Đám cưới đồng tính của tôi
Trên con đường xa lắc về nhà, tôi không một tiếng cười hay vui. Chúng tôi kết hôn giữa lúc tình yêu chưa đủ lớn, giữa những ngổn ngang của vất vả và bôn ba cuộc đời, giữa những ngày nợ nần và những con người nặng ơn nghĩa.
ảnh minh họa
Một câu chuyện về hai đứa con trai hôm nay tôi xin chậm rãi viết lại.
Tôi kết hôn cách đây nhiều năm với một người con trai, sau thời gian dài gần gũi, chung sống, ngày ấy cũng đến. Đám cưới diễn ra giữa lúc chúng tôi không dư giả, không có quá nhiều tiề.n để làm tiệc ở một nơi thật sự sang trọng. Tôi chưa có ý định cưới, nhưng với người ấy, đó là điều mơ ước và mong mỏi nhất, ý nghĩ đó sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống cả hai, để yêu thương nhau hơn và cùng vun đắp nhiều thứ lâu dài.
Bữa tiệc ấy chỉ có một bàn với vài người bạn, tôi tin chắc một trong số bạn bè đó sẽ đọc được những dòng này. Có một chiếc bánh kem mà bạn tôi đặt gần đó, nó thật sự không đẹp lắm dưới con mắt của tôi dù mọi người ai cũng trầm trồ khen ngợi, căn phòng không được sạch sẽ, thiếu ánh điện, chúng tôi quây quần để chuẩn bị cho bữa tiệc. Hai chúng tôi mặc áo sơ-mi trắng, thắt nơ, có một người chị họ hàng của người ấy đến dự với món quà là chiếc hộp Chocolate còn nồng nặc mùi hôi dầu và kiến bu chi chít.
Người bạn đời của tôi nói đôi ba lời, rồi có một cặp nhẫn cưới bằng bạc ở cuối bữa tiệc tôi mới biết mượn tiề.n bạn bè để mua cho ngày đặc biệt ấy. Chúng tôi được chụp ảnh, trao nhẫn, hôn nhau và vài lời chúc phúc quen thuộc. Trên con đường xa lắc về nhà, tôi không một tiếng cười hay vui. Tôi đã làm gì thế này, người ấy đã làm gì? Chúng tôi kết hôn giữa lúc tình yêu chưa đủ lớn, giữa những ngổn ngang của vất vả và bôn ba cuộc đời, giữa những ngày nợ nần và những con người nặng ơn nghĩa.
Qua rồi nhiều năm, tôi bỏ đi nhiều kỷ vật, thứ duy nhất luôn cất giấu trong ngăn tủ mà ngày nào cũng nhìn thấy chính là chiếc nhẫn bạc ngày xưa ấy, đó là vật duy nhất làm tôi hạnh phúc với những gì đã qua. Nó làm tôi hoài niệm nhiều thứ tốt đẹp và cố gắng sống tốt cho bản thân.
Trong câu chuyện tình cảm hạnh phúc mang tên “Vô tận” ngày xưa đó, tôi thừa nhận phần lỗi về mình, tôi ngao ngán trách nhiệm, bổn phận và chán những gì vây quanh. Không phải tình cảm người ấy dành cho tôi không đủ lớn mà do cảm xúc không đủ lớn để vượt qua những ham muốn xác thịt mà thế giới ngoài kia cứ kề cạnh. Chia tay nhau, người ấy đa.u đớ.n nhất, nhưng sẽ thật tốt khi có ai đó sẽ xứng đáng hơn, và rồi đã có người như thế.
Video đang HOT
Với tôi, bấy nhiêu năm tháng kỷ niệm xưa là quá đủ, tôi nhận được hơn những gì mình cho đi. Thượng đế đã trừng phạt tôi bằng cách ban phát những ký ức tốt đẹp trong tâm trí tôi mỗi ngày: con đường trước công ty người ấy làm việc mỗi ngày tôi đi qua, cái tủ lạnh còn dán hình những ước mơ bằng giấy, những lần tôi lên xe mà không một lần phải tự tay mở gác chân, căn phòng cả hai biết bao vui buồn hờn giận. Bên kia đại dương, mọi thứ tuy xa lạ nhưng cũng dần tốt đẹp, nơi này quê nhà chỉ còn là ký ức thôi.
Những ai muốn đi đến quyết định như tôi ngày xưa hãy cân nhắc, hạnh phúc không đến từ việc cưới nhau, tình cảm không đến từ việc được ai công nhận, mà do chính hai con người cùng đồng lòng, đồng dạ, tin tưởng và gây dựng. Cưới xin chẳng có ý nghĩa gì ngoài một bữa tiệc và cả hai tự khoác lên cho mình một danh phận. Như tôi, yêu, cưới rồi xa nhau.
