Đám cưới to, đám cưới nhỏ
Con gái tôi đang đến tuổi cập kê, thỉnh thoảng nó lại ngồi cạnh tôi, hỏi: “Ngày xưa đám cưới của bố mẹ diễn ra như thế nào?”, xong rồi nó ước đám cưới của nó sẽ diễn ra thật to và hoành tráng. Tôi nhìn con gái tôi, yêu và thương cái khờ dại của nó. Rồi sẽ đến một ngày khi con yêu thật sự, con sẽ biết rằng, được ở bên người con yêu đã là điều hạnh phúc hơn bất cứ mọi sự trên đời.
Ảnh minh họa
Thời mới lớn tôi cũng hay có những ước mơ bay bổng như thế. Ước rằng mình sẽ gặp một anh chàng thật đẹp trai, biết nói yêu thương bằng những lời hoa mĩ, ước sẽ được nghe lời tỏ tình trong lung linh nến và hoa, ước được bạn bè xuýt xoa ngưỡng mộ. Nhưng rồi trải qua một vài mối tình dang dở, bao lần tự mình lau nước mắt bởi những thất vọng đớn đau, tôi nhận ra điều quan trọng không phải là người ta nói yêu mình ra sao mà là người ta yêu mình bằng cách nào. Người yêu ta thực lòng không phải là người biết chọc cười ta mà là người không để nước mắt ta rơi vì những vô tâm, hờ hững.
Ngày xưa, tôi có cô bạn bên nhà. Tính tôi nhút nhát hiền lành, bạn thì mạnh mẽ cá tính. Có lẽ sớm mất cha, sớm mất chỗ dựa vững vàng nhất nên từ nhỏ bạn đã biết tự lập lo toan. Điện đóm hư hỏng bạn cũng tự sửa, chiếc xe đạp hỏng hóc bạn cũng vật ra tự mày mò. Vì tính cách khác nhau nên dù cùng nhau đi hết tuổi học sinh chúng tôi vẫn không thân nhau nổi. Thỉnh thoảng khi ngồi trò chuyện về những ước mơ, bạn vẫn nói: Tao thích sau này sẽ lấy được một người chồng giàu có, đám cưới cũng phải thật to. Nếu không giàu có thì ít nhất cũng phải có nhà có cửa chứ lấy chồng mà đi ở nhà trọ như chị H. nhà kia thì tao không lấy đâu, khổ lắm. Nhưng, đời không như là mơ.
Tốt nghiệp một trường trung cấp, tiền không có, quen biết cũng không, bạn đành tha phương đi làm công nhân ở một khu công nghiệp. Bẵng một thời gian thì thấy bạn gọi điện nói bạn đã lấy chồng. Chồng của bạn gia cảnh có khi còn nghèo hơn cả bạn, cũng kiếp tha phương, lại còn đang vừa đi làm vừa đi học. Bạn lấy chồng không có đám cưới, chỉ dắt nhau lên chính quyền đăng kí kết hôn rồi về ở chung một nhà. Tôi nói với bạn: Đám cưới chẳng qua cũng chỉ là hình thức, quan trọng là các bạn yêu thương nhau thật lòng. Người ta có thể bình luận, xì xào vài hôm nhưng chẳng ai sống thay được cuộc đời của bạn. Đã lựa chọn rồi thì hãy vững tâm.
Video đang HOT
Mỗi dịp về quê, tôi vẫn qua nhà mẹ bạn chơi, mỗi lần nhắc đến con mẹ bạn lại khóc. Kể ra thì chẳng ai tin, nhưng bạn lấy chồng đã 6 năm rồi, có hai đứa con rồi mà mẹ bạn chưa biết nhà con rể ở đâu, thông gia chưa gặp nhau lần nào. Bạn lấy chồng không được khoác áo cô dâu, mẹ bạn không có lấy một miếng trầu ngày con xuất giá. Hẳn là có nguồn cơn, lí do cả, những chuyện quá buồn thì chẳng nên khơi. Nhưng điều quan trọng không phải là ở đó, không phải là bạn không được mặc áo cô dâu, không có mâm cỗ linh đình, không có vàng bạc hồi môn. Điều quan trọng nhất là bây giờ, sau 6 năm làm bạn thấy mình hạnh phúc, dù tiền bạc chưa nhiều, dù vẫn phải ở nhà thuê, nhưng con cái đủ trai đủ gái thông minh khỏe mạnh, và chồng bạn đã yêu thương chăm lo cho bạn như muốn bù đắp hết thảy mọi thiệt thòi.
