Đám cưới người yêu cũ
Tôi hiếm khi thấy có ai mạnh dạn tự đi gửi thiếp cưới mời người yêu cũ đến dự hôn lễ của mình.
Nhiều người chỉ bắn tiếng, hoặc gửi thiệp cho phải phép, chẳng mong người yêu cũ ló mặt ra trong đám cưới.
Thậm chí, cả nhóm bạn chơi chung, tất cả đã nhận thiệp hồng của cô dâu từ lâu, chỉ nhõn một anh bạn không nhận được tín hiệu gì từ người ấy, bởi vì ai cũng biết, hai người bạn ấy ngày xưa từng có thời gian yêu nhau. Đã chia tay lâu lắm rồi.
Mà mấy người chia tay người yêu, còn quay trở lại thành bạn bè thân mật như ngày ban đầu nữa?
Nhóm bạn ở trường cũ ngày xưa của tôi còn có chuyện hài hước hơn. Nàng sau khi chia tay mối tình đầu, chỉ ba tháng sau, nàng đã gửi thiếp cưới cho tất cả mọi người, một đám cưới chớp nhoáng với một người đàn ông chẳng ai biết là ai. Và nàng đàng hoàng nhờ người trao thiếp cưới tới anh người yêu cũ, như thể một lời tuyên bố: “Không có anh, tôi đã có khối thứ hay ho hơn. Xem này!”
Mà mấy người chia tay người yêu, còn quay trở lại thành bạn bè thân mật như ngày ban đầu nữa? (ảnh minh họa)
Ấy thế mà, chàng còn cưới vợ trước nàng vài ngày! Như thể cũng muốn đáp trả lại người yêu cũ: “Anh không cưới em là cũng có lý do đấy, người ạ!”
Video đang HOT
Tôi thấy thấp thỏm cho hai nửa kia, của hai nửa trái tim đã tách rời nhau từ một tình yêu. Những “người mới” đến trong đời của “người cũ” có chắc không phải là kẻ thế chân, hoặc là giải pháp tình thế, hay họ cũng đã thực sự may mắn vì “kẻ cũ” ra đi nên họ mới có cơ hội trở thành chồng – vợ của người mà họ đã yêu thầm bao năm?
Nhà bên có anh bạn còn hài hước hơn, trong hai năm qua, anh ấy nhận được khoảng năm sáu chiếc thiệp cưới của các cô người yêu cũ. Các cô phấn khởi lấy chồng, còn anh bạn thở dài bảo, số anh thật là đắt hàng, cứ yêu phải cô nào là cô ấy đi lấy chồng! Cho đến một hôm, anh ấy còn nhận được cả thiếp cưới của vợ cũ. Người vợ cũ của anh rốt cuộc rồi cũng đi lấy chồng, anh bạn ngậm ngùi thanh minh: Đúng là từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, chỉ tại ta là con cá voi kềnh càng!
Đúng là từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, chỉ tại ta là con cá voi kềnh càng! (ảnh minh họa)
Gần nhà cũ của tôi có gia đình, về sống với nhau từ hồi còn trẻ, chẳng cưới xin gì. Mỗi bận hết tiền, vợ lại chửi chồng như hát hay. Rồi mỗi khi say, anh chồng lại lôi vợ ra tẩn như tập đấm bốc. Cả xóm náo loạn hết cả lên. Hàng xóm đã quen rồi, chẳng ai can. Chỉ có một hôm, anh bán than tổ ong đi qua thấy bất nhẫn quá, để xe cạnh tường, vào lôi cô vợ ra, rồi bảo với anh chồng mày là đàn ông mà mày đánh đàn bà như thế mày không thấy nhục à? Mày thử đánh tao xem nào!
Thấy anh bán than tổ ong lùn nhưng vạm vỡ, tay to như chân, ông chồng gầy nhẳng kia không dám động đậy gì, cứ thế nhìn theo cô vợ hờ ôm quần áo theo người đàn ông đen nhẻm mặc quần áo bộ đội, đi ra khỏi ngõ, ngồi lên chiếc xe nhọ nhem, rồi không lần nào về.
Đám cưới cô vợ ấy với anh bán than, cái đám cưới mà cả đời anh đã không mang lại được cho cô gái kia, nghe mọi người kể, anh chồng đứng từ xa nhìn theo, chảy nước mắt, dù chẳng ai đánh anh ta.
Có những thứ ta chẳng bao giờ nghĩ rằng quý giá. Kể cả lúc ta đánh mất. Cho đến lúc, ta nhìn thấy những điều ấy đi qua ta vĩnh viễn, như đi qua quá khứ.
Những người yêu cũ mà bạn từng yêu ngày ấy, bây giờ đã lấy vợ chưa?
Theo Eva
Đám cưới anh, sao em lại khóc?
Em bước chân ra về, lòng tự nhủ: "Không yêu, sao mình lại khóc?". Chưa một lần anh tỏ tình yêu em, cũng chưa một lần em nói thích anh, nhưng thời gian 5 năm bên nhau, 5 năm em theo đuổi em cũng là quãng thời gian chứng minh tình cảm của chúng ta. Tuy chưa đủ thắm thiết để gọi là yêu, cũng chưa đủ để gọi là thích, nhưng giữa em và anh có cái gì đó khác biệt, chỉ hơn tình bạn một chút. Em cũng không thể lý giải nổi đó là thứ tình cảm gì.
