Đàn bà à, khi đàn ông im lặng tức là họ đã cạn nghĩa
Người ta thường hay nói đến sự im lặng của người đàn bà khi đã quá tuyệt vọng với người đàn ông của mình. Nhưng ít ai biết được rằng, khi đàn ông im lặng chính bản thân họ cũng bạc lòng với người đàn bà bên cạnh. Đàn bà im lặng nghĩa là cạn tình, còn đàn ông im lặng tức là cạn nghĩa
Đã có nhiều phụ nữ đi qua cuộc đời anh – Ảnh minh họa: Internet
Anh đồng nghiệp của tôi là người rất am hiểu tâm lí phụ nữ. Trong khi tôi chưa có mảnh tình nào vắt vai thì số phụ nữ đi qua đời anh không đếm hết. Anh bảo mình còn trẻ, yêu đương nhiều khi cho vui chứ không nghĩ gì đến tương lai. Đã có giai đoạn anh quen vài ba cô cùng một lúc, no xôi chán chè thì chia tay. Mình là đàn ông cũng chẳng thiệt gì!
Rồi anh có vợ, những tưởng những cuộc chơi với phụ nữ của anh sẽ dừng lại nhưng không, khi có gia đình thì sự vụng trộm lại có sự thú vị riêng. Anh bảo như thế mỗi khi anh em đồng nghiệp ngồi nhậu với nhau. Vợ anh hiền lành, lại hết mực vun vén cho chồng con. Vui chơi thôi, rồi anh cũng về với vợ con.
Công ty tôi tuyển một nhân viên mới. Em này còn rất trẻ, xinh đẹp, cao ráo. Ngay ngày đầu tiên đi làm, cánh mày râu trong công ty say như điếu đổ. Với một người thích chinh phục người đẹp như anh thì một cô gái như vậy đâu dễ bỏ qua. Và anh ra sức tán tỉnh, chiều chuộng. Hôm nào đi làm tôi cũng thấy anh để một bó hoa hồng rực rỡ trên bàn làm việc của cô gái kia. Vài người đã rỉ tai cô gái là anh ta đã có vợ. Nhưng rồi, họ đến với nhau trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Họ quấn quýt như đôi sam, bất chấp việc anh đã có vợ.
Những tưởng anh chỉ vui chơi qua đường vài bữa như những lần trước nhưng anh thú nhận với tôi rằng anh yêu cô gái kia. Chưa người đàn bà nào cho anh cảm giác tự tin, hạnh phúc như cô gái ấy. Tôi hỏi: “Anh quên là anh có gia đình, chị vợ anh đang ở nhà sao?” Anh cau mày: “Anh có cách làm cho cô ấy tự nguyện rời xa mình”.
Video đang HOT
Họ quấn lấy nhau bất chấp việc anh đã có vợ – Ảnh minh họa: Internet
Cái cách mà anh nói là sự im lặng, vô tâm với vợ. Trước kia anh tỏ ra mình là người chồng quan tâm, yêu thương vợ con bao nhiêu thì bây giờ anh hờ hững bấy nhiêu. Cơm nhà không ăn, đi sớm về muộn. Có lúc anh quấn lấy tình nhân đến nửa đêm mới về. Khi vợ hỏi, anh bảo do công việc nhiều quá. Anh cũng chẳng đụng vào người vợ, cũng chẳng quan tâm hỏi han khi cô ấy ốm.
Không khó để chị vợ nhận ra sự thay đổi trong con người anh. Chị càng khóc lóc, đau khổ bao nhiêu, anh lại càng im lặng bấy nhiêu. Với đàn bà, sự chịu đựng có giới hạn. Chị ấy không đủ sức để gồng mình sống với sự vô tâm của anh. Chỉ vài tháng sau, chị ra ngoài sống với lá đơn ly hôn để lại.
Anh bảo đã đạt được mục đích của mình. Bây giờ anh sẽ tự do, không bị ai ràng buộc nữa. Tuy trong lòng không nói ra nhưng tôi và đồng nghiệp cảm thấy sợ một người đàn ông giống như anh. Quên đi nghĩa vợ chồng mà đến với người đàn bà khác. Những tưởng anh và cô đồng nghiệp sẽ đến với nhau, ai ngờ cô ta cho anh một vố quá đau khi đá anh và cặp với sếp. Ai cũng hả hê, vui mừng vì anh đã lãnh hậu quả cho những hành động vô lương tâm của mình.
Khi đàn ông bạc lòng, họ thường im lặng vô tâm – Ảnh minh họa: Internet
Tôi thấy thương cho chị vợ anh vô cùng. Hẳn chị phải đau đớn và khổ sở lắm khi quyết định rời khỏi nhà. Còn biết bao nhiêu người đàn bà đáng thương đang bị sự im lặng, vô tâm của đàn ông giày vò. Nhiều khi sự im lặng chẳng phải do đàn ông quá vô tâm mà bởi trong lòng họ đã chẳng có chút tình nghĩa nào với vợ. Đàn bà hãy sáng suốt mà nhận ra rằng, sự im lặng của đàn ông chỉ đến khi họ đã cạn nghĩa.
Theo Phunuvagiadinh
Người đàn ông đó từng là chồng mình?
Khi tôi nói lời chia tay, đôi mắt anh đỏ hoe, bảo:
Ngày ly hôn, nhìn những điều kiện anh đưa ra, tôi ngỡ ngàng tự hỏi người đàn ông ích kỷ, trẻ con kia có phải chính là người mình từng chọn trao cả cuộc đời.
