Đàn bà đi tỉnh
Đàn bà quanh năm đi tỉnh rồi về, tuổi xuân và những phút giây êm ấm bên gia đình có khi nào còn quay trở lại thêm lần nữa hay không?
Quá giữa năm là mùa cao điểm đi công tác của cơ quan chị. Có khi, đầu tuần chị ở Bạc Liêu, tối muộn ngày thứ Tư mới về đến nhà, chỉ kịp tắm rửa, lôi quần áo dơ trong ba lô ra bỏ máy giặt, ngủ với con một đêm, rồi sớm tinh mơ lê cái vali kéo ra sân bay, đi Hà Nội.
Cảm giác chỉ trong vòng ba nốt nhạc đã ở hai đầu đất nước ấy thật là khó tả. Với một người ít di chuyển, quanh năm quen núp mình trong văn phòng rù rì máy lạnh, sẽ dễ cho rằng cuộc sống kiểu ấy chắc hẳn nhiều thú vị.
Chị cũng ưa đi đó đi đây lắm, vừa thay đổi không khí, biết được nhiều điều hay, có thêm nhiều mối quan hệ hữu ích. Nếu như…
Mấy năm trước, chị là nhân viên bàn giấy, đứng trước cơ hội đổi việc, chồng đã bảo, cứ qua bộ phận mới đi em, đừng lần chần, anh ủng hộ. Chị e dè nêu rõ nguy cơ phải đi tỉnh thường xuyên, chồng mạnh dạn nói: không thành vấn đề.
Chị yên tâm gật đầu, bước vào một công việc có phần năng động hơn, quen với các khái niệm về trễ, tiếp khách, bia bọt, xã giao này nọ.
Tửu lượng chị vốn kém, có lần đi miền Tây, đơn vị chủ nhà mời khách rượu trắng, từng chén từng chén trăm phần trăm… Chị ực vội vài lần vì sợ thất lễ, rồi chân nam đá chân chiêu lần về khách sạn. Đêm hôm ấy, chị hầu như thức trắng vì… sợ chết.
Cái ý nghĩ phải “bỏ xác nơi quê người” làm chị kinh hoàng, dù chồng đã liên tục nhắn tin trấn an là không sao đâu, chỉ là em quá say mà thôi, ngày mai sẽ ổn.
Ảnh mang tính minh họa – Nguồn: Internet
Nhưng chị không dám nhắm mắt lại, bởi sợ cảm giác bồng bềnh chông chênh kia sẽ đưa hồn mình đi luôn không kềm giữ được. Mà chị thì còn yêu đời, muốn gặp lại chồng con vô cùng, nên chẳng dám liều mà ngủ trong một cơn say tràn như thế…
Trận rượu ấy khiến chị biết khôn mà né tránh những lần tương tự. Thế nhưng, không ít dịp chỉ ngà ngà say thôi, chị cũng vô cùng mệt mỏi trên chuyến xe về lại thành phố.
Những lần về nhà khuya lắc khuya lơ không đếm được, chỉ còn cách gọi cho chồng, nhờ anh ra đón về. Rồi cũng không hiếm bận tài xế được điều đi việc khác, chị và đồng nghiệp phải nhảy xe đò liên tỉnh về, thấp thỏm lo âu thân gái dặm trường.
tất nhiên đừng nói tới khái niệm say xe, ói mửa, nhức đầu… vì nghe “tiểu thư” không chịu được. thẳng tưng hỏi giá phòng, kèm thêm cái giường kê thêm là bao nhiêu, để túm tụm với nhau mà ở cho đỡ tốn tiền công tác phí.
Thế nhưng, cũng có người thích tận hưởng tiện nghi ba sao, bốn sao, sẵn sàng tiêu hết sạch những đồng bạc theo chế độ riêng của cơ quan. Tiết kiệm được bao nhiêu đâu mà phải cực!
Video đang HOT
Rồi chê ỏng chê eo giường không đủ rộng, chẳng đủ các vật dụng quen thuộc vẫn dùng… Ừ thì phụ nữ đi làm, bon chen ngoài xã hội cũng đã vất vả lắm rồi, đàn bà lặn lội đi công tác còn đáng thương hơn, nên ưu ái bản thân đôi chút, cũng là chuyện nên làm.
