Đàn bà còn yêu, không ai cản nổi, đàn bà cạn tình, chẳng ai ngờ hết
Tôi hay nói với mấy ông bạn rằng, đùa với ai thì đùa, đừng đùa với vợ. Các ông khi ấy nhiều người cười ha hả, nói một câu, đàn bà thì có gì mà sợ. Tôi lắc đầu, vốn dĩ luôn có nhiều ông chồng quá xem thường người đàn bà bên cạnh mình.
Tôi còn nhớ, ngày chị tôi bỏ nhà theo người đàn ông chị yêu, ba mẹ tôi chết lặng suốt mấy ngày dài. Không ai cản được cuộc chạy trốn mà chị gọi là vì tình đó. Người đàn ông chị bỏ trốn cùng vốn không có gì trong tay, lại không yêu thương chị thật lòng. Con đường chị chọn, ngay từ đầu không mấy sáng sủa. Sau mấy ngày trời, mẹ tôi chỉ nói, không ai bắt ai thay đổi được, huống hồ là cản đường một người đàn bà đang cuồng yêu…
Chúng tôi mất liên lạc với chị suốt mấy năm dài sau đó. Tình cờ có hôm người trong xóm từ miền Tây về lại kể, nghe đâu chị bị chồng đánh phải nhập viện. Ba tôi nghe vậy, giận không nói nên lời. Mẹ tôi lại mềm lòng, lén ba tôi, bắt tôi chở bà xuống tận nơi xem chị tôi thế nào. Đến nơi, chị tôi chỉ vừa ngoảnh khuôn mặt bầm tím ra nhìn tôi và mẹ được vài giây là lại trốn vào nhà không dám ra.
Hai con chị lơ ngơ không nhận ra bà ngoại và cậu. Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, lôi chị ra nói chuyện cho bằng được. Mẹ tôi bảo chị về đi, sống thế này có phải là sống đâu. Chị tôi không trả lời, nước mắt cứ rơi miết. Tôi chở mẹ về, thế nào cũng không thể lựa một lời nói được với chị. Chắc tôi còn giận chị ngày trước bỏ đi chẳng nói lời nào, mà đã đi rồi lại không thể hạnh phúc.
Chắc tôi còn giận chị ngày trước bỏ đi chẳng nói lời nào, mà đã đi rồi lại không thể hạnh phúc
Vậy rồi cũng mấy năm trời tiếp đằng đẵng trôi qua, tôi vẫn chưa thấy chị trở về. Đến một hôm, tôi mới dắt xe ra đã thấy chị nắm tay hai đứa trẻ trước ngõ. Chị nhìn tôi, không nước mắt, không lem luốc, lại càng không muộn phiền như ngày đó. Chị xinh đẹp, rạng rỡ như lúc chị từng rời khỏi ngôi nhà của chúng tôi. Lúc ấy, lòng tôi ngổn ngang không ít câu hỏi, rốt cuộc đằng sau dáng hình thong thả này đã từng bị bão tố vùi lấp ra sao…
Ba tôi giận không thèm nhìn mặt chị. Mẹ tôi lại chỉ ôm chị khóc, cứ nói mãi một câu, về được là tốt rồi. Mấy ngày sau, chồng chị tìm đến tận nhà, khóc lóc van xin để gặp chị. Ba tôi có đuổi đánh thế nào anh ta cũng một mực quỳ trước nhà suốt cả ngày.
Chị tôi không đoái hoài, vẫn son phấn xinh đẹp hết đi chợ rồi lại đi tìm mặt bằng mở quán buôn bán. Đến ngày thứ hai, có một người đàn bà lạ cũng lại đến tìm cho bằng được chị tôi. Cô ta bảo là vợ của sếp của chồng chị, lạ lùng là cô ta cũng lại nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi chỉ thấy chị tôi cười khẩy, một cái liếc nhìn cũng không.
