Đám cưới đầy uất hận của cô gái vùng sơn cước
Chị là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng giây phút trọng đại nhất của đời mình chị lại khóc như mưa khi biết sự thật phũ phàng về người cha ruột.
Diệu Hoa sinh ra và lớn lên ở một huyện miền núi xa xôi ở vùng Tây Bắc, trong một gia đình mẹ làm giáo viên và bố từng là cán bộ nhưng không may bị sa thải vì lý do cá nhân.
Cuộc sống tưởng chừng như êm đềm trôi và hạnh phúc luôn nở trên môi của ‘nhà có 4 cô công chúa xinh đẹp’ thì bỗng một hôm, cả nhà Diệu Hoa như bị sét đánh ngang tai khi người cha đáng kính của cô bỏ nhà đi theo một cô nhân tình mới.
Là giáo viên, muốn giữ thể diện cho chồng, mẹ của Diệu Hoa đã nói chuyện nhẹ nhàng với chồng. Thậm chí từng gặp cô nhân tình kia để xin xỏ vì một mình không thể nào nuôi nổi 4 người con ăn học được, mà cho chị em xa nhau khi phải bần cùng lên tòa ly dị chia tài sản là điều bất cứ người mẹ nào cũng đau xót vô hạn.
Thế nhưng, bỏ ngoài tai những lời xin xỏ, người đàn ông ấy đã nhẫn tâm bỏ vợ và 4 cô con gái theo người đàn bà không có công ăn việc làm ổn định, bỏ chồng và đã có 1 đứa con riêng. Lý do được người đàn ông này đưa ra là ‘Tôi là con trai trưởng, cô đẻ cho tôi một lũ vịt giời, tôi phải đi kiếm con trai’.
Ra đi nhưng cha Diệu Hoa không lấy bất cứ thứ gì mà bố mẹ cô đã gây dựng. Ngậm đắng nuốt cay, với đồng lương giáo viên ít ỏi, nhà lại 5 miệng ăn nên ngoài giờ lên lớp mẹ Diệu Hoa lại lao vào cày ruộng, trồng rau, lên rừng kiếm củi, cây măng rừng, mẹ con rau cháo nuôi nhau.
Vất vả là vậy nhưng 4 chị em Diệu Hoa ai cũng xinh xắn và được học đại học đàng hoàng. Thậm chí những chàng rể của gia đình ấy cũng rất bảnh trai và đều kiếm ra tiền.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Bố bỏ đi khi Diệu Hoa còn nhỏ, chị chỉ còn nhớ những kỷ niệm về bố rất nhỏ giọt nên trong nhà có lẽ Diệu Hoa là người sống khép kín, trầm tính nhất. Rất ít khi người ta thấy chị nhắc về bố mình hoặc nếu có gọi điện cho bố cũng là những việc hệ trọng, bởi nhà ‘dì ghẻ’ cách nhà mẹ con chị ở đến tận 1 tiếng đi xe ôtô.
Như bông hoa rừng khoe sắc giữa nắng sớm mùa xuân, Diệu Hoa càng lớn càng xinh đẹp duy chỉ có thân hình là nhỏ nhắn mà hàng xóm hay gọi trêu là ‘cô Tí’.
Thừa hưởng sự thông minh, lanh lợi từ mẹ nên Diệu Hoa lựa chọn cho mình trường ĐH Ngoại ngữ. Sau khi thi đỗ, chị đã tạm xa quê hương để theo học, tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu chị đã xin vào làm ở một Trung tâm tiếng Anh có tiếng tại Hà Nội.
Tại đây, người con gái miền sơn cước gặp Nam – một chàng trai gốc Hà Nội làm xây dựng. Họ yêu nhau, cảm mến nhau và sau 3 năm tìm hiểu, họ quyết định đến với nhau trong sự đồng thuận của hai bên gia đình. Mặc cho những lời dèm pha, dị nghị về gia đình của Diệu Hoa trước đó.
Nhẽ ra, chị đã có một đám cưới viên mãn và hạnh phúc thế nhưng trước ngày cưới khoảng 1 tháng, khi đó bố mẹ của Diệu Hoa mới chính thức ra tòa làm thủ tục ly hôn. Vì lý do mẹ Diệu Hoa bán bớt một mảnh đất gần nhà để chi trả số tiền mà chị em Hoa từ khi còn đi học phải vay vốn sinh viên.