Chúc cho những ai đang hạnh phúc, nồng nàn hãy mãi giữ lửa cho nhau như thế, đến khi nào là thời khắc tốt đẹp nhất hãy trao cho nhau một danh phận mang tên vợ chồng.
Theo VNE
Chồng chưa... "cai sữa mẹ"
Được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổ.i đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa.
Anh Chiến - chồng chị Thìn (Quận 4, TP HCM) tuy ngoại hình bình thường nhưng được cái ăn nói khéo léo, không cờ bạc, rượu chè, trai gái, không nghiệ.n game và rất yêu con.
Nhìn từ ngoài vào, ai cũng bảo chị Thìn số sướng, lấy được ông chồng tốt. Nhưng mấy ai biết, bao năm hôn nhân là từng ấy năm chị phải câm nín chịu đựng. Lý do duy nhất là vì anh Chiến vẫn chưa... cai sữa mẹ!
Hồi yêu nhau, có lần 2 người cãi nhau, trong lúc nóng giận chị Thìn có nói những câu không kiềm chế được. Không ngờ tất cả đều đến tai mẹ anh Chiến. Cũng vì thế mà bà không mấy thiện cảm với chị.
Chị cũng bất ngờ về hành động đó của người yêu. Nhưng rồi chuyện qua đi, chị không cho đó là vấn đề lớn. Ai ngờ được, sau này đó lại chính là nhân tố khiến cuộc hôn nhân của chị đứng trên bờ bực sụp đổ.
Anh Chiến yêu quý, thân thiết với mẹ anh quá mức bình thường. Khi có vợ, thậm chí có con gọi anh bằng bố rồi mà anh vẫn không thể độc lập trong suy nghĩ và hành động. Cái gì anh cũng phải hỏi mẹ, nói với mẹ mới chịu được. Lời nói và ý muốn của mẹ chồng là tôn chỉ mục đích hành động cho anh và dĩ nhiên anh bắt vợ con không được ý kiến nửa lời.
Trong mắt anh, mọi thứ vợ làm đều không bao giờ bằng mẹ. Món cá kho chị nấu nêm nếm gia vị rất ngon, anh đán.h nhẵn nồi cơm nhưng vẫn khăng khăng: "Chẳng bằng một góc của mẹ làm!". Rồi trong cách nuôi dạy con, các cụ lạc hậu nhiều khi có những kinh nghiệm rất phản khoa học, nhưng chị Thìn mà hễ phản ứng là ăn ngay cái lườm cháy mặt của chồng: "Biết gì mà nói!".
Mọi công việc trong nhà, chị Thìn mà để mẹ chị động ngón tay út vào là anh xó.t x.a đứt ruột, đay nghiến, mặt nặng mày nhẹ với vợ cả mấy ngày trời: "Cô làm dâu kiểu gì mà để mẹ phải động tay làm hả?". Tất nhiên, mọi xung đột, khúc mắc trong quan hệ mẹ chồng - nàng dâu từ bé như con kiến đến to tày trời, anh đều chụp mọi tội lỗi lên đầu vợ.
Thấy anh Chiến có vẻ thân thiết trên mức bình thường với một cô nàng đồng nghiệp, chị chỉ gọi điện cho em kia "hỏi thăm sức khỏe" rất nhẹ nhàng. Ấy thế mà, anh Chiến đã tức tốc về mách mẹ: "Vợ con nó ghen tuông vô lối làm con xấu hổ, mất hết mặt mũi với đồng nghiệp! Con không thể tiếp tục sống với cô ta được nữa! Con muốn li dị!". Và vụ việc anh Chiến đòi li dị kia, đến được với chị Thìn cũng là qua mẹ chồng kể lại.
Đến nước này thì chị Thìn bó tay toàn tập. Chồng muốn l.y hô.n lại không nói chuyện thẳng thắn với vợ mà thông qua cho mẹ chồng để mẹ chuyển lời và đứng ra giải quyết.
Rất nhiều lần chị đã nói với chồng: "Anh phải là người ở giữa làm cầu nối cho mẹ và em mới đúng, nhưng đằng này cái gì anh cũng mách mẹ trước tiên, không thèm nghe em giải thích, biện mình gì cả. Anh làm thế mẹ nhiều khi hiểu lầm em, xung đột ngày càng lớn hơn mà thôi. Chả lẽ anh muốn như thế à?".
Lúc ấy thì anh Chiến ậm ừ có vẻ cũng hiểu hiểu. Nhưng sau đó thì đâu lại đóng đấy, không thay đổi chút nào. Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ chồng nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm. Mà có khi cả đời không hết được cũng nên...
Có chăng chị nên gửi lại cho mẹ anh nuôi thêm vì anh vẫn còn bện hơi... sữa mẹ lắm (Ảnh minh họa).