Đến ngày thứ ba, chồng chị nằng nặc xông vào nhà tìm chị tôi. Anh ta vừa thấy chị tôi đã gục người quỳ xuống:
Video đang HOT
- Anh xin em, làm ơn đừng để đoạn clip đó phát tán vào ngày mai. Anh xin em, bao năm anh cố gắng vì chức trưởng phòng này, anh xin em…
Chị tôi lại cười, quay gót đi như không. Dáng vẻ chị khi ấy, tôi chưa từng quên, bất cần đến vô tình, ngỡ như chưa từng yêu, chưa từng bi lụy hay hy sinh.
Hai hôm sau đó, chị cười vui vẻ kể tôi một câu chuyện. Hóa ra, chồng chị ngoại tình với vợ của vị giám đốc trong công ty. Anh ta nghĩ đây sẽ là người phụ nữ có thể giúp anh ta thăng quan tiến chức. Từ ngày biết chồng ngoại tình, chị bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, buôn bán trên mạng vài món nhỏ rồi từ từ cũng có lời lãi không ít.
Chị xinh đẹp hơn, chị kiêu kỳ hơn. Chị phải đợi, đợi đến ngày anh ta được cân nhắc vị trí trưởng phòng. Trước hôm chị về vài ngày, chị để lại bản copy đoạn clip ái ân của chồng chị và bà vợ giám đốc kia rồi bình thản dắt con về nhà. Đến hôm nay, trước khi chị gửi đoạn clip kia đến công ty anh ta thì bà vợ kia để thú tội với chồng, còn gán cho anh ta tội dụ dỗ vợ của cấp trên. Chồng chị tay trắng, nợ nần ngập đầu.
Chồng chị vốn không tin nổi người vợ cam chịu của mình có thể dám trả thù mình tàn nhẫn như thế.
Chồng chị vốn không tin nổi người vợ cam chịu của mình có thể dám trả thù mình tàn nhẫn như thế. Và cũng không ai ngờ người đàn bà từng bỏ nhà theo chồng như chị lại có lúc phũ phàng đến cạn kiệt nghĩa tình. Vốn dĩ, không một ai ngờ nổi…
Tôi hay nói với mấy ông bạn rằng, đùa với ai thì đùa, đừng đùa với vợ. Các ông khi ấy nhiều người cười ha hả, nói một câu, đàn bà thì có gì mà sợ. Tôi lắc đầu, vốn dĩ luôn có nhiều ông chồng quá xem thường người đàn bà bên cạnh mình.
Đàn bà đã yêu thì không ai cản nổi, dữ dội như sóng trào, bền bỉ như sỏi đá, nồng nàn như mùi cỏ hoa. Nhưng một khi đàn bà đã cạn tình rồi thì làm gì cũng dám làm, tàn nhẫn ra sao cũng chẳng ai ngờ hết.
Như chị tôi, như bao người đàn bà sẵn sàng tuyệt tình nhẫn tâm đến cùng cực với người đàn ông của mình. Không phải vì đã quên mà tuyệt tình, mà vì quá đau mà cạn tình, quá mất mát mà nhất định phải trả thù. Đàn ông đùa với đàn bà càng hiền lành, thì sẽ có lúc phải trả cái giá càng không gánh vác nổi.
Chị còn nói với tôi, chị biết sẽ có ngày chị quay về với ba mẹ, nhưng phải về trong bộ dạng xinh đẹp và sống tốt nhất có thể. Chị ra đi vì tình, là vì chị chọn lựa, đau khổ sao cũng là vì chị chọn. Nhưng một khi chị về thì nhất định phải hạnh phúc nhất có thể, để đời không thể chê chị nổi, để ba mẹ vẫn yên lòng vì chị có thể tự lo cho mình. Chị yêu sai nhưng chắc chắn không sống sai. Đàn bà như chị dám yêu, dám hận, dám buông bỏ, dám hạnh phúc.