Thế nhưng, đàn bà đi cùng nhau thì lại không nghĩ vậy. Khi tôi tranh thủ mua ít khô cá, mắm sặc, vài thứ hoa trái địa phương giá hời mang về, thì chị hà cớ gì lại được thong dong gội đầu ở tiệm, vung vinh ăn nhà hàng với bao đặc sản cơ chứ!
Ảng mang tính minh họa – Shutterstock
Cho nên, cái chuyện đàn bà đi tỉnh về tới văn phòng lại tranh thủ… nói xấu nhau là ky bo hoặc chảnh chọe, cũng là chuyện dễ hiểu…
Đồng nghiệp của chị hay tán nhảm với nhau rằng, nếu là một cô nàng đang yêu, chỉ sau vài chuyến lăn lộn, bạn có nguy cơ trở lại thời cô lẻ. Đơn giản, chả có gã đàn ông nào chịu nổi cảnh cô bồ cứ ăn rồi đi xa biền biệt, dẫu là với lý do thăng tiến hay tính chất công việc đòi hỏi thế.
Nếu bạn đang sống cảnh gái ế, biết đâu thần may mắn mỉm cười, bạn sẽ sắm được tay đàn ông bá vơ nào đó dưới tỉnh để mang về “khè” thiên hạ! Còn nếu là mẫu đàn bà gái mẹ thông thường, khả năng chị giúp việc sẽ quản lý luôn cái giường ngủ của bạn ở nhà.
Chuyện bà ngoại bất ngờ qua thăm cháu, thấy người giúp việc nhà con gái đang chễm chệ trong phòng ngủ của gia đình, cũng không phải là cảnh hiếm gặp. Bà ngoại đám nhóc vội vàng gọi điện nhắc nhở kiêm cảnh báo nguy cơ cho con mình, nhận lại được câu hỏi như một lời than: Thì con biết làm sao bây giờ, mẹ ơi!
08:10 20/09/2015
Ừ cuộc sống là thế, giữa thời người đông của khó, đành phải chấp nhận bươn bả để có thể bảo toàn nồi cơm mà nuôi con. Tìm kiếm được sự đồng thuận của một ông chồng dễ tính như chồng chị, thật không phải đơn giản. Tin tưởng và an tâm rời khỏi nhà như chị, càng chẳng phải dễ dàng.
Huống hồ, đàn bà luôn có muôn vàn mối lo ngong ngóng về cái tổ ấm vắng bàn tay mình. Nhớ con. Thèm một sự ổn định. Mơ một giấc bình yên không chập chờn hơi xe, hơi người.
Chị vẫn nhớ cô bạn đồng hành trong một chuyến đi dài gần cả tuần. Đêm về, người phụ nữ ấy liên tục trở mình trên giường vì khó ngủ.
Còn gì gần gũi với một bà mẹ đơn thân hơn là đứa trẻ con mình, nguồn vui sống của cô. Làm sao chịu nổi sự thiếu vắng hơi thở, mùi tóc, làn da quen thuộc của đứa trẻ quan trọng nhất đời mình.
Camera hành trình của một người đàn bà đi tỉnh đôi khi đủ khiến người ngoài cuộc phát hoảng. 5g sáng, điện thoại báo thức, mở nước ấm, vùi người vào đấy, ướt từ tóc đến chân mà vẫn không sao tỉnh hồn được.
6g, ngồi hứng gió ngay cổng bảo vệ, chờ tài xế và chuyến đi thần thánh của mình. 7g, anh tài xế cao to lịch lãm như diễn viên Hàn Quốc, ga lăng xách dùm ba lô liệng vào chiếc xe năm chỗ. Xe vun vút rời thành phố, trực chỉ một thị xã.
bắt đầu lôi son phấn ra đánh dặm, nhìn vẻ mặt ơ hờ thiếu ngủ của mình trong gương mà cảm thấy thật là… oải. 8g, đứng trước mấy chục đôi mắt soi ngó của đơn vị đối tác, cái tập tin trình chiếu mang theo lạnh lùng báo lỗi một câu đại ý rằng “không tương thích với máy tính”.
Loay hoay một hồi đành phải cầu cứu anh kỹ thuật ở dưới đó. May mà… không phải bật khóc vì quá hớp! 12g, sau cả buổi sáng làm việc như lên đồng, đàn bà hỏi vóng xuống hội trường là, mấy anh chị ngồi nghe có thấy mệt hông, sao mà tui mệt quá xá vầy nè, thèm nghỉ trưa rồi nhen.