Tôi có biết nhiều người, trong đó có cả bạn học của tôi, lấy chồng giàu sang, cưới hỏi linh đình, nhưng người thì một năm, người thì bảy tháng đã đường ai nấy bước. Làm thân con gái, ngày lên xe hoa là ngày quan trọng trong cuộc đời, đó là ngày ta bước sang một giai đoạn mới mà buồn hay vui, hạnh phúc hay khổ đau không chỉ riêng mình định đoạt. Người ta có tiền thì người ta ầm ĩ phô trương, mình không có tiền thì cảm nhận tình yêu bằng những điều giản dị. Đi bộ về nhà chồng hay ngồi xe hoa tiền tỉ thì điều quan trọng sau cùng là có hạnh phúc hay không mà thôi. Nhiều người sau đám cưới như hoa như mộng là bước sang thời kì vỡ mộng. Tiền bạc có thể mua được ngôi nhà nhưng không mua được tổ ấm. Tiền bạc có thể mua được tình dục chứ không mua được tình yêu. Có bạn còn khóc với tôi bảo rằng: “Vợ chồng tớ đã cùng nhau vượt qua bao thử thách cuộc sống, giờ nhà cao cửa rộng, con cái đủ đầy, vậy mà nước mắt vẫn tràn mi bởi nhận ra chỉ việc yêu thương nhau thôi mà sao cũng khó”.
Vậy nên tôi nói với con tôi: Là con gái, hạnh phúc không cần có nhiều người yêu mà chỉ cần có một người yêu con rất nhiều. Là con gái không cần phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần một người đàn ông nghiêng về mình là đủ. Một màn cầu hôn thật lãng mạn, một đám cưới lộng lẫy xa hoa, có thì cũng tốt thôi, không thì cũng chẳng sao cả. Đám cưới chỉ diễn ra vài giờ, nhưng còn cả cuộc đời dài chung sống. Chỉ cần con cảm thấy ấm áp, bình yên bên người bạn đời chân tình, chung thủy, chỉ cần đời dù nhiều khi mỏi mệt mà tay vẫn nắm chặt không buông. Chỉ cần thế thôi, về phương diện nào đó con đã là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.
Theo Dân Trí
Sốc lên sốc xuống với lời thú nhận về lí do thật sự đằng sau căn bệnh lãnh cảm của vợ
Dù trong lòng cũng có đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng vợ thừa nhận, anh Lâm vẫn không khỏi có cảm giác sốc nặng.
Ảnh minh họa
Anh Lâm và chị Hằng đến với nhau qua mai mối, khi tuổi tác 2 người đã không còn trẻ và đang sốt sắng chuyện lập gia đình. Cả trước và sau khi kết hôn, anh Lâm hầu như không có điều gì đáng phàn nàn về vợ. Về làm vợ anh, chị Hằng luôn thực hiện tốt nghĩa vụ của người vợ, người con dâu trong gia đình, chị có công việc tốt, ngoại hình ưa nhìn, tính cách dễ chịu, bố mẹ anh cũng rất hài lòng.
Duy chỉ có một vấn đề tế nhị, khiến anh Lâm rất khó xử, mà nói ra thì cũng ngượng ngùng. Đó là nhu cầu của vợ anh trong chuyện ấy... ít ỏi vô cùng. Chị cũng chẳng mặn mà gì với những hành động âu yếm, thân mật với chồng. Trước khi kết hôn, chị nhất quyết không chịu cho anh gần gũi có thể thông cảm được, nhưng sau khi kết hôn chị vẫn giữ thái độ lạnh nhạt trong chuyện chăn gối vợ chồng thì anh Lâm thực sự không tài nào hiểu nổi.
Chị Hằng luôn tránh những cái ôm, những nụ hôn của anh, nằm ngủ cũng mỗi người một góc, quay lưng vào nhau mà ngủ. Còn chuyện kia, tháng được đôi lần, anh Lâm thực sự nói không có sai tí nào. Thời gian tân hôn đáng nhẽ phải là quãng thời gian mặn nồng nhất của các cặp vợ chồng, nhưng kể từ sau đêm tân hôn, chị Hằng luôn tìm cớ nọ cớ kia để từ chối chồng. Lúc thì chị tới thời kì "đèn đỏ", và nó kéo dài tới tận... 2 tuần, lúc thì chị ốm, chị mệt, đủ lí do.
Kết hôn được 4 tháng thì chị Hằng có bầu, trong khi 2 người chỉ mới "làm ăn" có vài lần. Chẳng lẽ vợ anh đặc biệt chọn những ngày dễ thụ thai để đồng ý cho anh gần gũi? Suy nghĩ đó khiến anh thấy chán nản không thôi, bởi chẳng lẽ anh không hề có tí sức hấp dẫn nào với vợ, và chị quan hệ với anh chỉ để mang thai? Nhưng anh cũng đành gác lại câu hỏi lớn ấy, ôm một bụng ấm ức và thắc mắc mà tiếp tục... nhịn đói, vì chị Hằng giờ đã lấy lí do mang thai để danh chính ngôn thuận "cấm vận" anh dài dài.
