Đàn bà biết làm đẹp và sinh được con cho chồng thì có gì là sai?
Dù đôi lúc thoáng chạnh lòng khi biết nhà chồng chăm lo cho mình chỉ vì đứa con trong bụng, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà biết làm đẹp và sinh được con cho chồng thì có gì là sai?
Tôi năm nay 28 tuổi được nhiều người nhận xét là xinh xắn và cao ráo. Từ những năm cấp 3 biết được lợi thế của mình nên tôi đã rất biết chăm chút cho ngoại hình. Thi trượt đại học, cao đẳng tôi ở nhà 2 năm để ôn thi lại nhưng vẫn không đỗ. Đến năm thứ 3, mẹ đẻ tôi nghe lời bố dượng đã bắt tôi phải đi làm công nhân cho công ty sản xuấtmáy làm đá viên ở trong thành phố để kiếm thêm tiền.
Khi vào ở trọ tại xóm trọ công nhân, có ngoại hình xinh xắn nổi bật hơn so với những nữ công nhân khác nên tôi được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Có những anh sáng nào cũng chờ ngay đầu ngõ để đưa tôi đi làm, nhiều anh còn đề nghị nhận lương sẽ đổi điện thoại, mua quần áo, túi xách cho tôi.
Dù rất tự hào nhưng tôi vẫn chưa chọn được ai ưng ý vì xét cho cùng họ đều là công nhân, đều bán sức nuôi miệng không có tương lai. Mục tiêu tôi nhắm đến là một người chồng tri thức, có nghề nghiệp ổn định để lo cho vợ cho con sau này. Vì thế khi bạn bè đều đã nhanh chóng bỏ việc để về lấy chồng, có con thì tôi vẫn kén chọn.
Cho đến năm ngoái, một anh cán bộ vừa mới chuyển đến công ty con nơi tôi làm ngay từ đầu anh đã thu hút sự chú ý của tôi. Theo điều tra qua “nhiều kênh” tôi được biết, anh vừa ly hôn không lâu và chuyển đến công ty mới để làm việc. Lý do anh ly hôn là vì vợ chồng anh cưới nhau hơn 5 năm mà không có con. Do áp lực từ nhà chồng, vợ anh đã quyết định ly hôn để anh đi tìm hạnh phúc mới.
Gái chưa chồng mà vồ vập vào trai đã có vợ thì quá dại dột nhưng vì thấy anh có bằng cấp, mức lương nhiều người mơ ước và gia đình rất căn bản nên tôi đã quyết tâm theo đuổi anh.
“Mưa dầm thấm lâu” sự xinh xắn, khéo léo của tôi đã khiến anh để mắt. Đến ngày được anh đồng ý, anh cũng nói thẳng với tôi, ba mẹ anh rất coi trọng chuyện con cái vì anh đã từng một lần đổ vỡ nên anh đề nghị tôi phải “chắc ăn mới cưới…”. Lúc đó vì quá ngây ngất trong hạnh phúc nên tôi vẫn bằng lòng. Qua 4 tháng mà vẫn chưa thấy gì, một lần tôi được anh đưa về nhà chơi, mẹ anh lại nhắc: “Nhà này chỉ chấp nhận có cháu rồi mới cho cưới…” khiến tôi càng thêm lo lắng.
Video đang HOT
Tôi xin nghỉ làm đi mua thuốc bổ uống, đi siêu âm canh trứng ở những phòng khám với giá đắt đỏ để mong chờ ngày có tin vui, trời không phụ lòng người khi cuối cùng tôi cũng đã “cầu được ước thấy”. Ngày tôi báo tin vui không nói thì cũng biết anh mừng đến thế nào, mẹ anh cũng đã đưa tôi đi siêu âm đến 3 nơi đều là chỗ quen biết của bà để cho “chắc ăn”.
Khi kết quả đã chính xác, bà đã sang xin mẹ đẻ đưa tôi về nhà anh để tiện chăm sóc. Anh cũng lên kế hoạch sau khi cái thai được 3 tháng để sức khỏe tôi thật ổn định, cả hai sẽ làm đám cưới.