Theo Emdep
Bi kịch của cô gái chấp nhận kiếp chồng chung chỉ vì... cuồng yêu
Gia đình em thấy anh bất tài đã ngoài ba mươi còn không biết suy nghĩ, em thì mới hai mươi, nên kêu em ly dị một mình nuôi con. Thật sự em lúc này chỉ là gánh nặng cho anh, em chỉ có thể lo cho con, dù yêu anh nhưng em vẫn viết đơn ly hôn anh cũng ký (sau này anh nói do nhà em coi thường anh nên anh ký dù cũng còn yêu em) và chúng em ly dị.
Hai đứa làm công nhân và ở trọ được hai năm thì anh ly hôn và thêm hai năm nữa em muốn ổn định cuộc sống và có con nên bảo anh cưới em, mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khi gia đình em không thích anh vì lúc cưới làm rất gấp chỉ trong vòng một tháng và hơi qua loa vì anh không có tiền, mà tiền đều mẹ anh chi trả, chỉ có 30 triệu cho cái đám cưới đó mà nhà em lại đòi hỏi đủ thứ.
Nhà anh ở xa, nhà em ở thành phố có điều kiện nên lúc sinh, em ở cữ nhà em,lúc này bắt đầu xung đột, vì trước sanh em đã đưa anh số tiền mà em tính sau sanh sẽ dùng để anh trả nợ và ổn định chỗ làm, (em nói anh trốn nợ tìm việc mới lo con, anh không chịu) ai ngờ anh trả nợ rồi lại nghỉ làm, rồi lúc sanh tuy anh tận tình chăm sóc em nhưng em thấy rất áp lực.
Trước giờ em không thích sống cùng gia đình, nhưng lúc em đang ở cữ anh lại nghỉ làm và sống không ổn định, gia đình em thấy anh bất tài đã ngoài ba mươi còn không biết suy nghĩ, em thì mới hai mươi, nên kêu em ly dị một mình nuôi con. Thật sự em lúc này chỉ là gánh nặng cho anh, em chỉ có thể lo cho con,dù yêu anh nhưng em vẫn viết đơn ly hôn (em cũng thấy mình bất lực rồi) anh cũng ký (sau này anh nói do nhà em coi thường anh nên anh ký dù cũng còn yêu em) và chúng em ly dị.
Em sống vì con, nhưng vẫn lo cho anh, sợ anh làm chuyện nông nổi nên cũng gọi điện động viên mà không gặp, vì em sợ gặp sẽ không quên được anh, và anh có bồ sau đó vài tháng, em cũng buồn nhưng không nói, em biết làm gì hơn? Con em còn nhỏ quá, em biết anh cần có nhu cầu, em thì chẳng phục vụ anh được.
Con được gần hai tuổi, em vẫn luôn nhớ về anh, em cũng tìm người khác nhưng em không muốn con em sống khổ, nó đã không cha, mẹ đi lấy chồng thì con ở với ai? Nhiều lúc nhu cầu của em lại trỗi dậy, nhưng em cũng gắng chịu, em không muốn người khác đụng vào em, em chủ động gặp anh(trước giờ anh không gặp em và con, với lại gia đình em cũng không cho). Chúng em nói chuyện đôi chút vài tiếng rồi ai về nhà nấy.
Ảnh minh họa.
Sau đó cô bồ anh nhắn tin cho em nói cô ta mới sanh (gọi là bồ vì nhà anh không chịu cưới cô ấy dù cô ấy là con nhà gia giáo), em rất giận anh, nhưng em nhìn lại bản thân mình, chính em cũng đẩy anh đến với cô ta, anh nói lúc anh có nhu cầu anh tìm đến cô ta và lỡ làm cô ta có thai (cái này chỉ có anh và cô ấy mới biết).