Người đàn ông ‘tráo trở’ đó nói rằng ‘Bán đất mà không thông báo’ nên phải kiện mặc dù lúc ra đi ông bố đó không đoái hoài đến các con. Sau khi tòa giải quyết đơn ly hôn, 5 mẹ con phải đền bù cho người đàn ông này 50 triệu đồng, dù rất sốc vì người cha không nuôi dưỡng ngày nào nhưng lại đòi tiền đền bù nhưng cả 5 mẹ con góp lại và trả cho xong số nợ với người cha.
Vì quá sốc trước quyết định của tòa và hành động của người cha, nên 4 cô con gái có cảm giác như mình không là gì đối với bố và coi như ‘tình cảm đã quá cạn rồi, cố vớt vát cũng khó’. Nhưng vì còn chút tình nên khi quyết định tổ chức đám cưới Diệu Hoa đã gọi điện cho bố biết ngày mình lên xe hoa.
Sau bao ngày chờ đợi, ngày vui nhất, hạnh phúc nhất của đời mình đã đến, Diệu Hoa vui mừng trong sự chúc phúc của nhiều người. Vừa nắm tay chồng đi giữa ‘biển người’ chị thi thoảng lại ngó ngiêng xung quanh, rồi lại thở dài vì thất vọng.
Nước mắt của chị chảy ngược vào trong bởi trong ngày trọng đại của mình người cha và cả họ hàng bên nội không một ai xuất hiện.
Mặc dù trước đó gia đình Diệu Hoa không có khúc mắc gì với họ hàng bên nội, duy chỉ không hài lòng về bố.
Dù về nhà chồng đã được 5 ngày nhưng trong lòng của Diệu Hoa vẫn luôn canh cánh, chị hờn trách cha thì ít nhưng cũng trách họ hàng bên nội thì nhiều. Dù gì thì chị cũng là máu mủ ruột già tại sao lại nỡ đối xử với mình chị như vậy?.
Còn về phần người cha, không có mặt trong đám cưới con gái liệu người cha ấy có an lòng mỗi đêm nhắm mắt ngủ? Cả đời này người đàn ông ấy sẽ không gặp mặt con gái mình nữa ư? Và liệu rằng 4 người con gái có dễ dàng tha thứ cho cha?.
Theo Người Đưa Tin
Tôi uất hận vì ngu ngốc hiến máu cứu người vô tâm như anh
Tôi thật không ngờ mình bị bỏ rơi, bị anh vứt bỏ như một vật vô dụng mặc dù đã không màng tới tính mạng, hiến máu để cứu anh.
Khi anh ốm anh mệt em đã bỏ qua lời khuyên của bạn bè để ở chăm sóc anh được như hôm nay. Thậm chí mẹ anh còn dỗ ngọt em đủ kiểu để em tin.
Em biết khi kể ra câu chuyện này mọi người sẽ "ném đá" cho rằng em là đứa con gái khờ dại, chưa gì đã tin người khác. Em thật sự hối hận, em ước thời gian trở lại em sẽ tỉnh táo hơn trong tình yêu, em sẽ không tin anh, tin gia đình anh đến như thế mọi người ạ!
Quen anh trong một lần hiến máu tình nguyện. Khi đó, em đang là cô sinh viên năm 2, còn anh là chàng trai bị tai nạn do xe ben cán qua người. Em đọc tin anh trên mạng thấy thương thương nên cùng một nhóm bạn trong câu lạc bộ tình nguyện đến hiến máu giúp anh. Thấy anh nằm liệt giường lại đang đau đớn chống chọi với bệnh tật, em đã mủi lòng thương.
Sau hôm đó, em và một người bạn thường xuyên qua lại thăm anh. Thi thoảng anh cần máu, tụi em lại vận động người đến sẻ chia, hỗ trợ gia đình anh. Biết anh gia đình hoàn cảnh khó khăn, ai đến cũng thương cũng muốn được hỗ trợ, chở che. Thậm chí, có hôm mẹ anh còn gọi điện nhờ em vào thăm nom anh vì bà đã quá kiệt sức. Em nhiệt tình nên không nỡ từ chối.
