Đám cưới của tôi có nguy cơ bị hoãn… vô thời hạn
Theo kế hoạch, đám cưới của tôi và anh sẽ được tổ chức vào tháng 12 này nhưng hiện có nguy cơ bị hoãn vô thời hạn do những bất đồng về việc… tổ chức đám cưới.
ảnh minh họa
Yêu mãi rồi, chọn được người rồi thì cũng phải kết hôn, tạo lập gia đình riêng, sinh con đẻ cái. Tôi cũng chỉ là một người bình thường với cái mong muốn bình thường đó mà thôi. Tính ra, tôi và anh yêu nhau đã hơn một năm, thời gian không phải dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để chúng tôi hiểu nhau và đi đến hôn nhân. Tháng 8 vừa rồi, anh đã cầu hôn tôi. Hai nhà cũng đã gặp gỡ và dự tính ấn định đám cưới vào tháng 12 này.
Thời gian này, cả hai chúng tôi đều rất bận bịu và mệt mỏi. Công việc vẫn phải đi làm bình thường nhưng còn bao nhiêu lo toan cho đám cưới, bao nhiêu vấn đề cần phải bàn bạc. Bố mẹ tôi thì đã dặn dò ngay từ đầu là “con cứ làm theo ý mình, thích gì thì mua, đừng tiếc, thiếu đâu bố mẹ cho”. Kinh tế nhà tôi khá giả, bố mẹ lại chỉ có mình tôi, chẳng lo cho tôi thì cho ai chứ?
Nhà anh thì không được như thế. Bố mẹ anh cũng không nhiều nhặn gì, chỉ có anh và một chị nữa. Chị ấy cũng đã lấy chồng, có con, nhưng con chị ấy lại bị bệnh tim bẩm sinh nên đời sống cũng vất vả. Bố mẹ anh dành dụm được bao nhiêu đều dồn hết lại cho cháu ngoại thành ra nhà chẳng có gì. Đám cưới của chúng tôi cũng xác định trước là tự thân lo là chủ yếu, chứ bố mẹ anh không lo nổi.
Trước đây, chỉ yêu nhau thôi thì chúng tôi rất hợp nhau, từ thói quen ăn uống, sinh hoạt, suy nghĩ. Nhưng giờ đây bắt đầu bàn đến đám cưới thì chúng tôi bắt đầu mâu thuẫn và tranh cãi suốt.
Trước tiên là chuyện chụp ảnh cưới. Anh muốn chúng tôi chụp trong phòng, vừa không phải mệt mỏi quan tâm đến thời tiết mà lại tiết kiệm nữa. Quan điểm của anh là đó cũng chỉ ảnh thôi, không có gì quan trọng.
Video đang HOT
Nhưng tôi thì không đồng ý, cả đời người chỉ chụp có một lần, phải chụp cho đẹp. Hơn nữa bạn bè đứa nào cũng có mà tôi không có thì còn mặt mũi nào nữa. Bộ ảnh phòng chụp như manơcanh đứng cạnh nhau làm sao tôi dám đem khoe ai? Tôi muốn có một bộ ảnh cưới chụp bên biển. Bạn tôi đã đi rồi, tốn có 20 triệu thôi mà một bộ ảnh đẹp lung linh không chê vào đâu được. Tôi đề xuất, anh giãy nảy, bảo 20 triệu đâu có ít và nhất định không đồng ý. Tôi đã thuyết phục anh rằng bố mẹ tôi sẽ lo nhưng anh vẫn không xuôi. Đến nay, chúng tôi vẫn chưa thống nhất được chuyện ảnh cưới. Tôi đã hờn dỗi đủ đường mà anh có vẻ không lay chuyển. Tôi cũng quyết không nhún nhường.
Sau nữa là chuyện tôi đặt mua váy cưới từ nước ngoài gửi về. Tôi đã chọn được mẫu và cái váy đó cũng không đắt mấy, có gần 6 triệu thôi. Anh thì muốn tôi đi thuê, nhưng đi thuê cũng mất cả triệu bạc chứ chẳng ít, hơn nữa váy ở cửa hàng cũ xì, đa phần là váy xấu, hết người nọ mặc đến người kia mặc, tôi không thích. Tôi muốn mặc rồi cất đi, mỗi năm kỷ niệm bỏ ra mặc lại xem người mình thay đổi ra làm sao. Khi nào có con gái, sẽ dành tặng nó. Vậy mà anh cũng nói tôi phung phí và giận suốt hai ngày khi biết tôi đã mang tiền đến đặt cọc.