Từ ngày nghỉ việc về nhà chồng dưỡng thai đời tôi như bước sang một trang mới. Sáng sớm, dù dậy sớm mẹ chồng cũng không cho tôi đụng vào bất cứ việc gì bà còn sai giúp việc mua đồ ăn ngon về cho tôi ăn sáng. Thực đơn bữa cơm trong ngày người giúp việc nấu đều là những món bổ cho thai phụ và món tôi ưa thích. Cả ngày tôi chỉ việc xem phim, ăn ngủ để dưỡng sức và chờ chồng đi làm về.
Hàng tháng, anh đều bắt taxi đưa 2 mẹ con đến phòng khám của người quen để siêu âm thai. Một lần người giúp việc kể, vợ cũ của anh dù chủ động ly hôn nhưng sau đó dường như vẫn còn tình cảm nên có liên lạc lại với chồng cũ. Tuy nhiên, từ ngày tôi có thai, chắc chị ta cũng biết chuyện nên cũng không còn qua lại.
Tôi cứ sống trong an nhàn, yên bình chờ ngày cưới và sinh con cho chồng. Dù đôi lúc cũng thoáng chạnh lòng khi biết nhà chồng chăm lo cho mình chỉ vì đứa con trong bụng, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà biết làm đẹp và sinh được con cho chồng thì có gì là sai?
Theo PNO
Tự trách mình đã quá buông thả
Tôi không biết có nên nhận lời kết hôn với anh không, bây giờ trong tâm trí tôi rất hoang mang và mệt mỏi, tự trách mình hư hỏng để rồi bây giờ tôi không thể quyết định được con đường mình đi có đúng không.
Tôi không tin tưởng ai nên không biết chia sẻ cùng ai về vấn đề này, tình cờ đọc được mục tâm sự này nên muốn trải lòng mình cho nhẹ nhõm.
Tôi có một mối tình đầu rất đẹp và trong sáng trong vòng mấy năm, sau đó vì thời gian xa cách, vì ước mơ mỗi người mỗi khác nên chúng tôi đã chia tay nhau. Thời gian ấy tôi rất buồn và đau khổ, đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi trong suốt nhữnh tháng năm tôi đã lớn lên.
Trong khoảng thời gian chia tay tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi không mở lòng với ai, tôi cố gắng đi làm cho quên hết nỗi buồn này, không cần lựa chọn, xin được việc gì là tôi cứ thế mà làm cho thời gian trôi nhanh đi để tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường. Tôi vừa học vừa đi làm và vừa rơi nước mắt, tháng ngày qua đi tôi đã nguôi ngoai phần nào.
Sau đó tôi gặp anh, người làm cùng công ty tôi, cũng là người yêu tôi hiện tại. Lần gặp anh đầu tiên trong lòng tôi đã có suy nghĩ "Có khi người đàn ông này là người yêu của mình sau này", không ngờ sau đó là sự thật.
Một người trong công ty cũng thích tôi, hôm đó anh ấy rủ tôi đi cafe và rủ cả anh nữa, nhưng tôi không thích người kia mà là thích anh và anh cũng thế, và chúng tôi bắt đầu quen nhau từ đó.
Tôi không muốn quan hệ trước hôn nhân, điều đó tôi hoàn toàn không thích và không muốn xảy ra, anh luôn đòi hỏi chuyện đó nhưng tôi cương quyết quan điểm của mình. Sau một năm quen nhau, chúng tôi đi chơi rất vui vẻ nhưng về mặt tình cảm tôi cảm thấy không sâu sắc và không muốn lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi cương quyết chia tay nhưng anh lại năn nỉ cho anh một cơ hội như thế này như thế kia, tôi lại mềm lòng lại quay lại và chúng tôi đã có quan hệ bên ngoài với nhau, anh là người đầu tiên với tôi nên tôi rất mù mờ hay nói cách khác là tôi không để ý đến chuyện đó nên ít hiểu biết về các bệnh lây lan qua đường tình dục.
Tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ... (Ảnh minh họa)
Mặc dù chỉ quan hệ bên ngoài nhưng tôi bị mắc bệnh sùi mào gà, cầm tờ xét nghiệm trên tay tôi không tin vào mắt mình... Khoảng trời trong tôi sụp đổ tất cả, tôi ân hận, tôi trách móc bản thân nhưng rồi thì sao chứ, tôi cũng đã mắc bệnh rồi, tuy chỉ bị nhẹ nhưng nó ám ảnh tôi đến cuối cuộc đời.
Tôi nói anh đi xét nghiệm nhưng anh không bị gì cả, trước khi quen tôi anh cũng có quan hệ với bạn gái cũ, chỉ có mình tôi bị, tôi không biết nguyên nhân do đâu cả. Nhưng anh tin tưởng tôi chỉ có mình anh, anh muốn kết hôn với tôi. Nhưng từ khi tôi bị bệnh cũng là lúc tôi chán ngán, tôi không muốn quen anh nữa, tôi không muốn anh là chồng tôi nữa nên tôi không muốn tiếp tục, nhưng đâu phải tình cảm nói dứt là dứt được.
Từ ngày tôi bị bệnh này tôi chán ngán tất cả, cứ để cuộc đời ra sao thì ra. Bạn bè tôi hầu hết đã quan hệ tình dục, tụi nó hay kể về nhiều vấn đề riêng tư cho tôi nghe, nhưng tại sao tôi ở bên anh tôi không có cảm xúc như lời người khác kể, tôi chỉ muốn đơn giản là đi chơi cùng nhau rồi về và đừng bàn gì tới chuyện đó nhưng bạn trai tôi thì luôn đòi hỏi, tôi mệt mỏi vì điều đó, tôi muốn một tình yêu đơn giản trong sáng nhưng nó không có như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn phải yêu anh vì tôi bị bệnh, tôi không thể đến được với ai nữa cả.
Anh có lúc cũng ép tôi là không cho anh tức là tôi không yêu anh, nói tôi để dành cho người khác nói anh theo tôi không nổi nữa vì nhu cầu của đàn ông. Chúng tôi cãi nhau cũng vì chuyện đó nhưng tôi cương quyết không chịu, nhiều lần mọi việc cũng qua đi và vẫn bên nhau cho tới bây giờ. Nhưng rồi một hôm tôi quyết định làm chuyện đó với anh để xem tôi có cảm giác gì không, theo như lời bạn bè kể thì có lẽ tôi bị mất cảm giác, tôi sợ lấy anh nhưng tôi không muốn chuyện đó còn anh luôn đòi hỏi chúng tôi sẽ không sống được với nhau.
Sau lần đó lại thêm một chuyện tôi không thể rời bỏ anh nữa, chuyện đã vậy bắt buộc tôi phải lấy anh thôi, mặc dù tôi cũng yêu anh nhưng theo cảm giác của tôi thì tôi vẫn không muốn lấy anh làm chồng vì có cái gì đó làm tôi không tin tưởng. Tôi không biết tôi bị bệnh gì nữa, tôi không muốn chuyện đó, tôi chỉ muốn ở bên nhau mà không xảy ra chuyện đó thôi, liệu tôi có bị bệnh gì không hay do tôi chưa muốn anh làm chồng nên tôi như vậy.
Nếu cứ như vậy làm sao tôi sống được thoải mái khi lấy anh. Tôi mệt mỏi quá, còn biết bao hoài bão tôi muốn làm, vì chuyện này mà tôi chán nản quá. Giờ đây tôi ngồi tự trách mình đã sống buông thả quá nên ra thế này đây. Nếu tôi không lấy anh sau này không có ai chấp nhận được cái quá khứ ghê tởm của tôi.
Theo VNE
Yêu thương đâu rồi Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình... Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn...