Đam mê người tình kém 11 tuổi không phải vì nhu cầu thể xác
Tôi hoàn thành tốt vai trò làm dâu, làm mẹ, làm vợ, chỉ linh hồn bị quỷ dữ đánh cắp.
Tôi là người đã gửi bài viết: ‘Phản bội chồng vì quá đam mê người đàn ông kém 11 tuổi’. Thật ra sau bất cứ một câu chuyện nào đều có những góc khuất của nó.
Sau khi nhận được các ý kiến chia sẻ, tôi đã suy nghĩ thật nhiều và gọi người ấy đến, cho người ấy đọc lời tâm sự của tôi và ý kiến góp ý. Tôi và người ấy im lặng ngồi bên nhau, hiểu nên quyết tâm làm gì để tốt cho cả hai và đặc biệt là tốt cho gia đình bé nhỏ của tôi cũng như tương lai của người ấy.
Hai con người bản lĩnh sẽ có hai trái tim lạnh và can trường trong tương lai. Có lẽ cần một cái kết đẹp cho tất cả, tôi bỗng thấy thanh thản và vì chúng tôi luôn sống cho nhau và sống cho nhiều người khác nữa.
Đó là câu chuyện của ngày mai, còn câu chuyện của ngày hôm qua tôi vẫn muốn tâm sự với các bạn.
Tôi là một người phụ nữ khá đẹp, rất trẻ so với tuổi, quyến rũ, thông minh, vui tính và sống tình cảm, đôi khi lãng mạn. Sau khi lấy chồng tôi có không biết bao nhiêu sự cám dỗ ngọt ngào, từ những anh chàng phi công trẻ tới những người đàn ông thành đạt, giàu có. Tôi bỏ qua hết vì nghĩ đó chỉ là chuyện phù phiếm. Đôi khi cũng có chút ngưỡng mộ và say nắng tí xíu với ai đó nhưng rồi cũng nhanh trôi qua.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi cũng ghét những chuyện ngoại tình và lên án những kẻ ngoại tình vì đó là những điều thật khó chấp nhận. Nhưng cuộc đời đôi khi thật trớ trêu, ông trời cũng vui tính thử thách lòng người. Thật ra, người ấy rất chân thành và yêu tôi thật lòng. Tôi cũng không hiểu vì sao lại trao trọn con tim của mình cho người ấy.
Tôi và người ấy không phải là những kẻ chỉ vì niềm vui thể xác, bản thân không quá cần điều đó vì chồng hoàn toàn rất ổn trong chuyện này. Người đó cũng không quá cần chuyện đó vì vợ chưa cưới là một cô gái rất trẻ và khá đẹp, họ đã yêu nhau lâu rồi.
Tôi luôn dằn vặt mình và luôn nghĩ cho người ấy, người ấy cũng vậy. Tình yêu là cái gì nhỉ? Chúng tôi luôn nghĩ và hy sinh cho nhau, chia tay nhiều lần để rồi lại đau lòng, rơi nước mắt và lại đến bên nhau đau khổ và khắc khoải. Người ấy không cần tiền của tôi, cũng chẳng cần cái công ty bé nhỏ này.
Người ấy luôn chăm sóc và lo lắng, yêu quý tôi từ khi chúng tôi mới quen nhau, chưa nảy sinh tình cảm trai gái, trân trọng và chân thành. Tôi cũng không phải người lợi dụng vì bên tôi còn rất nhiều những nhân sự hỗ trợ và khi cần tôi sẽ tiếp tục có những người như vậy. Để có trai trẻ với tôi thật sự không khó vì lúc nào tôi cũng có thể có được. Cuộc sống đôi khi vẫn vậy, trớ trêu và oan trái.
Tôi trong mắt rất nhiều người là phụ nữ hoàn hảo, hết lòng chăm sóc và hy sinh cho chồng con. Tôi hoàn thành tốt vai trò làm dâu, làm mẹ, làm vợ theo cái cách nhìn ngoài vào, chỉ linh hồn của tôi hiện nay bị quỹ dữ đánh cắp. Tôi thấy mình thật nhỏ bé và tội nghiệp, thấy người ấy thật hy sinh, thấy chồng mình thật tận tụy, ủng hộ và yêu thương vợ hết lòng.
Chẳng ai có lỗi trong chuyện này và đều đáng thương, phải ở trong cuộc mới cảm nhận hết được. Tôi không biện minh cho những tội lỗi nhưng thực sự cảm xúc như một cái gì đó thật kinh khủng cứ hiện hữu, càng đấu tranh càng đau khổ và càng ngột ngạt. Nếu làm một kẻ đốn mạt có lẽ dễ dàng hơn làm người tốt gấp nhiều lần, như thế dễ dàng rũ bỏ, không vật vã và giằng xé tâm can.