Lưu - chồng Thương (Long Biên, Hà Nội) nhìn bề ngoài là một người đàn ông bảnh bao, thông minh, tốt bụng, tử tế, nói chung là được 9.5/10 điểm. Ai cũng xuýt xoa cô vận may, lấy được người chồng gần như hoàn hảo. Nhưng về ở với nhau chưa được bao lâu, Thương đã phải khóc thét.
Lưu được mẹ chiều từ bé, chăm bẵm cho từ chân tơ kẽ tóc, thế nên, giờ đã 3 chục tuổ.i đầu và có gia đình riêng nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu... cai sữa. Bố mẹ chồng đã cho vợ chồng cô ra riêng nhưng vì 2 nhà cách nhau có vài km nên Lưu vẫn rất chăm chỉ về với mẹ.
Được cái mẹ Lưu cũng quấn con trai. Con chỉ cần hắt hơi một cái, bà cũng chạy đến chăm sóc Lưu vài ngày đến khi khỏe hẳn mới thôi. Câu cửa miệng của bà là: "Thương lắm cậu ấm của mẹ!". Và câu cửa miệng của Lưu là: "Con yêu mẹ nhất trên đời!".
Vợ chồng trẻ sao tránh được những lúc tranh cãi, khúc mắc. Nhưng cứ hễ vợ chồng khục khặc nhau hôm trước là y như rằng hôm sau mẹ chồng lại "bay" sang làm công tác tư tưởng với Thương: "Chuyện 2 đứa mẹ nghe thằng Lưu kể rồi, con là phụ nữ, là vợ phải biết nhẫn nhịn chứ! Một điều nhịn là 9 điều lành con ạ!".
Nhiều lần Thương ngọt nhạt thủ thỉ với chồng: "Sao anh không giúp em gần gũi với mẹ, lại còn toàn làm mẹ và em hiểu lầm nhau. Có khi em bị mẹ ghét mà không biết. Chuyện gì vợ chồng mình không giải quyết được mới phải nhờ mẹ. Mà mẹ cũng có tuổ.i rồi, anh làm thế các cụ làm sao mà vui vẻ tuổ.i già được. Không thương em thì anh cũng phải thương mẹ chứ!".
Nhưng tất cả chỉ như nước đổ đầu vịt, vì Lưu vẫn gân cổ lên: "Mẹ chứ có phải người ngoài đâu! Bao năm qua anh vẫn thế, có sao đâu!". Thương lắc đầu ngán ngẩm, sao Lưu không hiểu một điều, anh cần phải lớn, phải thôi mặc... bỉm.
Có đợt, do công ty tạm thời chuyển địa điểm để sửa sang mở rộng quy mô, Lưu phải đi làm xa, cứ cuối tuần mới về. Cả tuần không được gặp mẹ, cứ cuối tuần về là anh lại về thẳng bên nhà nội rồi bảo mẹ gọi điện cho Thương đưa con sang cho con thăm bố.
Ở hết 2 ngày nghỉ, Lưu lại thẳng tiến đến chỗ làm, chẳng có nhu cầu về nhà của vợ chồng. Hai ngày nghỉ ở nhà nội, Lưu chỉ chăm chăm đưa mẹ đi chợ, đi mua sắm, đi lễ chùa, đi hội họp các bà bạn già. Về nhà lại quanh quẩn gần mẹ để tâm sự, kể chuyện kết chuyện nọ đến chuyện kia. Đến mức mà bé con nhà Thương chẳng mấy khi theo bố, cứ đưa Lưu bế là con khóc ré lên.
Trên facebook của Lưu, từ ngày yêu Thương đến khi cưới và có con, chẳng có một cái ảnh người yêu, ảnh vợ, ảnh con nào. Nhưng lại có la liệt ảnh bố thắp hương đêm giao thừa, bố mẹ về quê ngoại ăn giỗ, bác ở bên Mỹ về chơi... và đặc biệt là vô số ảnh anh "tự sướng" của anh bên mẹ.
Ngoài việc là một mama-boy đích thực thì hình như Lưu không có gì đáng chê cả. Nếu l.y hô.n vì lí do ấy thì Thương cũng thấy hài hước. Nhưng nếu cứ sống thế này hết đời, Thương chỉ sợ, Lưu sẽ chẳng bao giờ là chồng của mình, là bố của con trai mình đúng nghĩa mà vẫn là cậu bé con chưa cai sữa của mẹ chồng mà thôi.
Theo VNE
Gái có chồng "lặn lội" tìm bố "chính chủ" cho con Cứ tưởng đây là nỗi lo của những cô gái trẻ chưa chồng quen sống bừa bãi, nhưng thực tế nhiều người là gái có chồng vẫn lao vào những cuộc tình không đầu không cuối, để rồi bụng to lùm lùm mới sốt sắng tìm bố cho con. Bố của con: Là ai giữa tình cũ - chồng mới? Chỉ còn cách...