Đàn bà đơn thân mong manh lắm
Đàn bà đơn thân mong manh lắm, từ trong suy nghĩ, trong mắt nhìn của đàn ông.
Chị là một người phụ nữ đẹp, hấp dẫn. Chị sống một mình với một đứa con gái, hình như đang học lớp 3, lớp 4 gì đó. Lúc chị mới xin vào cơ quan, đám đàn ông ở văn phòng cảng đã mở luôn hai chầu nhậu chủ đề người đẹp phòng tổng hợp. Nghe đâu tay B. ở cảng vụ đã khởi xướng vụ cá độ xem ai sẽ là người bẻ được bông hoa lạ trước tiên. Gì chứ đàn bà cỡ đó, vắng chồng vài bữa đã là mong manh rồi, huống hồ đơn thân nữa, “phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”, chẳng qua là sớm muộn mà thôi!
Tấm lưng ong vẫn còn lượn những đường nét hút mắt nhìn mê đắm, nhưng đôi mắt chị đã hằn lên cái vẻ buồn thăm thẳm và nhẫn nại vô bờ. Chị không kết thân với ai, lặng lẽ đi về đúng giờ giấc, chào hỏi mọi người chừng mực. Thỉnh thoảng có đôi ba ánh mắt nhìn tò mò, vài câu trêu chọc bỗ bã, chị chỉ cúi mặt đi nhanh qua. Không ai dò hỏi gì về nguồn gốc của mẹ con chị, nhưng từ bà lao công đến anh bảo vệ đều biết, chị ly hôn chưa đầy một năm, mang theo con gái, chuyển từ một tỉnh miền Trung vào.
Hai mẹ con sống trong một căn chung cư cũ. Chị xưa là cô giáo, xin về cơ quan này là trái nghề, chắc do không muốn gặp lại người cũ, hoặc cũng có lý do gì đó. Chớ còn sao nữa! Đám phụ nữ rảnh rỗi buôn chuyện, đám đàn ông thỉnh thoảng tặc lưỡi hít hà: trời, vầy mà ở không, thiệt là phí quá…
Tay B. hồi đầu cứ cà rà chỗ hầm xe, canh người đẹp về là dắt xe, thăm hỏi tán tỉnh. Có lần tôi thấy chị chạy xe vô để đó, chị vừa bước khuất qua cầu thang, B. vô sau lật đật đẩy luôn mấy chiếc xe chặn trước, chặn sau xe chị. Chắc là để đến giờ người đẹp về thì xe đã kẹt giữa cả mấy hàng xe xếp bên ngoài đây mà. Thấy tôi B. nháy mắt: “ Sắp xong rồi nha mậy!”. Tôi thuộc hàng hậu sinh, lính mới, thấy thương chị giữa muôn trùng cạm bẫy, mai phục. Từ sếp phó, sếp tổng đến thằng lính quèn như B., mỗi người mỗi cách mỗi kiểu khoèo quẹt. Chị như bông hoa nở một mình, không rào không giậu, người qua đường ai cũng thấy hoa đẹp, ai cũng sinh lòng mắt trước mắt sau…
Video đang HOT
Người đời vẫn còn khe khắt lắm, chẳng dễ dàng gì đâu… (Ảnh minh họa)
Làm thân người đàn bà sống một mình quả thật rất mong manh. Chị về cơ quan tôi được hơn năm thì xảy ra chuyện. Chẳng biết thực hư ra sao, vợ một đồng nghiệp đến cơ quan đánh ghen ầm ĩ. Công đoàn can thiệp, mời hai chị một anh lên nói chuyện. Đả thông tư tưởng thế nào chẳng rõ, mà cuối cùng bà vợ ông kia kiện luôn cả công đoàn! Chị được gợi ý nên chuyển đi cơ quan khác, gì thì chị cũng chỉ là nhân viên hợp đồng. Còn lần chần chưa chuyển vì xin việc cũng chẳng dễ dàng gì, bà kia đã truy tới tận nhà và bắn tin đến cả sếp phó tổng, rằng nếu không giải quyết sẽ lật luôn bộ mặt thật của sếp phó tổng ra!
