Đàn bà đừng lấy ly hôn để dọa chồng
Tôi lấy chồng đã 20 năm, các con cũng đã lớn. Anh là người hiền lành nhưng đôi lúc khá ngang bướng. Được cái rất chăm chỉ làm lụng, tiền bạc đều đưa cho tôi giữ.
Việc bếp núc, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa anh đều làm không câu nệ hay thắc mắc. Mỗi lần tôi có chuyện gì không vừa ý, lải nhải nói mãi, nếu có bực mình quá thì anh chỉ “ừ” thật mạnh một câu rồi cũng chẳng buồn cãi cọ.
Tuy là vợ nhưng tôi là người “nắm quyền” trong nhà. Tôi muốn làm gì, mua gì, đi đâu, anh và bọn trẻ đều chiều theo ý tôi. Nhiều người nói anh hiền lành quá có khi hóa đụt. Nhưng ở ngoài, anh là phó giám đốc một trung tâm công nghệ của nhà nước, cũng có bằng thạc sỹ hẳn hoi chứ không phải là một ông chồng ù ì như ở nhà. Tôi biết chồng mình cũng chẳng phải thua kém ai, nhưng trong mắt tôi, chồng vẫn thua tôi một bậc.
Tôi là một phụ nữ tháo vát, sống tự lập, kiếm tiền không thua gì chồng, và tôi nhận thấy mình khá giỏi dang, thông minh. Tôi luôn có cách nói khá coi thường chồng, và bản thân tôi cũng đôi lúc thấy anh ấy chẳng có giá trị gì đối với tôi và gia đình, vì không có anh, tôi vẫn có thể làm được mọi thứ. Đấy là tôi nghĩ thế, chứ chưa bao giờ tôi không có anh ở trong nhà. Anh luôn đi làm về đúng giờ, ngày nghỉ cũng ở nhà đưa đón con đi học và làm việc nhà. 20 năm qua, anh vẫn thế.
Video đang HOT
Máu hơn thua nổi lên, tôi lập tức làm đơn ly hôn rồi vứt trước mặt anh bảo ký vào – Ảnh minh họa
Thế rồi mọi chuyện bị đảo lộn khi đọc được tin nhắn facebook của anh với một cô gái. Toàn bộ câu chuyện của họ nói với nhau chỉ vu vơ, nhưng khi chào nhau, anh rất tình tứ: “Tạm biệt tình yêu nhé”. Cô kia cũng đáp lại bằng một câu tương tự. Khi tôi tra hỏi về chuyện này, anh chỉ bảo không có gì, chỉ đùa thế cho vui thôi. Qua điều tra thông tin trên mạng xã hội, tôi biết người phụ nữ kia đã ly hôn, có 2 con lớn bằng con tôi. Chị ta cũng chẳng có gì hơn tôi. Dáng thì thấp, người hơi mập, khuôn mặt ưa nhìn chứ không xinh. Tôi khinh bỉ nói với anh: “Tưởng anh thế nào, ngoại tình với đứa nào hơn hẳn vợ đã đành. Đằng này cũng chỉ là loại vơ bèo vạt tép. Tôi khinh thường anh. Chúng ta ly hôn”. Anh nghe xong cũng không thừa nhận, cũng chẳng chối. “Em thích làm gì thì làm”. Anh xẵng giọng.
Máu hơn thua nổi lên, tôi lập tức làm đơn ly hôn rồi vứt trước mặt anh bảo ký vào. Tôi tưởng anh không ký, hoặc năn nỉ tôi xin tha thứ, nhưng anh cầm bút ký luôn không thèm đọc qua. Trước sự sững sờ của tôi, anh ngang nhiên dọn đồ về nhà mẹ đẻ để ở. Tôi gào lên: “Đã giải quyết xong đâu mà anh đi”. Thật ra tôi chỉ mong anh xuống nước một tí là tôi sẽ không làm quá lên nữa.
Anh đi ra đến sân, tôi chạy theo níu anh lại. “Có gì từ từ nói rồi tính, sao anh lại đi ngay thế”. Hôm đó, chúng tôi đã cãi nhau ngay ngoài sân nhà một trận kịch liệt. Anh kể tội tôi là không biết tôn trọng chồng, thích gì làm nấy, lúc nào cũng chỉ đạo, leo lên đầu lên cổ anh. Đã thế còn luôn tỏ thái độ coi thường, tinh tướng khiến anh sống trong nhà mà như thằng ở trọ.. anh nói gì cũng đúng. Kết quả là tôi đã xin lỗi chồng và hứa sửa sai. Còn chuyện anh “ngoại tình”, anh bảo rằng giữa anh và cô bạn ấy không có chuyện yêu đương. Nhưng nếu tôi vẫn còn hung hăng như trước thì chưa biết chừng anh sẽ tìm đến cô ta. Tôi nhận ra một điều rằng, phụ nữ muốn giữ chồng thì đừng bao giờ coi thường chồng của mình, nếu không người khác sẽ cho chúng ta biết giá trị của anh ấy.