Tôi thích câu nói của nhà văn Trang Hạ: "Muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn bà, chỉ cần đợi sau khi họ tẩy trang, cởi trang sức và quần áo thời trang. Còn muốn nhìn khuôn mặt thật của đàn ông, phải đợi tới sau khi chia tay nhau". Đàn ông tử tế hay không, chia tay rồi đàn bà mới biết.
Sáu năm trước, sau khi đi qua vài mối tình và một lần thất tình "lên bờ xuống ruộng", tôi chọn anh làm chồng. Tôi còn nhớ rõ lý do là vì cảm thấy anh an toàn. Anh thuộc mẫu đàn ông không rượu chè, không cờ bạc, không hút thuốc, cũng không tham vọng trong công việc. Điểm yếu duy nhất của anh mà tôi nghĩ mình có thể chấp nhận được là kém giao tiếp. Khi đó, tôi nghĩ, điểm yếu ấy cũng là yếu tố an toàn, vì tôi rất sợ những người khéo miệng, chót lưỡi đầu môi.
Sau ba năm chung sống và có với nhau một đứa con, tôi nhận ra "sự an toàn" mà tôi từng nhìn thấy ở chồng thật ra là do chính tôi tự suy luận và gán ghép lên anh. Bên trong vỏ bọc "an toàn" ấy là một người đàn ông luôn nghi ngờ và lo sợ về mọi thứ. Anh và ba mẹ tôi không thuận nhau, không bao giờ anh cãi lại, nhưng đến khi tôi có bất đồng với gia đình thì anh thêm dầu vào lửa.
Một lần, khi con tôi đầy tháng, mẹ tôi đưa tôi về nhà chồng nhưng lại không vào nhà - chỉ đưa đến cửa rồi về. Mẹ nói, mẹ không thích nói chuyện với mẹ chồng tôi. Lúc đó tôi tủi thân và giận mẹ tôi lắm, tối nằm tâm sự với chồng, mong được chồng sẻ chia và an ủi. Nào ngờ, anh cười cười: "Thấy chưa, vậy mà em hay nói gia đình em tế nhị lắm". Nghe anh nói, tôi tỉnh cả người, không thể mở miệng hỏi lại xem liệu anh có ý thức mình đang nói gì không. Tôi nhận ra có gì đó sai sai trong cuộc hôn nhân của mình, từ đấy.
Ảnh minh họa
Lần khác, tôi và anh làm việc chung ê-kíp trong một dự án của công ty. Tôi được phân công lo chính nên trực tiếp làm việc với trưởng phòng. Anh trưởng phòng cũng là bạn thường cà phê sáng với chồng tôi. Không biết các anh nói chuyện với nhau thế nào mà chồng kêu tôi hỏi riêng: "Em có khó khăn tài chính không mà anh P. nói, lần này mục nào tính thù lao cho anh P. thì chuyển sang cho em?".
Tôi hoang mang trước cách đặt câu hỏi của chồng, rồi thảng thốt khi nhận ra đó là cách suy nghĩ của anh. Anh ấy có thể không hiểu, có thể ghen tuông vì tôi được trưởng phòng quan tâm đặc biệt, nhưng sao lại có thể hỏi "em có khó khăn về tài chính?". Anh là chồng tôi, là người sống chung, ăn chung, ngủ chung với tôi sao lại không biết tôi túng thiếu hay không để rồi nghĩ đến mức như vậy.
Mỗi khi tôi bệnh, anh cũng hỏi thăm và bảo "em đi khám đi", rồi thôi. Đau đớn nhất là giai đoạn tôi lãnh cảm, không thể gần gũi anh. Anh cũng chẳng ép uổng hay hỏi han gì, chúng tôi cứ sống nhạt nhẽo chăn gối như vậy suốt một năm dài. Anh không ra ngoài trai gái (hoặc có mà tôi không biết), anh dành gần như toàn bộ thời gian của mình cho việc học cao học. Anh giải thích là anh học vì tương lai của cả gia đình. Sau này, đến khi chia tay nhau, tôi hỏi anh không thấy lạ và lo lắng khi vợ chồng không gần gũi được hay sao, anh nói, "anh nghĩ em bệnh nên thôi".
Ảnh minh họa
Liệu tôi có đang so đo, tính toán quá không, nhưng tôi không hề cảm nhận được trong những suy nghĩ của anh có chút gì cho tôi. Chưa hết, anh tuyên bố sẽ không "giành con", anh sẽ đồng ý để tôi được nuôi con gái, nhưng với điều kiện là tôi... không được lấy chồng khác. Nếu tôi muốn đi bước nữa thì phải đưa con về cho anh. Tôi hỏi, vậy nếu anh đi bước nữa thì sao, anh trả lời: thì em nuôi.
Từng chuyện từng chuyện một trong cuộc hôn nhân tôi từng ngỡ sẽ rất hạnh phúc, giờ chỉ có thể kể ra chứ tôi không thể bình luận hay nói thêm gì nữa. Nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà tôi cạn nước mắt, cứng rắn hơn. Hôm nay, tôi đã đơn phương gửi đơn ly hôn. Tôi không chờ đợi người ta phán xét và góp phần quyết định cuộc đời mình nữa. Tôi thừa nhận mình đã sai và tôi sẽ làm lại từ đầu - một cách yêu thương bản thân mình hơn.
Theo Báo Phụ Nữ
Đàn ông đã hết tình, phụ nữ dại mới níu kéo bằng những thứ này! Đàn bà dại nhất chính là níu kéo đàn ông bằng những thứ này, thiệt mình phiền người, chẳng được gì... Đàn ông đã hết tình thì cả tờ giấy kết hôn, những đứa con của chính mình cũng không đủ sức giữ họ lại - Ảnh minh họa: Internet Con cái Tôi từng biết một người bạn. Bạn tôi quen anh người...