Thật buồn cười! Không vì thể xác, không vì tiền, không vì danh vong, lợi lộc, không vì gì cả mà đơn giản vì tình yêu sao? Yêu thật lòng đến ngu ngơ, yêu thật lòng đến cháy bỏng, vật vã để tìm về với cái thiện, cái chân chính. Thế mới đau đớn, vật vã giữa hai thế giới thiện và ác, các bạn độc giả có biết không?
Mỗi người sẽ chọn cho mình con đường riêng và không ai giống ai cả, tôi sẽ chọn cho mình theo một cái lý hợp tình nhất và cho quá khứ ngủ yên với những kỷ niệm ngọt ngào. Cầu chúc cho tôi và các bạn luôn hạnh phúc và bình yên.
Theo Tinngan
Nỗi lòng "mẹ kế" có cô con chồng tai quái
25 tuổi, tôi có công việc, đam mê, có vị trí riêng của mình lại chấp nhận lấy anh, một người đàn ông thành đạt, sống khép kín và có 1 đời vợ với đứa con gái chỉ kém tôi 10 tuổi. Quyết định lấy anh, tôi khoác lên mình một trọng trách lớn lao - "mẹ kế".
Chuyện tình của tôi bắt đầu từ những buổi đi ăn trưa, những cuộc hẹn cà phê chỉ hai người, rồi những cái nắm tay, những nụ hôn như bất kể một mối tình nào khác. Có chăng là người yêu tôi đã từng trải qua một lần tan vỡ và có một cô con gái 15 tuổi. Trong khoảng gần 1 năm yêu nhau tôi không hề gặp con gái của anh vì cháu sống cùng mẹ. Một tuần anh đến thăm con 2 lần và thỉnh thoảng cuối tuần anh lại đưa cháu về thăm ông bà nội. Anh sống một mình trong thành phố, còn bố mẹ thì ở quê, cách đó 20km.
Khi tôi tiếp xúc với bố mẹ anh thì thấy họ rất quý mến tôi. Tôi thấy mình rất hạnh phúc khi được người trong nhà anh quý mến như vậy. Còn phần bố mẹ tôi vì chuyện anh có con riêng cũng phản đối kịch liệt, nhưng tôi là người con gái cá tính, kiên quyết nên bố mẹ dù không vui cũng phải gật đầu. Anh có những thứ mà những chàng trai khác đang theo đuổi tôi không có: Có nhà, có xe ô tô và một sự nghiệp vững chắc. Tôi đã lấy làm may mắn vì điều đó rất nhiều.
Tôi chỉ biết vợ cũ của anh hỗn láo với ba mẹ, thường hay mắng chửi anh rất vô văn hóa mỗi khi anh đi công tác xa. Cô ấy luôn tìm cách giữ chân anh ở nhà vì ghen tuông. Chịu không nổi, khi con được 10 tuổi thì họ li hôn.
Tôi thấy tự tin hơn rất nhiều vì ít ra tôi cũng dịu dàng, nhẹ nhàng, có ăn học tử tế và cũng rất được lòng ba mẹ chồng tương lai. Thế rồi đám cưới diễn ra nhanh chóng chỉ sau 10 tháng kể từ lúc chúng tôi gặp mặt trong sự hoan hỉ của 2 gia đình.
Nhưng sau đám cưới 1 tuần, vợ cũ của anh mang con gái qua gửi để đi công tác xa. Chồng tôi thì rất vui khi được ở cùng con gái. Anh cười suốt ngày. Cả ngày hai bố con chỉ ríu rít với nhau, và tôi những lúc đó giống như một "người thừa" trong gia đình. Cháu nội về chơi, nên ông bà nội cũng lên chơi với cháu. Họ vui vẻ, trò chuyện chẳng ai để ý đến sự có mặt của tôi. Hơn nữa, việc con gái anh đã 15 tuổi khiến việc gần gũi của tôi với cháu càng khó khăn. Tối đến hai bố con bàn chuyện học hành, đi chơi, mua sắm và cả dự định tương lai, còn tôi thì thui thủi với công việc nhà. Tôi thấy hụt hẫng vô cùng. Cô bé nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ nên chẳng coi tôi ra gì, tìm mọi cách làm mất mặt tôi trước gia đình nhà chồng. Có lần, tôi làm món mới cho gia đình ăn. Vì món này cay, sợ cô bé không ăn được nên lấy riêng ra một bát nhỏ cho con. Ai ngờ, khi đem thức ăn lên, mẹ chồng tôi nhìn thấy bát canh liền tỏ vẻ không vui. Mẹ chồng tôi liền mỉa mai làm tôi thấy nghẹn đắng "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng đúng nhỉ. Bày đặt múc riêng chẳng biết có dụng ý gì bên trong". Mặc cho tôi thanh minh, cô bé húp thử rồi hét toáng lên là mặn, rồi nhiều mì chính quá, nhổ xuống nền nhà. Mẹ chồng thấy vậy thì xa xả chửi tôi, nói con về chơi có một tuần mà cũng không biết thương, định làm hại nó. Thật lòng tôi không hề biết cô bé bị dị ứng mì chính. Chồng tôi thì nhìn tôi ngán ngẩm.