Chẳng biết bộ mặt đó thế nào, chỉ thấy chị nộp đơn xin nghỉ việc. Cánh đàn ông lại mở chầu nhậu chủ đề người đẹp sắp rời phòng tổng hợp. Không có tay nào thắng cuộc độ cách đây hơn năm, cũng không có sếp nào ra tay nghĩa hiệp. Chị cứ thế im lặng mà nghỉ, im lặng mà bươn chải xin xỏ ở những nơi khác. Thời bây giờ người đẹp không hiếm, có hiếm là hiếm những kẻ thực lòng biết yêu người đẹp.
Tay B. tới chừng đã xỉn, dằn ly lên bàn: “ Cỡ anh em mình nó đâu thèm! Thứ đờn bà đó, tao chắc chắn là thằng cha C. phó tổng đã…”. Một cái ly khác đưa ra cản lại: “Thôi mậy, người ta đàn bà con gái, nuôi con một mình, có chuyện gì thì cũng đáng thông cảm. Thôi, biết thì thưa thốt…”.
Tôi chợt nghĩ phải chi chị bớt xinh đẹp đi một chút. Mà không, đàn bà nếu không dễ coi cũng trăm ngàn cái khó, biết đâu xấu xí hay vô duyên chị lại không thể tìm được việc làm để nuôi con. Đúng ra, nhan sắc ấy, hay bản thân cái nữ tính ấy thôi, đã phải có một rào giậu nào đó, nâng niu, gìn giữ. Đàn bà đơn thân mong manh lắm, từ trong suy nghĩ, trong mắt nhìn của đàn ông, cho đến tận trong những hành xử của chị em cùng giới. Người đời vẫn còn khe khắt lắm, chẳng dễ dàng gì đâu…
Theo 24h
Cơn mưa mẹ chưa kể
Con vẫn luôn tự hỏi tại sao chưa bao giờ mẹ đối xử một cách công bằng đối với con. Con giận hờn và oán ghét mẹ về điều đó. Nhiều lúc con như muốn nó biến mất khỏi cuộc đời này, để nó không còn tranh giành tình cảm của mẹ dành cho con.
Ngày trước, khi chưa có nó, mẹ đã yêu thương và chăm chút cho con biết dường nào, cái cảm giác bình yên hạnh phúc trong lòng mẹ luôn làm con mãn nguyện. Vậy mà, nó ra đời. Không hiểu sao, cùng với những đứa trẻ trạc tuổi con, đứa nào cũng ao ước có được một đứa em để vui chơi, ẵm bồng. Vậy mà, mọi thứ với con đều ngược lại, thà rằng con chơi một mình còn hơn là có sự xuất hiện của nó. Cuộc đời này với con quả là thiệt thòi mẹ biết không? Ngày ba bỏ con ra đi vào một buổi sáng bình minh ảm đạm, tiếng xe chạy xô bồ khắp các ngã đường và cha nằm đó bất động, không thể mở mắt ra nhìn mẹ và con lần cuối. Khi con ít nhiều hiểu được nỗi đau đó thì nó vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết gì, mẹ ẵm nó trong tay với tiếng gào thét đến nghẹn ngào. Con tưởng chừng như mẹ không thể vượt qua nỗi đớn đau tột cùng ấy. Con cũng thấy thương thương nhưng chẳng biết làm gì trước sự xuất hiện của nó. Rồi cái gì đến cũng đến, ba rồi cũng ra đi mãi mãi. Gia đình nhà nội vì thế mà cũng hết trách nhiệm với mẹ và con. Con lớn lên trong sự thiếu vắng tình cảm của cha và cả dòng họ bên nội. Mẹ dang đôi tay rộng lớn để che chở cho con và cứ thế con lớn phổng lên từ lúc nào không hay biết.
Thật lòng trước đây, con chưa bao giờ ghét nó, con rất vui khi được chơi đùa và trò chuyện cùng nó. Nó thật xinh xắn và dễ thương biết bao. Nhưng càng lớn con còn không thể chấp nhận sự có mặt của nó trong căn nhà này, vì lẽ gì mẹ đã hy sinh ba để có nó và sẵn sàng dành tình yêu của mẹ cho nó nhiều hơn cho con? Phải chăng những lời đồn đại của thiên hạ là sự thật, rằng nó là con của mẹ. Mẹ biết không, con không chỉ ghét mà oán hận cuộc đời này, oán hận mẹ, oán hận nó và oán hận tất cả những gì đang xảy đến với con. Cho mãi đến một ngày, con vô tình đọc được những dòng nhật kí mẹ để dưới đầu giường:
"Con gái thân yêu của mẹ!
Mẹ thực sự thấy có lỗi khi không thể thương yêu và dành hết tình cảm của mẹ cho con. Mẹ biết con luôn trách mẹ tại sao lại thương yêu em nhiều đến thế, nhiều đến mức đôi lúc quên đi sự hiện diện của con trên cõi đời này. Con biết không, em con là một đứa trẻ thật tội nghiệp và chính vì thế mẹ cần phải bù đắp cho em. Không chỉ có mẹ mà mẹ muốn sau này con cũng thế, sẽ thay mẹ chăm sóc em và làm tròn nghĩa vụ của một người chị.
Cho mãi đến một ngày, con vô tình đọc được những dòng nhật kí mẹ để dưới đầu giường (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện bắt đầu từ một đêm mưa tầm tã năm ấy, khi mẹ đi bán về, mẹ đã gặp một người đàn bà trong cảnh đói rét, quần áo tả tơi ướt đẫm dưới mưa, trên tay người đàn bà ấy bồng một đứa bé mà giờ đây con gọi là em. Khi mẹ lại gần thì người đàn bà ấy đã không còn đủ sức kể cho mẹ nghe những nỗi niềm của cuộc đời mình, duy chỉ có lời trăn trối cuối cùng bà ta gửi lại cho mẹ đó chính là "hãy nuôi giúp đứa con của bà ta như một sự làm phúc". Mẹ cũng đã chần chừ trước lời thỉnh cầu ấy khi thoáng nghĩ về cảnh cơ hàn của gia đình chúng ta nhưng thực sự mẹ không đành lòng làm ngơ con à. Thế rồi mẹ nhận lời. Sau khi trao tận tay mẹ đứa trẻ đã tái mét vì đói lạnh, người đàn bà ấy giục giã mẹ đi ngay để không phải liên lụy. Đứa trẻ đói sữa khóc nấc lên làm mẹ cũng vội vã nhanh chân rảo bước về nhà. Mẹ chưa kịp kể gì cho ba con nghe vì lúc ấy đã quá khuya. Cho đến sáng hôm sau, một ngày định mệnh thật kinh hoàng trong cuộc đời mẹ, người đàn bà ấy và cả ba con đều về cõi vĩnh hằng. Nghe đâu người đàn bà ấy đã chết vì đói rét, mẹ chỉ biết có thế vì lúc đó sự ra đi của ba không còn chỗ để mẹ suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Con gái yêu, con biết không? Với mẹ, ba con là một người đàn ông tuyệt vời nhất trên cõi đời này. Từ khi về làm dâu nhà Nội, chưa bao giờ ba con để mẹ phải vất vả lo toan hay thiệt thòi bất cứ điều gì. Chính sự quan tâm và tình yêu thương quá lớn của ba dành cho mẹ đã khơi dậy sự hờn ghen, oán ghét của bà Nội. Mẹ cảm nhận ba con yêu thương mẹ chừng nào thì sự ghét bỏ của bà Nội dành cho mẹ cũng bằng chừng ấy. Sự cân bằng giữa hai trạng thái tình cảm đối nghịch ấy lúc nào cứ chênh vênh trong suy nghĩ của mẹ. Bao năm trời chung sống, vì ba con, mẹ có thể cam chịu mọi thứ, cố giữ hòa khí vui vẻ trong gia đình, nhưng Nội thì không. Đến khi nhận thấy mẹ không còn đủ sức để chịu đựng thì ba con đã xin phép bà Nội cho gia đình mình lên thành phố làm ăn với mục đích ra riêng là chính. Căn phòng chật hẹp, ẩm thấp và tối tăm cũng đủ để 3 con người của một gia đình sinh sống và cũng đủ để con lớn lên từng ngày giữa chốn thành thị không một người quen, cơm nhà ai nấy ăn, đèn nhà ai nấy sáng.
