‘Đàn bà, đâu phải còn trong trắng là đã đáng giá hơn’
So với việc chỉ một lần duy nhất thỏa mãn xác thịt, tôi tin, cảm giác thỏa mãn về tinh thần mà tôi mang tới cho anh nhiều và giá trị hơn.
Cuối cùng thì ngày chúng tôi nên duyên vợ chồng cũng đến. Tôi tin có nhiều người hoài nghi, thậm chí là khinh ghét tôi khi tôi nghiễm nhiên lấy được một tấm chồng danh giá khi mà tôi lại là một cô gái lầm lạc trong quá khứ.
Nhưng đàn bà, đâu phải còn trong trắng là đã đáng giá hơn!
Trước khi cưới, chồng tôi đã từ chối cô gái trẻ trung hơn, thậm chí là một cô gái ‘chưa vướng bụi trần’ để lấy một người như tôi. Ai nhìn vào cũng đoán già đoán non rằng tôi gài bẫy, tôi bỏ bùa mê thuốc lú nên anh mới lựa chọn tôi chứ không phải là cô gái trinh nguyên kia. Tôi bật cười vì thương họ thiển cận và tầm thường.
Năm 20 tuổi, tôi đánh mất đi đời con gái của mình với một tình yêu dại dột đầu đời. Cũng chẳng có gì đáng tự hào cho sai lầm đó nhưng sẽ thực sự đáng hổ thẹn nếu sau sai lầm mà không biết đứng lên. Tôi đã sống tốt, có công việc và tự chủ hơn trong cuộc sống của mình. Đấy là lý do anh chọn tôi chứ không phải là cô gái trẻ măng sẵn sàng dâng tặng anh thứ trinh nguyên của đời con gái.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
So với những cô gái ngây thơ tin rằng chỉ cần có ‘ cái ngàn vàng’ ấy là đáng để được yêu, tôi sống thực tế và hiểu đàn ông hơn. Tôi không nhõng nhẽo, không vòi vĩnh. Sau sai lầm, tôi sống yên phận và ít đòi hỏi hơn trong tình yêu. Quan trọng hơn là, tôi hiểu bản chất của tình yêu thực sự là gì, tôi không mộng mơ hão huyền, không đặt lên người đàn ông yêu mình những thứ trách nhiệm lãng xẹt và quá quắt.
Cô gái yêu anh ở gần nhà, lớn lên bên anh, được hai gia đình vun vén lắm. Cô ấy cũng si mê chồng tôi hết mực, thậm chí sẵn sàng dâng hiến cho anh tất cả. Nghĩ tới điều này, tôi lại bật cười. Đấy, cô ấy luôn khinh thường tôi là thứ đàn bà ‘mất nết’ nhưng cô ấy từng ngày, từng giờ được khao khát ‘mất nết’ với người đàn ông không yêu mình.
Cô gái đó và cả gia đình anh đều nói tôi không ra gì, tôi mồi chài anh nên anh mới phải lòng tôi như vậy. Anh là một người đàn ông thành đạt, có ngoại hình, không cớ gì lại đi yêu một cô gái chẳng còn chút ‘giá trị’ nào như tôi.
Và khi họ càng nói thì tôi càng quyết không buông anh, bởi vì tôi biết, anh không phải là người đàn ông tầm thường. Nếu giống như những gã đàn ông khác, anh ấy sẽ chọn cô gái kia chỉ vì cô ta còn trinh trắng. Vậy há chẳng phải, giá trị của đàn bà chỉ nằm ở điều đó thôi ư?
So với cô gái ấy, tôi nhiều tuổi hơn, gặp anh muộn màng hơn và quan trọng là tôi cũng chẳng có cái trinh nguyên mà trao anh.
Nhưng cô ấy không hiểu, khi yêu anh, tôi mang lại nhiều điều hơn gấp bội cái cảm giác được là người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái. Tôi động viên, an ủi anh khi anh buồn hay thất bại. Tôi không đòi hỏi và biết cách san sẻ. So với việc chỉ một lần duy nhất thỏa mãn xác thịt, tôi tin, cảm giác thỏa mãn về tinh thần mà tôi mang tới cho anh nhiều và giá trị hơn.
Tôi không xấu hổ cũng chẳng cảm thấy mình may mắn khi lấy được một người chồng tử tế dù trước đó tôi đã từng có những lầm lỡ.
Tôi nhìn nhận rằng, mình xứng đáng được như vậy. Đàn bà hơn nhau không phải ở cái màng trinh tiết còn hay mất mà ở việc biết cách sống ở đời. Và vì thế, tôi lấy được người chồng yêu mình, thành đạt và là sự ngưỡng mộ của nhiều người.
Theo Tinngan
Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa, đừng làm phiền tôi
Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút. Trước lúc rời đi cô nói với Trường trong nỗi đau đớn, trong khói thuốc tàn "Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa, đừng làm phiền tôi".
Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút. Nhìn Phượng chắc chẳng ai mê nổi ngoài những anh chàng hổ báo, dân anh chị. Ấy thế mà Trường lại chết mê chết mệt Phượng, bởi Trường biết vẻ bề ngoài ấy chẳng thể nào che giấu nổi trái tim ấm áp của Phượng.
Trường thừa hiểu Phượng là người như thế nào, anh đã có quãng thời gian 7, 8 năm quen biết Phượng, đồng nghĩa với bây nhiêu năm anh yêu thầm Phượng. Từ khi Phượng còn là cô nữ sinh xinh đẹp, dịu dàng, tiểu thư cho đến hiện tại - một cô gái chỉ biết giấu mình trong chiếc vò xù xì của những cô gái ăn chơi.
Đến bây giờ Trường còn nhớ như in ngày đầu tiên gặp Phượng, khi đó Phượng mới chỉ đang học lớp 12, Trường theo đoàn về ngôi trường Phượng học để tư vấn tuyển sinh địa học. Khi ấy cả trường ai cũng im phăng phắc chỉ có một cánh tay nhỏ nắn giơ lên nhờ tư vấn. Cô bé đó là Phượng, suốt 1 năm cuối cấp ấy Phượng thường xuyên liên lạc với Trường nhờ tư vấn. Kể từ đó hai người vẫn giữ liên lạc cho đến nay.
Cứ thế Trường thầm yêu Phượng mà không dám nói ra, bởi Trường biết xung quanh Phượng còn biết bao chàng trai, và hơn hết anh cũng hiểu rằng đối với Phượng anh chỉ như một người anh trai, một người bạn không hơn không kém. Sợ mất đi thứ tình cảm tốt đẹp ấy nên Trường quyết chôn giấu tình cảm của mình, âm thầm bên Phượng, an ủi, dỗ dành cô bé mỗi khi cô bé buồn, hay vui mỗi khi thấy Phượng cười, hạnh phúc bên ai khác.
Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút. (Ảnh minh họa).
Trong mắt Trường, Phượng đẹp tựa thiên thần, nét ngây thơ, trong sáng ấy của Phượng chưa bao giờ vụt tắt trong tâm trí Trường. Phượng chỉ thật sự thay đổi sau cú sốc tinh thần về gia đình. Bố Phượng tuyên bố phá sản, các chủ nợ xúm quanh nhà Phượng đòi, mẹ Phương suy sụp phải sống đời thực vật trong bệnh viện, còn bố Phượng trốn biệt tăm 2 năm nay chưa về. Một mình Phương bơ vơ, nhà cửa bị tịch thu hết, tài sản không còn gì, Phượng trắng tay bước vào đời.
Lúc ấy bên cạnh cô chỉ có Trường, chính anh đã dang tay che chở cuộc đời Phương. Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ, một đại tiểu thư như Phượng đâu thể sống khổ như Trường, lâu dần cô tỏ ra chán ghét Trường, coi anh là chướng ngại vật lớn nhất cuộc đời mình.
Phượng trốn khỏi vòng tay của Trường, sa ngã vào những nơi tối tăm, thay đổi từ ngoại hình đến tính cách. Nhưng Trường biết, tất cả những gì Phuwongjt hể hiện chỉ là muốn anh tránh xa cô ra, còn bản chất Phượng vẫn vậy, vẫn là cô gái ngây thơ ngày nào anh quen.
Ngày ngày Trường vẫn luôn dõi theo Phượng, bao lần anh bị bọn côn đồ đánh thừa sống thiếu chết cũng chỉ vì muốn ngăn cản Phượng bán rẻ đi cái quý giá nhất của người con gái. Vậy là đên trước khi Phượng quyết dấn thân đến chốn bùn lầy cô đã đến gặp Trường trao cho anh "cái ngàn vàng" của đời người con gái. Trước lúc rời đi cô nói với Trường trong nỗi đau đớn, trong khói thuốc tàn "Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa, đừng làm phiền tôi".
Trường vẫn không tin nổi người con gái trước mặt mình là Phượng - là người con gái anh đã dành trọn trái tim mình để yêu. Với anh thứ tình yêu chôn vùi 8 năm trời ấy sẽ tan biến kể từ phút giây này.
Theo HƯƠNG THÙY/Doisongphapluat
"Qua đêm nay tôi với anh không còn nợ nhau nữa" Trường vẫn không tin nổi người con gái trước mặt mình là Phượng - là người con gái anh đã dành trọn trái tim mình để yêu. Phượng nhẹ nhàng mặc áo quần lại rồi châm điếu thuốc ra phía cửa sổ hút. Nhìn Phượng chắc chẳng ai mê nổi ngoài những anh chàng hổ báo, dân anh chị. Ấy thế mà Trường...