Nhờ sự kỳ diệu cùng khát khao sống mãnh liệt, anh dần vượt qua "ải tử thần" mà bình phục. Anh đã trở lại với niềm tin yêu cuộc sống hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt anh nhìn em, em cảm động vô cùng. Bất giác, em thấy anh thật thân thương, gần gũi.
Ánh mắt ấm áp của em đã cho anh nụ cười và kể từ hôm đó mình đã gần nhau hơn.
Em đau xót vô cùng biết mình đã bị người ta lợi dụng. (ảnh minh họa)
Sau cuộc gặp định mệnh ấy, tình yêu đã đến khi anh dần khỏe lại. Chúng em đã có những cuộc nói chuyện, những buổi đi chơi. Rồi anh nói, anh yêu em và nguyện suốt đời ở bên em. Anh cũng nói em có ý nghĩa như thế nào với cuộc đời anh. Khi bất tỉnh, chính tình cảm sự ấm áp của em mà anh đã bình phục. Em nghe có vẻ lạ lùng nhưng vẫn tin anh.
Chỉ sau 2 tháng tình cảm giữa hai đứa mình đã dần lớn lên. Không đợi anh nói, em đã ngỏ lời yêu thương, cảm thông với anh. Em cũng nói, chuyện gặp anh là định mệnh nên em thuận theo ý trời. Em cũng chưa từng yêu ai, không biết cảm giác rõ ràng là thế nào. Giờ em chỉ biết em rất tin, rất yêu anh mà thôi.
Thấy chúng em yêu nhau nhiều, bố mẹ anh đã "mở lời" để hai đứa mình dọn về sống chung, cũng để em tiện chăm sóc anh cho đến khi anh bình phục hẳn. Mẹ anh còn nói "Các con cứ cố gắng sang năm mẹ sẽ làm lễ cưới linh đình cho các con". Em nghe vậy lòng vui lắm, được ở gần anh lại có sự cho phép của gia đình.
Từ hôm có em ở cùng chăm sóc anh dần khỏe lại. Anh đi lại, bình phục nhanh hơn em tưởng. Nhưng cũng từ hôm ấy, anh dần xa cách và hay hằn học với em hơn. Anh trở lại cơ quan cũ làm việc, ít có thời gian trò chuyện với em. Khi em nói em có bầu được 1 tháng anh giãy nảy lên bảo em không biết cách phòng ngừa. Khi em hỏi anh giờ làm sao , anh bảo em điện cho mẹ anh.
Thế rồi em như nhận được một gáo nước lạnh vào mặt khi bà nói em phải bỏ đứa con ấy, bà bảo em đến ở chăm sóc anh chứ không phải "mồi chài" con trai bà theo kiểu đó. Em đau xót vô cùng biết mình đã bị người ta lợi dụng. Khi anh đau, anh cần máu em không ngại xả thân. Khi anh ốm anh mệt em đã bỏ qua lời khuyên của bạn bè để ở chăm sóc anh được như hôm nay. Thậm chí mẹ anh còn dỗ ngọt em đủ kiểu để em tin. Thế sao giờ đây, anh và gia đình anh lại nhẫn tâm như vậy?
Chiều hôm ấy em đã rời khỏi căn nhà đó, nơi đã mang lại cho em những nỗi đau đớn tột cùng. Em phải làm sao để sống tiếp, để quên đi những con người bội bạc trong gia đình ấy đây? Còn cái thai trong bụng, em phân vân liệu có nên giữ lại giọt máu của anh, giữ lại đứa con đã từng mang cho em niềm hi vọng về một ngày mai tươi sáng?
Theo Khoe & Dep
Cốc nước trên tay rơi vỡ tan tành khi tôi chạm mặt chị dâu tương lai Tiếng cốc rơi vỡ tan tành khiến mẹ Phong hốt hoảng chạy ra. Mặt Phong lúc đó tái mét lại, không còn hạt máu. So với Tuấn, anh trai của mình thì Phong có vài phần thua kém. Tuấn sở hữu vẻ ngoài tuấn tú hơn, công việc khá hơn, tính tình thì dễ chịu, thích quan tâm người khác. Tóm lại, Tuấn...