Mọi chuyện tưởng chừng như gió yên biển lặng, thế nhưng cũng chẳng được bao lâu vì bà Nội con phát bệnh, ba con lại thêm một gánh hặng chạy tiền cơm thuốc. Thế là ba con đành bỏ lại mẹ con chúng ta, theo đoàn người làm chung sang Lào làm ăn kiếm miếng cơm qua ngày và cũng để dành dụm một ít thuốc thang cho Nội. Còn mẹ bồng bế con với gánh hàng rong dăm ba thứ vụn vặt rong ruổi khắp các nẻo đường, con phố.
Con biết không? Khi mẹ đưa em con về nhà thì ngay sáng sớm hôm sau bà nội sang, chỉ vì lâu nay bà luôn thành kiến với mẹ nên cố tình xỉa xói đủ điều, bà cho rằng mẹ là một người phụ nữ lăng loàn và đứa con này chính là con của mẹ. Ba con tỉnh giấc nghe được những lời cay độc đó, không kìm chế được nên lao ra đường và điều gì đã xảy ra...con biết rồi đấy. Ba ra đi, mọi người nhìn mẹ với ánh mắt là một tội đồ và cũng kể từ đó, mẹ quyết lòng im lặng trước bất cứ lời dèm pha nào. Mẹ tự hứa với lòng sẽ chẳng bao giờ giải thích thêm về điều gì và cũng không bao giờ kể cho ai nghe chuyện về em con. Mẹ muốn vững tâm để còn đủ sức bước tiếp trên con đường còn lắm chênh vênh, thực hiện trọn lời hứa năm xưa với người đàn bà ấy. Nhưng giờ đây, căn bệnh đau tim đang ngấm ngầm đuổi bước mẹ, mẹ không thể che chở cho các con nữa rồi, việc mẹ ra đi chỉ sớm hay muộn thôi con ạ. Nhưng trước khi mẹ ra đi, mẹ muốn nói cho con biết mọi điều bởi chỉ có con mới thay mẹ thực hiện lời hứa ấy. Hãy chăm sóc và thương yêu em như mẹ đã từng thương em con nhé. Mẹ sẽ luôn dõi theo bước đi của con trên khắp nẻo đường đời. Hãy cố lên con nhé, con gái yêu của mẹ!... ".
Gấp cuốn nhật kí lại, con như nghe thấy trăm nghìn cơn sấm sét đang ầm vang nơi đây. Ngoài trưa mưa tuôn xối xả như trận mưa năm nào...
Theo 24h
Làm sao để anh hiểu Em thật sự thấy mình đang trở thành gánh nặng của anh, làm anh mệt mỏi. Anh thân yêu! Anh có biết, đến giờ phút này, nếu có một điều ước là không từng làm một việc gì đó trong quá khứ, em sẽ ước chưa từng gặp anh, gần anh và yêu anh không? Anh đừng vội trách em nhé, em nói...