Cố sống cố chết nhịn 9 tháng 10 ngày vợ mang bầu và 3 tháng kiêng cữ sau sinh, cũng nhiệt tình giúp đỡ vợ chăm sóc con để chị Hằng có thời gian nghỉ ngơi phòng mệt mỏi quá sức, khi hết thời gian kiêng cữ, anh Lâm mon men lại gần vợ thì lại bị vợ cự tuyệt thẳng thừng. "Em còn muốn kiêng tới bao giờ nữa! Người ta kiêng có tháng rưỡi 2 tháng thôi, mình đã kiêng 3 tháng rồi còn gì!", anh Lâm bất mãn. "Trong đầu anh chỉ có mỗi chuyện ấy thôi hả? Anh có nghĩ thương vợ con anh không thế?", chị Hằng gắt. Anh Lâm đành chán nản buông tha ý định thuyết phục vợ.
2 tháng nữa, đến khi anh Lâm hết nhịn nổi, mà chị Hằng vẫn lấy lí do vừa sinh xong, anh cáu ầm lên với vợ: "Em nghĩ gì thế hả? Em nghĩ thằng đàn ông nào nhịn được mấy năm trời?". "Anh không nhịn được thì anh ra ngoài mà giải quyết đi, em có cấm đâu!", chị Hằng giở giọng thách thức, khiến cuộc tranh luận đi vào ngõ cụt.
Một thời gian sau, chị Hằng thú nhận thật với chồng: "Hình như em có dấu hiệu của bệnh lãnh cảm anh ạ". Anh Lâm tá hỏa. Nghĩ lại biểu hiện của vợ mình từ trước tới nay, anh nghĩ có khi thế thật cũng nên. 2 vợ chồng nói chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng chị Hằng hứa sẽ đi khám bác sĩ, nhưng nhất quyết không cần anh đưa đi. Anh Lâm biết vợ cũng buồn và tủi thân, đây lại là vấn đề nhạy cảm, nên chiều theo ý chị.
Cho đến khi con trai của anh chị tròn 1 tuổi, anh Lâm vẫn phải chịu cảnh cá treo niêu mèo thì đói mốc mép, vì chị Hằng tuyên bố vẫn đang trong quá trình điều trị, và kết quả thì vẫn chưa thấy đâu. Nhưng thời gian này anh Lâm để ý thấy vợ mình có vẻ rất vui và yêu đời, không hề có dấu hiệu buồn phiền, lo lắng, chán nản của một người phụ nữ mắc phải chứng bệnh mà chả ai mong muốn ấy cả. Nhiều khi vì nhu cầu sinh lí, anh Lâm không kìm được ý nghĩ ra ngoài giải quyết, nhưng rồi anh lại cố gạt đi, nghĩ đến hạnh phúc gia đình, nghĩ tới con mà cố chịu đựng.
Một hôm, lúc đó chị Hằng đang tắm, điện thoại của chị để ở ngoài có tin nhắn đến. Anh Lâm tò mò mở ra xem thì thấy có mật khẩu. Nhấn vào ngày sinh nhật của chị, trùng hợp lại mở được khóa. Đập vào mắt anh là những lời lẽ yêu thương nồng nàn của một số điện thoại được lưu với cái tên F.L gửi tới vợ mình, và điều oái oăm là chủ nhân của nó lại là một cô gái! Vì anh thấy người đó còn gửi cả ảnh vừa tắm xong, chỉ quấn chiếc khăn tắm rất gợi cảm cho chị Hằng. Đầu óc anh Lâm choáng váng như muốn nổ tung. Cái gì thế này?
Lúc chị Hằng đi ra, anh nhìn chằm chằm vợ, chìa ra cho vợ xem tin nhắn ở điện thoại: "Em giải thích đi!". Chị Hằng tái mặt, cầm điện thoại xem xong, im lặng một lúc lâu mới buông lời thú nhận: "Chắc anh cũng đoán được rồi. Em là les". Dù trong lòng cũng có đoán được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng vợ thừa nhận, anh Lâm vẫn không khỏi có cảm giác sốc nặng. Thì ra, không phải chị mắc chứng lãnh cảm, mà chị là les - đồng tính nữ.
"Em xin lỗi vì đã lừa dối để kết hôn với anh. Giờ anh quyết định thế nào cũng được, li hôn em cũng chấp nhận, nhưng xin anh để em nuôi con, anh lấy vợ mới anh sẽ có những đứa con khác. Còn nếu anh không muốn li hôn thì chúng ta có thể vẫn sống thế này, mỗi người sẽ có cuộc sống của riêng mình, cùng nhau chăm sóc con, bổn phận làm vợ làm dâu em vẫn hoàn thành tốt", chị Hằng đầy áy náy nói với anh Lâm.
"Anh muốn suy nghĩ", anh Lâm buông một câu rồi mệt mỏi lê bước về phòng đóng sầm cửa lại. Trước sự thật trái ngang thế này, anh phải làm sao cho phải bây giờ?
Theo Afamily
Chồng lấy tên người cũ đặt cho con gái vừa sinh để trả thù tôi Tôi thật sự đau lòng vô cùng, tôi biết tôi sai từ đầu, nhưng cái cách anh trả thù khiến tôi chua xót quá... Ảnh minh họa Trước khi cưới tôi, anh từng trải qua một mối tình sâu đậm với một người hơn 3 năm. Thực ra không phải anh trải qua, mà là tôi chen ngang vào giữa hai người họ,...