Bố mẹ tôi giục tìm khách sạn. Mấy khách sạn lớn đáng ra muốn tổ chức tiệc phải đặt cả năm trời, nhưng bố tôi có người bạn thân làm giám đốc một khách sạn 5 sao nên có thể đặt gấp được. Tôi tưởng mình báo tin mừng cho anh, ngờ đâu anh sa sầm mặt mũi nói gia đình anh không có ý định tổ chức ở khách sạn, khu có cho mượn nhà văn hóa với giá rất rẻ, chứ khách sạn nhà anh không có tiền lo, khách khứa toàn người bình dân, đi ăn ở nơi sang trọng như vậy họ cũng chẳng có khả năng, cố quá thì khổ thân hộ. Tôi nói nhà tôi sẽ lo hết. Anh gào mặt tôi: “Em đừng có mở miệng ra là nhà em, nhà em nữa đi. Đám cưới của hai đứa chứ có phải của riêng em đâu mà cái gì cũng nhà em?”. Tôi bực điên người, bỏ về.
Mâu thuẫn này chưa giải quyết xong, mâu thuẫn kia đã lại tới. Bố mẹ tôi ngỏ ý muốn anh ở rể vì tôi là con một, nhà lại rộng quá, ở trung tâm, đi làm chỗ nào cũng tiện. Nhưng anh không đồng ý, anh muốn tôi về nhà anh, nhà thì chật ơi là chật, cái nhà vệ sinh cũng phải chung đụng thì làm sao tôi ở nổi vậy mà anh vẫn một mực? Chúng tôi không thể thống nhất bất cứ điều gì.
Hiện nay, theo dự tính chỉ còn 2 tháng nữa là đám cưới mà chúng tôi chưa chuẩn bị được bất cứ cái gì, động đâu cãi nhau đấy, không đứa nào chịu nhường đứa nào. Không phải tôi ương bướng, nhưng những điều tôi nói là rất hợp lý và phù hợp. Đúng là tôi muốn chơi sang, nhưng nhà tôi phải thế, bố mẹ tôi có địa vị, không thể tổ chức cho cô con gái duy nhất một đám cưới tuềnh toàng được. Nhà anh khó hơn, nhưng bố mẹ tôi đã nhận lo hết cơ mà?
Từ ngày quyết định cưới tình cảm của chúng tôi càng nhạt dần bởi những cuộc cãi vã không dứt. Tôi không biết phải làm sao? Hôm nay vừa nói lại chuyện đặt tiệc vậy là anh làm um lên rồi chiều gọi cho tôi bảo có lẽ nên hoãn cưới để hai đứa có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Cứ thế này 2 tháng nữa cũng chẳng làm được bất cứ cái gì. Anh chỉ nhắn vậy rồi tắt máy. Tôi gọi không nghe, gọi đến điện thoại nhà bác gái nói anh không có nhà. Sao người yêu tôi lại cư xử như thế? Đám cưới đã được thông báo làm sao trì hoãn được đây? Mà có thể đám cưới này sẽ bị hoãn vô thời hạn… Tôi hải làm sao đây?
Theo Afamily
Phát sợ vì cơn cuồng ghen của chồng
Vẫn biết ghen là biểu hiện chứng tỏ tình yêu, là gia vị để khẳng định tình cảm của những người đang yêu, hay các cặp vợ chồng.
Nhưng việc chồng ghen tuông một cách mù quáng khiến cuộc sống của tôi ngày càng ngột ngạt.
Tôi lấy chồng được 7 năm và có một cô con gái 6 tuổi. Tôi đi làm văn phòng, còn chồng tôi mua xe chạy chở khách, công việc của anh thuận lợi và thu nhập cũng khá. Ai cũng bảo tôi hạnh phúc vì đã mua được nhà cửa, kinh tế vững, con cái thì cũng xinh xắn, ngoan ngoãn, chỉ cần sang năm sinh thêm thằng cu nữa là hạnh phúc trọn vẹn, viên mãn.
Chồng tôi chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê cờ bạc rượu chè, cờ bạc gì cả. Chỉ có điều, anh có tính hay ghen tuông, soi mói quá mức khiến tôi vô cùng mệt mỏi và ngột ngạt. Hồi còn yêu nhau, biết anh hay ghen nhưng tôi cũng không để tâm lắm vì nghĩ chắc là do anh quá yêu mình nên mới thế. Tưởng khi kết hôn rồi, chắc chắn "sở hữu" tôi, anh sẽ yên tâm, thoải mái rồi sẽ bớt tính ghen đi, nhưng thật không ngờ, càng ngày chồng tôi càng phát huy "sở trường" ghen tuông ấy.
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. Mỗi khi tôi có điện thoại, anh phải là người kiểm tra trước xem là ai gọi, ai nhắn, là trai hay gái, rồi tra hỏi người gọi đến như "hỏi cung", khiến tôi rất xấu hổ.
Có lần, bạn bè rủ nhọp lớp, tôi phải thuyết phục mãi chồng mới cho đi. Dù đồng ý nhưng chồng lại tỏ ra không mấy vui vẻ và nói "mát": "Họp hành cái gì, chắc lại tụ tập nhau lại để ôn lại tình xưa chứ gì, tôi còn lạ gì".