Thiên hạ cười nghiêng ngả dễ chịu, dường như chẳng ai thèm chấp “con bé” tội nghiệp đã lặn lội đường xa xuống tận đây… 13g, được đãi bia và mấy món gỏi sầu đâu cá sặc cho bữa trưa miệt tỉnh.
17g, xe bon bon trở về, kết thúc hành trình một ngày của đàn bà đi tỉnh. 18g30, tới cửa ngõ thành phố, nhưng kẹt xe. Bác tài vui vẻ bảo, có lần tôi chở hai chị đi tỉnh A nhớ không, lúc về chứng kiến tai nạn giao thông, chị này khóc vì thương bà nạn nhân đi chợ về thì gặp hạn, chồng con chẳng có được bữa cơm hàng ngày…
Cả bọn lặng đi vì lời nhắc nhớ ấy. Năm tháng vùn vụt, đàn bà quanh năm đi tỉnh rồi về, tuổi xuân và những phút giây êm ấm được tận hưởng bên gia đình có khi nào còn quay trở lại thêm lần nữa hay không?
Hay là mặc kệ sự đời, cứ xách ba lô lên và đi…
Theo Hoangmy/Afamily
Người yêu cũ của vợ rắp tâm phá hoại hạnh phúc gia đình tôi và cái kết không tưởng
Trung gặp Tuấn với vẻ đắc chí. Anh ta nghĩ bụng khi xem những bức ảnh này thì Tuấn sẽ bỏ vợ ngay lập tức hoặc dày vò cô ấy. Nhưng ai ngờ khi anh vừa đưa những bức ảnh ra thì...
Lan khá đa tình, điều đó Tuấn biết nhưng anh vẫn yêu cô vì cô tốt tính, xinh xắn và hơn ai hết anh thấu hiểu được những tổn thương cô đã nếm trải.
Cô đa tình nhưng không có nghĩa cô lăng nhăng, cô đã từng trải qua vài ba mối tình trước khi yêu Tuấn và điều cô nhận được toàn nỗi đau, toàn vết sẹo hằn in trên trái tim. Ngày đó Tuấn hay ngồi lắng nghe Lan tâm sự và anh cũng chẳng nghĩ mình và cô ấy sẽ yêu nhau nhưng rồi tình yêu đến khiến họ gắn kết như không thể tách rời.
Tuấn mang lại cho Lan niềm hạnh phúc, tình yêu đó không có sự hứa hẹn, không có những lời nói hoa mỹ. Tình yêu đó chỉ có sự quan tâm bằng hành động, sự ân cần và thấu hiểu mà thôi. Lan cũng chỉ cần có vậy vì hứa làm gì để rồi mất niềm tin, ngọt ngào làm gì để rồi đau đớn.
Có lẽ chính sự khác biệt đó đã đưa họ quyết định gắn kết bên nhau trọn đời. Ngày Tuấn cầu hôn Lan, cô vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Cuối cùng cô cũng tìm được bến đỗ bình yên, đời cô sẽ thôi không còn long đong theo các cuộc tình nữa.
Ngày cưới hai người họ đều hạnh phúc, Tuấn yêu Lan và anh nguyện che chở cho cô ấy còn Lan tự hứa sẽ làm một người vợ, người mẹ tốt. Nhưng nào ngờ khi tuần trăng mật vừa kết thúc, một hôm Tuấn nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông bí ẩn. Người đó không ai khác đó chính là Trung người yêu cũ của Lan. Ngày trước Tuấn đã nghe Lan kể qua về con người này, anh đã có cái tính ăn không được sẽ đạp đổ nên Tuấn đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp.
- Anh gọi tôi khuya thế này có chuyện gì không?
- Dĩ nhiên có chuyện tôi mới gọi anh ra đây chứ, tôi muốn tặng anh một món quà, nói đúng hơn là gián tiếp tặng vợ anh.
- Cảm ơn anh nhưng có lẽ chúng tôi không cần quà của anh.
- Tôi nghĩ anh sẽ thấy món quà này thú vị đấy.
Nói rồi hắn đưa 1 phong thư ra, với rất nhiều bức ảnh rơi ra ngoài bàn khi hắn cố tình không gập chiếc phong bì lại. Tuấn hơi nhíu mày rồi anh cầm lên, anh bình tĩnh xem mấy bức hình ân ái của Lan và Trung. Nhìn chúng thực sự rất "nhức" mắt, xem qua vài bức rồi Tuấn ném nó xuống bàn còn Trung nhếch mép cười đắc chí.