Em không muốn giành anh với cô ta (vì cô ta cũng là con nhà đàng hoàng), em chấp nhận sống chung chồng vì gia đình em không muốn con nhìn cha, em có ở với anh con em sẽ khổ vì anh cũng chỉ làm công, và giờ anh làm cô ấy như vậy thì anh cũng cần có trách nhiệm, với lại giờ em có gia đình em để nương tựa còn cô ấy chỉ dựa vào anh (mẹ cô vì anh không cưới nên kêu cô cùng cháu về với bà mà cô không chịu).
Nhưng điều mà em băn khoăn là anh cũng là người từng trải sao dễ để cô ta có bầu đến vậy, cô kia cũng là cô giáo cũng ba mươi rồi không lẽ không biết suy nghĩ vậy sao? (anh nói cô ấy muốn ràng buộc anh nên để có bầu). Có phải vì anh cố tình để bầu rồi mồi chài cô ta gì đó không được (nhà cô cũng khá) hay anh không có trách nhiệm với đứa nhỏ nên anh muốn buông tay (sẵn có em muốn níu kéo nữa). Em biết mình có lỗi khi viết đơn nhưng anh cũng ký mà, vậy thưa chuyên gia em nên tin anh không? Em phải làm gì?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An:
Đừng vội vàng đưa ra những quyết định khi mà bản thân chưa sẵn sàng, và quay lại với nhau chỉ là vấn đề về nhu cầu sinh lý, cho con em "được tiếng" là có bố thì đó chẳng phải là một quyết định hay đâu. Nếu như sau khi hết nhu cầu sinh lý rồi, bản thân em cần nhìn lại thực tại, chồng em thì vẫn không tu chí, không thể là chỗ dựa vững chắc cho gia đình, rồi rơi vào cảnh 1 chồng 2 vợ, em có chịu được không? có chấp nhận không? hay sau đó thì tình cảnh gia đình em vẫn sẽ rơi vào bế tắc, tăm tối và kết cục vẫn là hôn nhân đổ vỡ.
Em cũng nhận thấy rằng mình có một hậu phương vững chắc là gia đình, biết rằng nếu dựa vào người đàn ông này cũng sẽ khổ, vậy bạn cần phải sống lý trí hơn, mạnh mẽ hơn, để con bạn luôn tự hào về mình. Hãy yêu và trân trọng bản thân mình, khi đó người khác mới yêu thương được em.
Em lo lắng con mình sẽ ở với ai nếu mình đi bước nữa, tại sao lại có suy nghĩ như vậy, em có thể nhìn rộng ra xung quanh có rất nhiều người đàn ông tốt họ sẽ đến với em bởi tình yêu dành cho em và như vậy họ sẽ biết yêu con của em. Đó mới thực sự là tình cảm chân thành vì vậy hãy sống thật tốt, luôn vui vẻ cới mở, chọn cho mình một công việc phù hợp có thu nhập, tạo cho mình những niềm vui từ những điều nhỏ nhặt nhất, và em sẽ sớm tìm được một nửa phù hợp với bản thân và hoàn cảnh của mình.
Hãy hướng cuộc sống suy nghĩ của bản thân mình tới những điều mới mẻ, hãy cố gắng chấp nhận cho cơ hội bản thân và cho mọi người để quá khứ có thể là đổ vỡ nhưng tương lai là hạnh phúc và niềm vui. Hãy có những lựa chọn sống cho bản thân, quyết định cho tương lai. Tương lai ở phía trước còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi em, mạnh dạn từ bỏ và sống thật ý nghĩa em nhé.
Theo Afamily
Cuồng yêu qua... những lần cắn Người ta yêu nhau thông qua những cử chỉ, lời nói, hành động nhưng tôi và em lại cuốn vào nhau qua những vết cắn đau nghiến. Nhỏ và tôi học chung một lớp tại một giảng đường tại Hà Nội. Lúc đầu, chúng tôi chỉ là những người bạn thân. Tính tôi rất thoải mái. Bạn bè là được nắm tay, ôm...