Theo GĐVN
Tôi bất lực khi vợ cương quyết ly hôn
Vợ nói tình cảm dành cho tôi không còn nhiều, càng ngày càng vơi đi, giờ không còn chút tình cảm nào với tôi nữa.
Tôi 34 tuổi, vợ kém 8 tuổi. Khi lấy nhau, em vẫn là sinh viên năm cuối, tính cách rất ngang bướng, bất cần. Em muốn làm chủ gia đình, mọi việc nhất nhất phải theo ý mình thì em mới hài lòng. Chúng tôi lấy nhau đã bước sang năm thứ tư, từng có những khoảng thời gian sống rất hạnh phúc bên nhau, rồi vỡ òa khi có con trai ra đời. Đến nay con tôi đã gần 3 tuổi. Cuộc sống gia đình nhiều bộn bề, mâu thuẫn, xung đột là điều khó tránh khỏi. Tôi không dính vào 3 trọng tội: cờ bạc, rượu chè, trai gái. Chúng tôi chưa bao giờ phản bội nhau, cũng không gặp quá nhiều khó khăn về vấn đề kinh tế; tôi là người gánh trọng trách này. Lúc lấy nhau, vợ chồng chẳng có gì trong tay, đến nay đã mua được một căn hộ chung cư cao cấp 3 phòng ngủ, một chiếc xe che nắng che mưa. Mâu thuẫn chỉ là sự vô tâm, thiếu trách nhiệm của hai chúng tôi.
Nhìn nhận lại cuộc hôn nhân của mình, chúng tôi đều thừa nhận ai cũng có lỗi. Chỉ có điều, tôi là người đã cố gắng khắc phục, sửa sai lỗi của mình từ gần một năm trước, em thì không, hời hợt với gia đình. Lý do em đưa ra là tình cảm dành cho tôi không còn nhiều, càng ngày càng vơi đi. Đến giờ em nói không còn một chút tình cảm nào với tôi nữa. Tôi từng nghi ngờ em ngoại tình, nhưng kết luận lại là em chẳng có ai cả. Giờ chúng tôi đã ly thân được gần 2 tháng, em đã chủ động nộp đơn ly hôn đơn phương, chỉ đợi tòa gọi. Nghĩ đến con trai gần 3 tuổi, tôi không cam lòng. Hơn nữa, tôi vẫn yêu vợ, muốn giữ gia đình này, có điều đành phải buông, bởi cứ mỗi lần níu giữ lại thêm một lần tôi bị tổn thương, mức độ ngày càng cao hơn qua thái độ, lời nói rất phũ phàng của em.
Hai mẹ con em thuê nhà trọ sống, còn tôi cô độc với 4 bức tường trong căn nhà của mình. Hình ảnh hai mẹ con đầy ắp trong căn nhà khiến mỗi ngày trở về là một cực hình đối với tôi. Tôi đề nghị em đừng nóng vội quá, giờ ly thân thôi chứ đừng ly hôn ngay. Thời gian ly thân là để xác định lại tình cảm của mình, xem có thực sự không cần nhau nữa hay không. Em không đồng ý, mục đích duy nhất hiện nay của em chỉ là ly hôn, ra đi không cần gì, chủ động trong việc ký thỏa thuận tài sản; em chỉ cần mang con theo.
Sao em cố chấp đến vậy? Cái tôi và sự hiếu thắng của em nó lớn đến thế sao? Em thắng rồi thì sao? Có tình yêu nào trong hôn nhân mà không phai nhạt? Vợ chồng sống với nhau bằng tình nghĩa và trách nhiệm, hết tình cảm rồi ly hôn thì trong đời phải kết hôn bao nhiêu lần đây? Gia đình tan nát, chia lìa cha con, hệ lụy của ly hôn sao em không nghĩ tới? Tuổi thơ và tương lai của con sẽ ra sao khi bố một nơi, mẹ một nơi. Thủ tục ly hôn đơn phương cũng phải mất từ 4 đến 6 tháng, trong thời gian này tôi phải làm gì để thay đổi suy nghĩ của vợ? Làm sao để em bớt cố chấp, gạt bỏ cái tôi và sự ích kỷ sang một bên? Tôi chỉ biết im lặng như chẳng hề tồn tại để em có thời gian xác định lại rằng em còn cần tôi nữa hay không?
Theo Tinmoi24
Câu nói của chị gái song sinh trong cơn bạo bệnh khiến tôi day dứt đau đớn khôn nguôi Cái gì chị cũng hơn tôi nhưng cuối cùng chị đều nhường lại cho tôi. Tôi có một chị gái song sinh. Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước. Đến cả cách ăn mặc bố mẹ cũng cố tình mua cho chúng tôi những bộ quần áo, váy vóc, giày dép giống nhau. Nếu như không nhờ vết ruồi son bên má...