- Anh đưa mấy bức ảnh này có ý gì?
- Tôi chỉ muốn cho anh xem qua thôi, muốn anh biết rõ bộ mặt của vợ anh. Anh thấy sao, ảnh đẹp đúng không?
- Bộ mặt của vợ tôi thế nào tôi biết chứ, nếu không biết thì tôi lấy cô ấy về làm gì. Tôi còn nghe vợ tôi nói tốt về anh cơ đấy, nhưng hôm nay tôi biết cô ấy đã nhầm. Anh nghĩ tặng quà kiểu này thì tôi sẽ bỏ vợ tôi sao? Anh suy nghĩ đơn giản quá nhỉ. Tôi bỏ vợ để anh cướp cô ấy về hay mục đích của anh chỉ làm cô ấy đau khổ thôi. Ngày trước anh khiến cô ấy tổn thương chưa đủ à? Mà bây giờ còn dở trò hèn hạ này.
Nụ cười trên khuôn mặt Trung tắt ngấm, giờ nó chuyển qua giận dữ, lẫn xấu hổ.
- Tôi cho anh biết quá khứ bất hảo mà anh còn dám nói với tôi như vậy ư?
- Cảm ơn ý tốt của anh nhưng cách làm này của anh khiến tôi thấy nực cười quá. Anh biết tôi nghĩ gì không? Nếu ngày trước tôi cũng dùng cái trò quay lén bẩn thỉu như anh thì chắc hình tôi và người yêu cũ của mình còn đẹp hơn nhiều. Quá khứ ư? Xin lỗi anh chứ đứa nào chả có, chỉ có những thằng khốn nạn đào bới nó lên như anh mới hiếm thôi.
Trung giận đến nóng mặt, Tuấn tiếp lời:
- Vợ tôi giờ có vẻ béo hơn, cảm ơn anh vì đã cho tôi chiêm ngưỡng body quyến rũ của vợ mình trước đây. Chắc nó sẽ khiến tôi có hứng thú chiều cô ấy tối nay hơn đấy. Tôi thấy may mắn cho Lan vì đã chia tay anh từ sớm. Tôi cảnh cáo anh, sau này hãy tránh xa vợ tôi ra, đừng dùng những trò bẩn thỉu hại đời con gái người ta nữa vì sẽ có ngày chị anh, em gái anh thậm chí con anh sau này cũng bị thằng khác làm tương tự đấy.
Tuấn đá ghế ra quầy thanh toán tiền nước rồi đi về để lại gã người yêu cũ bẽ bàng ngồi đó.Về nhà anh nốc cạn gần nửa chai rượu. Anh thấy vừa điên tiết gã người yêu cũ của vợ chỉ muốn cho hắn mấy quả đấm vào mặt, lại vừa tức giận với những bức ảnh khủng khiếp đó nhưng anh biết rằng lúc ngồi ở trong quán anh đã nói những điều mình nên nói.
1 giờ sáng, anh lên phòng thấy vợ đang ngủ ở trên ghế sô pha chờ anh về, ti vi vẫn còn bật. Nhìn cô nằm ngoan ngoãn anh lại thấy mủi lòng. Anh bế vợ lên giường rồi đi tắm, dòng nước mắt khiến anh xua tan mọi bực tức. "Chẳng phải vừa nãy mày nói với gã khốn nạn kia ai cũng có quá khứ hay sao? Mày đang giận vợ mày ư?". Suy nghĩ một lúc, anh lên giường ôm vợ ngủ đến sáng: "Dù sao anh cũng chọn lấy em rồi nên anh sẽ chấp nhận mọi điều về em kể cả quá khứ bất hảo đi nữa". Anh tự nhủ mình như vậy và điều đó khiến anh dễ chịu, xua tan đi mọi thứ.
Theo Motthegioi
Câu chuyện về việc một câu nói có thể cứu vãn cả một cuộc hôn nhân Đi đâu về đâu.. gia đình vẫn là tất cả Cuộc sống gia đình không phải lúc nào cũng hạnh phúc và êm ấm. Theo quan điểm của tác giả người Mĩ Richard Paul Evans không phải ai cũng có đủ sức mạnh để vượt qua những thời điểm khó khăn trong hôn nhân. Ắt hẳn bạn sẽ đồng tình hơn với quan...