Chồng tôi ghen tới mức anh kiểm soát tất cả các cuộc gọi, tin nhắn đến máy điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Hôm sau, thấy tôi trang điểm, ăn mặc đẹp đi họp lớp, anh lại tiếp tục "nói kháy": "Đi gặp bạn cùng lớp thì làm gì phải ăn diện thế, cô muốn xinh đẹp để cho thằng người yêu cũ nó tiếc nuối à?". Tôi nhẹ nhàng giải thích với chồng: "Anh đừng nghĩ xấu cho em thế. Bạn bè lâu ngày gặp nhau, em cũng phải ăn mặc lịch sự chứ". Chưa kịp nói hết câu thì chồng tôi "phán": "Ai mà biết được, chuyện gì cũng có thể xảy ra!".
Một hôm, vô tình chồng đọc được cuốn nhật ký của tôi, trong đó, còn sót lại vài dòng tôi viết về người yêu cũ. Chỉ là một số thông tin về tên tuổi, biệt danh, một vài sở thích nhưng anh cũng làm ầm lên và nhất nhất khẳng định: Tôi và bạn trai cũ vẫn liên lạc với nhau, rồi có quan hệ mờ ấm, thậm chí, anh còn nói tôi là "gian phu, dâm phụ". Mặc cho tôi thanh minh hay giải thích, anh vẫn không tin. Liên tiếp những ngày sau đó, hễ cứ ở nhìn thấy tôi là anh chửi bới, chì chiết tôi thậm tệ.
Tôi khá ưa nhìn, giao tiếp khéo léo và linh hoạt nên hay được giao làm nhiệm vụ đối ngoại ở công ty. Có những hôm phải đi gặp khách, chồng tôi càng hay ghen bóng, ghen gió. Ngày nào cũng như ngày nào, trước khi đi đâu tôi phải báo thời gian, địa điểm cho anh, gặp ai, nam hay nữ, bàn về việc gì. Trưa nào anh cũng gọi điện đến công ty để kiểm tra xem tôi ở công ty hay tranh thủ lúc không có chồng lại đi chơi ở đâu. Chiều khi tôi vừa đi làm về, công việc đầu tiên của anh là lao ra kiểm tra ngay công tơ mét, mục đích để kiểm soát xem hôm đó tôi có tranh thủ giấu chồng gặp ai không.
Đỉnh điểm là hôm mấy anh chị em trong phòng tổ chức liên hoan cuối năm. Đang ngồi ăn uống vui vẻ thì chồng tôi cùng mấy người bạn cũng vào quán đó ăn uống. Dù tôi đã bảo trước với chồng nhưng anh vẫn lao đến, tra hỏi rồi mắng nhiếc xa xả vào mặt tôi như một kẻ chợ búa, thậm chí anh còn đánh tôi tím ngay trước măt các đồng nghiệp và mọi người xung quanh. Lúc đó, tôi chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống cho khỏi ngượng với thiên hạ.
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. (ảnh minh họa)
Tưởng rằng, khi bớt giận và nghe tôi giải thích, chồng sẽ xin lỗi và mong tôi tha thứ. Nhưng thật không ngờ, anh vẫn tiếp tục chửi tôi là người vợ ăn chơi, đua đòi, không có chồng ở bên cạnh quản lý là đi chơi hết thằng này, thằng khác. Sau đó, chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà, với lý do không tin tưởng tôi. Khi tôi nhất quyết không đồng ý thì anh tuyên bố: "Hoặc là cô nghỉ việc ở nhà, hoặc là cô viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cho cô 1 tháng để suy nghĩ".
Từ hôm đó, cơn cuồng ghen của chồng tôi ngày càng đáng sợ. Chỉ cần có điều gì không vừa ý, hoặc nghe thông tin linh tinh ở đâu đó, thậm chí không cần có lý do, chồng cũng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" với tôi. Nhiều lúc mặt mày thâm tím khiến tôi không dám đi ra ngoài. Tôi sống với chồng như cực hình vậy.
Nếu là tôi, các bạn sẽ chọn cách nào?: 1. Không nghỉ việc và ly hôn với chồng. 2. Nghỉ việc, tiếp tục cuộc hôn nhân và chờ đợi sự thay đổi từ chồng!?
Theo VNE
Chồng về hưu 'bám váy' như con mọn Hồi trước, bà Long cứ mong mãi ngày chồng về hưu, giờ ông về rồi thì bà lại phát chán vì ông bám bà còn hơn mấy đứa cháu nội. Có thêm cái đuôi khi chồng về hưu Sáng chủ nhật, bà Long (57 tuổi, sống ở Khương Thượng, Đống Đa, Hà Nội) đang đứng nói chuyện với mấy người quen mà bà...