng được tăng lương rồi được thăng chức nhỏ nhỏ. (ảnh minh họa)
Anh làm công việc liên quan tới xét nghiệm ADN, công việc mà giúp bao nhiêu người muốn chứng thực con của mình, muốn tìm lại con hay gì gì nữa... Nói chung là công việc có thể kiếm được nhiều tiề.n nhất là khi anh đã có địa vị một chút. Anh giúp bao nhiêu người tìm lại được con của mình. Gặp bao nhiêu câu chuyện hài hước, những tình huống hay về chuyện con cái, ông bà, bố mẹ nhận nhau. Và cả những cuộc tình vụn.g trộ.m, nghi ngờ vợ chồng có con riêng.
Ấy vậy mà, đời anh lại vận vào chuyện đó. Anh chưa từng xét nghiệm cho con mình, cũng không hoài nghi gì về con mình. Nhưng cuối cùng, một lần tình cờ, anh đã làm chuyện dại dột ấy. Trong tâm anh còn sợ sẽ có lỗi với vợ, sẽ khiến vợ anh bị tổn thương và anh dằn vặt không tha thứ cho mình vì việc làm này. Nhưng bạn anh nói &'tao thấy con mày chẳng giống mày, mày làm nghề đó, không mất gì, thử xét nghiệm con mình cái xem sao. Làm tí cho vui, có mất gì đâu mà sợ'. Anh cười anh bạn, nói anh ấy dở hơi. Nhưng rồi về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ, ừ thì mình làm nghề này cho cả thiên hạ, bây giờ thử con mình xem sao. Dù là thử nhưng anh chưa từng hoài nghi vợ, lúc nào cũng tin tưởng vợ tuyệt đối. Anh còn nghĩ, làm vậy cho vui chứ vợ biết thì chắc tan cửa nát nhà.
Nhưng thật không thể ngờ, ông trời vốn công bằng với anh thì phải nên ông đã chỉ cho anh con đường này. Anh phát hiện, đứa con trai đầu không phải là con anh. Anh choáng váng, dưới chân như sụp đổ, anh không tin vào kết quả. Anh chưa bao giờ làm sai nhưng lần này anh phải làm đi làm lại mấy lần để chứng thực được chuyện đó.
Anh sợ, hoảng hốt vô cùng và không hiểu, vậy con không phải là con anh thì là con ai. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng bỗng vụt tắt. Anh và vợ trở thành hai người xa lạ trong phút chốc. Nói gì đây, mang kết quả về và vứt vào mặt vợ à? Hay khóc lóc ỉ ổi và tra khảo vợ?
Anh sợ, hoảng hốt vô cùng và không hiểu, vậy con không phải là con anh thì là con ai. Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng bỗng vụt tắt. (ảnh minh họa)
Anh không nói lời nào, lặng lẽ tìm bạn uống rượu. Anh thở dài ngao ngáo về cuộc sống vốn bất công. Đã bao nhiêu năm qua, anh tin vợ, lo lắng cho vợ con, xây nhà, lo cho con trai có phòng riêng rồi nghĩ con sẽ là cháu đích tôn, nối dõi của gia đình. Bây giờ thì anh trắng mắt ra, anh chẳng còn gì cả. Vừa xây nhà xong lại biết sự thật nghiệt ngã này. Vợ anh có con với ai, đứa con riêng này là con của ai. Vợ phản bội, lừa dối chồng, còn gì đa.u đớ.n hơn? Tại sao ông trời lại làm khổ anh như thế? Tại sao ông trời lại hàn.h h.ạ anh, lại khiến anh biết được sự thật này, để vợ anh lừa dối anh.
Mái ấm anh mơ ước, bao năm hun đúc và xây đắp, giờ không còn nữa. Bây giờ sẽ là tổ lạnh, là nơi mà anh chẳng muốn về. Con trai anh cũng không phải là con anh, anh không thể cưng nựng, gần gũi con nữa rồi. Anh phải làm thế nào đây, phải đối diện với vợ như thế nào. Không lẽ lại l.y hô.n?
Theo Eva
Lời tỏ tình dại dột Sao tôi có thể để cảm xúc điều khiển mình đến mức vậy?! Sao gần nhau suốt một thời gian dài mà tôi không băn khoăn về chuyện H không ham muốn tôi như ham muốn một người đàn bà?! ảnh minh họa Tôi và H chơi với nhau đã lâu. Trước đây hai chúng tôi cùng ở Hải Phòng. Sau đó, tôi...