Cứ nghĩ chỉ phải chịu đựng một tuần, không ngờ vợ cũ anh lại gọi và nói muốn giao hẳn bé cho vợ chồng tôi nuôi. Bởi chị ta còn phải đi lấy chồng, người yêu chị không chấp nhận bé. Vậy là tôi phải miễn cưỡng trở thành mẹ của 1 cô bé 15 tuổi. Tôi cố gắng làm vừa lòng con nhưng mua thức ăn cho bé thì bé không ăn, mua quần áo thì bé chê xấu không mặc, dù đó là hàng hiệu, bảo cô bé vào học bài thì nó hét toáng lên... Có lần, thấy con thích một đôi giày trên mạng nên tôi đã mua tặng. Kết quả là đã không được một lời cảm ơn cô bé còn vứt ngay đôi giày vào sọt rác ngay trước mặt tôi. Tôi bực bội hỏi nguyên nhân thì hất mặt trả lời "tôi không thích, thứ rác rưởi thì vứt vào sọt rác chứ giữ làm gì". Dù ấm ức và thất vọng nhưng tôi chẳng biết làm gì.
Lần khác, khi tôi nấu ăn, tôi nhờ bé bê hộ ấm nước nóng rót vào phích, nó cố tình làm rơi ấm. Nước nóng bắn tung tóe vào chân 2 cô cháu, vừa khi ấy chồng tôi về. Nó hét toáng lên rằng tôi cố tình đổ nước nóng vào nó. Vừa nghe thấy thế, chồng tôi đã mắng tôi xối xả, anh nói tôi là đồ ích kỷ nhỏ nhen, độc ác. Rồi đưa con bé lên phòng bôi thuốc nhưng nó giẫy ra đòi đi bệnh viện, còn tôi, hai bàn chân đã phỏng hết lên. Con bé đi, còn ngoái đầu lại nhìn tôi cười ranh mãnh. Sau hôm ấy, mối quan hệ của hai vợ chồng bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn.
Một hôm, vì cảm thấy không khỏe nên tôi đi làm về sớm. Bất ngờ tôi nghe được mẹ và chồng tôi nói chuyện với nhau. Thì ra ý định của anh muốn đón bố mẹ lên ở hẳn trên thành phố là để bảo vệ cháu nội, vì sợ "dì ghẻ" làm hại. Tôi nghe mà thất vọng tràn trề. Lại còn được chồng tôi, anh ấy nói với con bé: "con yên tâm, bố không để ai làm hại con cả. Nếu cô ta dám làm thế, thì bố sẽ bỏ".
Hóa ra, cả chồng và mẹ chồng đều không tin tôi, họ nghĩ tôi là người ích kỷ, nhỏ nhen, đi ganh đua với một đứa trẻ. Tối hôm ấy tôi đã nói với chồng rằng: 25 tuổi, tôi có công việc, đam mê, có vị trí riêng của mình nhưng lại chấp nhận lấy anh người có 1 đời vợ với đứa con gái chỉ kém tôi 10 tuổi. Quyết định lấy anh, tôi khoác lên mình một trọng trách lớn lao- "mẹ kế". Khi tôi loay hoay, xoay xở để hoàn thành trọng trách đó, thì anh và gia đình lại ngồi mà suy đoán, không mảy may nhìn thấy nỗ lực của tôi. Tôi đã quá mệt mỏi. Thì chồng tôi quát tháo nói: "vậy thì cô cứ đi, tôi không giữ, con mới quan trọng chứ vợ như cô thì tôi lấy lúc nào chẳng được". Câu nói của anh làm tôi chết lặng, nhìn lại những gì đã qua, tôi thấy mình quá thiệt thòi. Tôi mệt mỏi thực sự, tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ xem mình có thể tiếp tục làm mẹ của con anh hay không. Nhưng hơn hết, tôi cần lời khuyên của mọi người. Xin hãy giúp tôi.
Theo Emdep
10 kiểu chàng trai bạn không nên yêu đương kẻo...mệt Bước vào giảng đường đại học, bạn sẽ được gặp gỡ nhiều người bạn mới và một nửa trong số họ là những chàng trai. Bạn sẽ có nhiều lựa chọn cho riêng mình và không khó để tìm được một ai đó để hẹn hò. Những tổng thống tương lai Những anh chàng kiểu này thường sẽ có nhiều tham vọng, và...