Em thú nhận, trong chuyện này em có hơi ích kỉ, bỏ mặc anh tán tỉnh em, để mặc anh phải dai dẳng bên em trong ngần ấy năm trời mà chưa bao giờ nói với anh một câu ngọt ngào. Em chỉ gọi anh mỗi khi em buồn, em cô đơn. Nhờ vả anh mỗi khi có việc và ngồi bên anh, em luyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên trời, dưới biển, kể chuyện người yêu cũ, những kỉ niệm đẹp của chúng em. Trong những câu chuyện đó, em vô tâm không để ý tới cảm xúc của anh, không nghĩ thử xem anh đang buồn hay đang vui. Em cũng chưa một lần hỏi anh, tại sao anh cứ thích em, tại sao anh cứ đeo đuổi một con bé mà mãi không quên được bóng hình người khác.
Em thú nhận, trong chuyện này em có hơi ích kỉ, bỏ mặc anh tán tỉnh em, để mặc anh phải dai dẳng bên em trong ngần ấy năm trời mà chưa bao giờ nói với anh một câu ngọt ngào. (ảnh minh họa)
Người ta nói, &'theo tình tình chạy, phớt tình tình theo' quả thật không sai. Có lẽ, khi anh yêu em nhiều, anh bên cạnh em, em mới không nhận ra sự quan trọng của anh. Em không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh, hay sẽ lấy anh. Dù có anh bên cạnh và dù tình cũ làm em đau khổ vật vã suốt thời gian dài, nhưng em vẫn nghĩ, em sẽ tìm cho mình một tình yêu mới, để lấp đầy khoảng trống trong trái tim em.
Em vật vã với mối tình đầu, đau khổ vì bị người ta phản bội. Em luôn kiếm lý do ấy để không bao giờ mở lòng với anh. Dù biết anh muốn yêu em, biết anh muốn lấy vợ và cũng nghĩ, có thể một ngày nào đó, anh sẽ ra đi, sẽ tìm người con gái khác hợp với anh hơn em, nhưng em vẫn không thể yêu anh dù có chút sợ mất anh.
5 năm qua, có lẽ anh cũng cảm thấy quá mệt mỏi rồi phải không anh? Em cũng mệt mỏi với trái tim mình lắm, cũng cảm thấy mình không còn sức lực để đi tiếp, cũng cảm thấy không còn muốn tìm kiếm tình yêu nữa. Lúc em muốn dừng chân, muốn suy nghĩ lại mọi việc thì cũng là lúc anh ra đi. Anh ra đi vì đã không thể bên em được nữa, không thể chịu đựng được em nữa. Anh phải đi lấy vợ, phải yêu ai đó, không thể cứ bám theo một cô gái mà chẳng có chút rung động nào trước anh dù đã quá nhiều lần anh có ý &'bật đèn xanh'.
Em bất ngờ trước cái tin anh có người con gái khác. Anh dẫn cô ấy tới gặp em. Cô ấy dịu dàng, xinh xắn, cô ấy hiền lành nhu mì hơn em. Anh có thừa khả năng để yêu người con gái hơn em, nhưng anh đã không làm như vậy suốt những ngày tháng qua. Và giờ thì em đã hiểu, anh từng yêu em đến thế nào. Em chưa từng yêu anh, nhưng khi đối diện với người con gái ấy, sao em thấy tim mình nhói đau? Đó có phải là cảm giác của tình yêu mới chớm nở trong em. Hay là sự tiếc nuối vì sắp mất đi một người bạn tri kỉ. Lúc này, anh nhìn sâu vào mắt em như muốn nói một điều: "Hãy đến bên anh đi, anh có thể từ bỏ mọi thứ để quay về bên em!". Nhưng em lại không làm thế, em cười ngượng để chúc anh hạnh phúc bên người ta.
Em bất ngờ trước cái tin anh có người con gái khác. Anh dẫn cô ấy tới gặp em. Cô ấy dịu dàng, xinh xắn, cô ấy hiền lành nhu mì hơn em. (ảnh minh họa)
Có lẽ cái bắt tay và nụ cười của em đã khiến anh không còn vương vấn gì nữa. Thật lòng, đứa con gái tự trọng cao và có phần kiêu ngạo như em không cho phép mình van xin anh, níu kéo anh. Và em biết mình không có tư cách làm điều đó và cũng không nên kéo anh về phía mình, khiến người con gái kia đau khổ. Thế nên em không thể nắm lấy tay anh mà chạy.
Anh đi lấy vợ. Em dự đám cưới với nỗi buồn vô bờ bến. Trong đám cưới ấy, em đã khóc thật nhiều nhưng phải cố gắng giấu đi những giọt nước mắt ấy. Em khóc vì mất đi anh, khóc vì đã bỏ nỡ cơ hội làm vợ anh và khóc vì giờ đây sao em thấy trống vắng và cô đơn đến thế!
Em không còn trẻ nữa rồi. Khi mất anh, em càng nhận ra điều đó. Liệu có người đàn ông nào kiên trì theo đuổi em như anh nữa không? Liệu có ai sẵn sàng hi sinh bản thân vì em nữa không? Chắc là không thể và em cũng không còn thời gian để tìm kiếm nữa, em đã đánh mất đi thứ quý giá của đời mình rồi.
Chia tay anh, chúc anh hạnh phúc và nước mắt em rơi. Anh hiểu lòng em phải không anh? Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi, giờ đây, anh đã làm chồng người ta?
Em bước chân ra về, lòng tự nhủ: "Không yêu, sao mình lại khóc?".
Theo Eva